Sủng Phi

Một lần nữa đi ngang qua nàng sau khi đã chọn xong tú nữ, trong lòng hắn bất chợt trỗi dậy một ý niệm.

Phi tần trong hậu cung của hắn, nếu không phải hắn và Trác Ngôn Nghi suy tính châm chước chọn vào, thì cũng chỉ là những con cờ chính trị, hắn chưa từng vì bản thân cảm thấy thích mà tùy ý lưu lại.

Hắn đã ra sức làm một vị hoàng đế tốt như vậy, chẳng lẽ không thể tự thưởng cho bản thân một chút hay sao? Chẳng qua chỉ coi trọng một nữ nhân mà thôi, nếu hắn đã coi trọng, lý nào lại để chạy thoát.

Hắn tiện tay tháo xuống ngọc như ý đang đeo trên người. “Đưa tay.”

Không có phản ứng?

Sầm Mặc lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, lập tức kéo tay nàng ra, đặt ngọc như ý vào tay nàng.

Nếu được hắn coi trọng, chính là nữ nhân của hắn, nam nữ thụ thụ bất thân? Hắn không có học qua.

Hắn chỉ phong nàng làm Mỹ nhân, với thân phận thứ nữ của nàng, phân vị này đã khá cao, đó bất quá cũng chỉ như một khúc nhạc đệm nho nhỏ, hắn cũng không quá mức nhớ ở trong lòng.

Thời điểm chọn tần phi thị tẩm, hắn nhìn lướt qua, lại không thấy bài tử của Vân Quý phi, không khỏi nhìn về phía Lâm Anh.

“Hồi Hoàng thượng, thân thể Vân Quý phi hôm nay không được khỏe, đã rút bài tử.” Lâm Anh cúi đầu nói. “Đã làm xong bài tử của những tiểu chủ mới nhập cung.”

Nhắc đến những người vừa tiến cung, hắn chợt nhớ đến đôi mắt đó. Sau khi nhìn lướt qua một lượt, quả nhiên nhìn thấy bài tử của một Mỹ nhân. Mỹ nhân mới được phong vị trong cung cũng chỉ có một mình nàng.

Nhưng mà cho dù có thích, hắn cũng sẽ không biểu lộ, hắn ban thưởng ngọc như ý chỉ sợ đã khiến cho nàng đứng trên đầu sóng ngọn gió rồi. Để cho nàng đau khổ mấy ngày nữa cũng được, Sầm Mặc tùy tiện điểm một bài tử, nàng ta cũng được.

Lần thứ hai nhìn thấy nàng, hắn chợt phát hiện, nàng không giống những phi tần khác. Hắn chưa từng thấy qua có tần phi nào dám ở trong cung hét lớn như vậy, không để ý đến dáng vẻ của mình.

Nhưng hắn cảm thấy một chút cũng không xấu.

Khi hắn từ từ đến gần, cơ thể đang xoay tròn của đối phương vừa vặn mất thăng bằng, đụng phải hắn. Hắn đưa tay ra cố định thân thể nàng, ngay sau đó bất động thanh sắc buông ra.


“Tham kiến hoàng thượng.”

Đối phương vội vàng quỳ xuống, đích xác là đã tạo nên một tiếng cốp, đầu gối tiếp xúc thân mật với nền đá.

Hắn chỉ cảm thấy hơi buồn cười, thật sự muốn hỏi đầu gối nàng có đau hay không.

“Đứng lên đi.”

Nhìn đối phương vật lộn với chiếc váy, lảo đảo đứng lên, hắn không nhịn được vươn tay ra đỡ.

“Còn không mau đến đỡ chủ tử các ngươi.”

Những cung nữ phía sau nàng sớm đã ngây người tại chỗ, không dám nhúc nhích.

“Ta, ta không phải cố ý.” Nàng vò góc váy, dường như rất khẩn trương, trong đầu hắn không biết từ đâu kéo đến chút phiền não.

“Không ai dạy nàng quy củ sao?” Hắn nghe thấy mình lạnh nhạt hỏi.

Thời khắc nàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen nhánh tinh khiết đó thấm đầy nước mắt.

Hắn không thích người khác khóc, càng không thích nàng dùng đối mắt đó để khóc.

“Khóc?” Hắn nhẹ giọng chất vấn.

“Thần...thần thiếp đau mà.” Đối phương vô cùng ủy khuất nhìn mình một cái.

Trầm mặc một lát, có lẽ là hắn suy nghĩ quá nhiều.


“Nàng là Mỹ nhân của Trẫm, nếu không phạm phải sai lầm gì, không cần quỳ xuống.” Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy bộ dạng đầy nước mắt của nàng đã không còn không thuận mắt như trước đó.

Ngay đêm đó, hắn muốn điểm bài tử của nàng, lại phát hiện nó đã bị Vân Quý phi lấy xuống. Hắn cũng không cưỡng cầu.

Khi đó, trong lòng hắn Chung Linh bất quá cũng chỉ là một Mỹ nhân có chút thú vị thôi. Vẫn còn chưa bì kịp với Vân Quý phi đi theo hắn đã lâu, cho dù nàng ấy thỉnh thoảng có chút bốc đồng.

Nếu không phải ngày hôm đó, Chu Tước quốc phái người tới đưa ra những yêu cầu quá đáng, để giải ưu, hả giận hắn có uống chút rượu, có lẽ hắn mới từ từ nhớ đến Chung Linh.

Nhưng hắn vẫn cứ nghĩ đến đôi mắt ấy, đôi mắt giống hệt Mẫu hậu. Sau đó hắn đã quyết định đến chỗ của Chung Linh. Hoàn hảo là hắn đã đến đó.

Khi hắn bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ với nàng, nàng chỉ nhìn hắn một cách kỳ quái, dường như không hiểu những hành vi của hắn.

Thật ra hôm đó hắn chỉ hơi say, cũng không uống nhiều rượu lắm, nhưng hắn có quyền để bản thân say, xem nàng như đối tượng trút niềm tâm sự, nói ra những ký ức còn tồn tại trong lòng hắn.

Hắn chưa bao giờ để cho người khác thấy vẻ mặt này của hắn, cho dù ở trước mặt Trác Ngôn Nghi và sư phụ, hắn cũng nỗ lực duy trì sự mạnh mẽ. Có lẽ vì đôi mắt quá giống Mẫu hậu, khiến cho hắn không e dè phát tiết, ngay thời khắc sự chịu đựng đã đến cực hạn cần bộc phát.

Sau khi nói ra hết những u uất trong lòng, hắn chợt cảm thấy vô cùng thoải mái, chẳng qua nữ nhân này sau khi nghe được những điều hắn tiết lộ, sẽ không thể giữ lại nữa.

Hắn thấy có hơi hối hận, hắn không nên nói ra những lời này trước mặt nàng, nhưng nếu không phải nàng, đại khái hắn sẽ không nói.

Chẳng qua nàng cũng thật thông tuệ, sau khi phát hiện ý đồ của hắn, lập tức quy phục hắn.

“Thần thiếp chỉ thuộc về một mình Hoàng thượng, bây giờ là vậy, sau này cũng sẽ chỉ là người của Hoàng thượng.”

Những lời này lập tức khiến hắn nhớ đến tiểu thái giám năm đó bị hắn dùng roi đánh cho đến chết, hắn ta vốn là người thân cận hắn nhất, nhưng cũng đã phản bội hắn.

Huống chi chỉ thuộc về một mình hắn? Nàng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng sao? Trong hậu cung này, không ai có thể nói bản thân nàng ta chỉ thuộc về một mình hắn, trong đầu các nàng chỉ muốn tranh thủ cho gia tộc của nàng ta nhiều hơn. Nàng chỉ là một thứ nữ, lấy được sự ủng hộ của gia tộc càng quan trọng hơn, chẳng lẽ nàng nguyện ý thoát ly gia tộc, chỉ hướng về một mình hắn?


Cuối cùng hắn vẫn đồng ý thỉnh cầu của nàng, dù sao tính mạng của nàng cũng đang nằm trong tay hắn, nếu không làm được, chỉ cần lấy đi là xong. Khi đó, hắn vẫn chưa ý thức được mình cần gì, chẳng qua cũng chỉ lấy cớ để lưu lại nàng.

Mặc dù không tin nàng có thể làm được, nhưng đáy lòng hắn lại ôm kỳ vọng không thể che giấu, lệnh cho Lâm Anh thời khắc chú ý cử động của nàng.

Sau khi rời đi ngày hôm sau, hắn liền tấn Phi vị cho nàng, chỉ là một danh phận mà thôi, hắn chẳng phải là người keo kiệt. Hắn lại không giống Phụ hoàng, muốn lưu lại người bên cạnh cũng phải dựa theo quy củ tấn phong từng chút từng chút một.

Chỉ cần hắn thích, hắn sẽ cho đối phương những thứ tốt nhất. Sau lần đó, biểu hiện của Chung Linh cũng chưa bao giờ để cho hắn thất vọng.

Nàng là một nữ nhân rất thông minh, nhưng lại không đủ sắc sảo. Tất cả mọi chuyện đều tiến hành theo tính toán của hắn, từng bước từng bước một.

Hắn biết nàng đã bắt đầu có tình cảm với hắn, đã thích hắn, nhưng chỉ thích thôi cũng chưa đủ để thỏa mãn lam lam trong lòng hắn. Cũng may hắn rất kiên nhẫn, nguyện ý từng bước từng bước dẫn nàng đến bên cạnh hắn.

Khi biết nàng chối bỏ gia tộc, hắn đã không nhịn được khẽ mỉm cười. Đã vậy hắn sẽ vì nàng tạo ra một gia tộc quyền thế hơn, như thế không phải tốt hơn sao.

Có người suy đoán, hắn vì bồi dưỡng Vệ gia mới sủng ái Chung Linh. Nhưng bọn họ lại không biết rắng, vì Chung Linh hắn mới bồi dưỡng Vệ Khiêm. Theo tính toán, người đầu tiên hắn chọn vốn dĩ không phải Vệ Khiêm, mà là Giang Văn Hoa, vì sau lưng hắn còn có một Giang gia, nếu bồi dưỡng hắn sẽ không tốn nhiều khí lực lắm.

Khi đó, trong mắt hắn Chung Linh mặc dù quan trọng hơn người khác một chút, nhưng vẫn chưa quan trọng đến mức không thể dứt bỏ. Cho đến ngày hôm đó, nàng đứng trước điện tự tay chém chết người Chu Tước quốc nói năng lỗ mãng cuồng vọng, với ý đồ khiêu khích hắn.

Một kiếm đó của nàng giống như ai đó dùng búa nện vào tim hắn, loại cảm giác đó bất cứ khi nào hắn nhớ lại cũng đều rất rõ ràng. Hắn thừa nhận hắn có lòng tự ái rất cao, đặc biệt là sau khi trải thời gian dài bị giam cầm. Thế nhưng từ khi hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, loại cảm giác này dường như đã không còn cảm nhận được nữa.

Sự phách lối của sứ thần Chu Tước quốc không thể nghi ngờ đã khơi dậy cảm giác nhục nhã mà rất lâu rồi hắn mới cảm nhận được.

Nhưng sự dũng cảm của Chung Linh đã khiến hắn quên ngay những cảm xúc đó. Rốt cuộc cũng có một người nguyện ý cùng hắn đứng chung một chỗ, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Hắn không thể diễn tả tâm tư của mình khi đó, nhưng lại tinh tường hiểu rõ, từ một khắc đó, Chung Linh và những người bên ngoài có bản chất hoàn toàn khác nhau.

Hành động hôm đó của Chung Linh, ngay cả Vân Quý phi lấy thân cứu giá đều không thể so sánh. Nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ qua, Vân Quý phi trước khi chết lại đưa ra yêu cầu như vậy. Mặc dù nàng ấy liều chết cứu hắn, đã làm cho hắn cảm động. Nhưng mặt khác, hắn lại có chút cố chấp cho rằng nàng ấy làm như vậy là phải. Tựa như thị vệ của hắn, thời khắc phải giác ngộ lấy sinh mệnh mình ra hộ giá.

Đang do dự tìm cách cự tuyệt, Chung Linh đã đi trước một bước, nàng chấp nhận.

Thần sắc của nàng đã nói lên hết tất cả, nàng không muốn hắn phải khó xử.

Đã vậy không cần phải nhiều lời nữa, nếu nàng không được, còn ai có thể xứng làm Hoàng hậu của hắn chứ. Hết thảy những chuyện phát sinh ngày hôm đó, đã trở thành định cục.


Thời gian bầu bạn tươi đẹp tất nhiên thập phần thư thái, nhưng giữa hai người lại không có hài tử của riêng mình. Hắn dĩ nhiên muốn Chung Linh vì hắn mà sinh hạ lân nhi, sau này thay hắn làm quân vương Tử Thần quốc. Nhìn nàng cố gắng che giấu lo lắng, hắn chỉ có thể giả vờ như không biết, thậm chí cười giỡn để nàng giảm bớt ưu phiền.

Đối với một vị đế vương, tử tự quan trọng như thế nào, đó là chuyện không cần nói cũng biết, nhưng một kẻ luôn coi trọng hoàng vị hoàng quyền như hắn, lần này lại lựa chọn sao lãng.

Đến khi Chung Linh phát hiện ra sự kỳ lạ, lúc này hắn mới tra ra được thân thể hắn thế nhưng lại có vấn đề.

Là Nhị ca. Lúc đó hắn mới hiểu những lời Nhị ca nói trước khi chết, nếu hắn thật sự không thể có một hoàng tự khỏe mạnh, vị trí này, sớm muộn cũng là của người khác.

Năm đó sư phụ cũng đã phát hiện ra thân thể của hắn không bình thường, nên cố gắng điều trị một thời gian. Nhưng lại chưa từng nghĩ đến dư độc vẫn còn chưa hết. Thật may mắn, thật may là bọn họ vẫn chưa có hài tử, nếu không lại giống như Thận nhi hoặc giả tệ hơn là chết yểu, nàng nhất định sẽ hết sức thương tâm.

Biết được sự thật, tận đáy lòng Sầm Mặc cảm thất thật sự vui mừng.

Một khắc khi An Nhi bình an ra đời, hắn liền quyết định lập nó làm thái tử, sớm dập tắt ý niệm trong lòng những người khác, đây là hắn nợ nàng.

Không phải hắn không biết tâm ý của nàng, nhưng cuối cùng lại khó có thể thực hiện được. Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhìn thì vô cùng đơn giản, nhưng với thân phận của hắn mà nói, nó đã trở thành một giấc mộng xa vời không thể thành hiện thực.

Càng ở trên cao càng không thể chịu đựng được lạnh giá, nếu ngôi vị hoàng đế của hắn lung lay, hắn thật không dám tưởng tượng cái gì sẽ chờ đợi hắn và Chung Linh. Chỉ nghĩ đến thôi hắn đã không thể chịu đựng nổi, thậm chí không dám tưởng tượng.

Chẳng qua hắn lựa chọn trầm mặc không nói, thậm chí ti tiện hi vọng trong mắt nàng, hắn vĩnh viễn cường đại đủ để bảo hộ nàng, mặc dù hiện tại có người ngông cuồng muốn lung lay vị trí của hắn.

Nhưng hắn sẽ cố gắng, hắn nhất định có thể làm được, cuối cùng sẽ có một ngày hắn không để bất cứ kẻ nào ảnh hưởng. Đến lúc đó, những gì Chung Linh muốn, hắn nhất định sẽ cho.

Cảm giác đau đớn khiến Sầm Mặc phục hồi tinh thần, lúc này hắn mới phát hiện hắn đang ngồi trên giường, bên cạnh là Chung Linh đang nhìn hắn đầy quan tâm. Đau đớn trên mặt không liên quan gì đến tên hỗn tiểu tử mập mạp đang ngồi trên đầu gối hắn.

“Hoàng thượng vừa rồi đột nhiên ngồi bật dậy, sau đó cứ ngẩn người ra, người có sao không?” Chung Linh khó hiểu hỏi.

“Không sao.” Sầm Mặc ôm lấy Sầm An. “Chẳng qua nghĩ đến một số chuyện, có chút nhập thần mà thôi.”

“Trời vẫn còn sớm lắm, ngủ thêm một lát nữa đi.” Chung Linh khẽ mỉm cười, kéo Sầm Mặc nằm xuống, ôm Sầm An đặt gữa hai người.

Nhìn Sầm An ở giữa không an phận giãy giụa tay chân, Sầm Mặc và Chung Linh nhìn nhau cùng cười một tiếng.

Bọn họ còn trẻ, vẫn còn có tương lai...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui