Sủng Phi


Phương Yên từ sau khi vào cung vẫn luôn thuận buồm xuôi nước, từ Thái tử phi đến Hoàng hậu, lại sinh con trai lập làm Thái tử, căn bản cũng không có chỗ nào gọi người cảm thấy lo lắng, cho nên Phương gia chỉ cho là Triệu Hữu Đường vì vấn đề ngoại thích mới kiềm chế Phương gia.
Phương đại nhân cũng có chút hiểu rõ, nhưng nữ nhi nhà mình đột nhiên buông tha cho quản lý lục cung, chuyện này cũng có chút không thích hợp, Phương phu nhân nào có thể không hỏi.
Phương Yên giật mình.
Chuyện nàng ta và Triệu Hữu Đường tình cảm không tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc tới với Phương phu nhân.

Năm đó nàng ta gả cho Triệu Hữu Đường, trừ cha nương không tha, người hâm mộ ghen tị cũng không ít, làm sao có thể nói mấy chuyện này để bọn họ chê cười nàng ta?
Phương Yên rũ mắt nói: "Ta và Hoàng thượng có thể có cái gì không đúng, nương ngài đừng nghĩ nhiều, để Phùng Quý phi đi quản là ý của ta chứ không phải không tình nguyện.
Phương phu nhân nhíu mày: "Dù là ngươi không nói ta và lão gia cũng biết, Phùng Quý phi này rất được sủng ái, nàng còn có hai đứa con trai, không chỉ như vậy, lão gia nói Phùng gia khá được Hoàng thượng coi trọng, chúng ta bình thường không gặp được ngươi, làm sao có thể không lo lắng? Hiện giờ ngươi mặc kệ mọi chuyện, cần phải càng thêm chú ý nhiều hơn, trên đời này mỹ nhân rắn rết còn nhiều!"
Tuy rằng Phương đại nhân không có tiểu thiếp, nhưng những người khác không phải không có, Phương phu nhân nhìn thấy nhiều, lợi hại, có thể mê hoặc nam nhân đầu óc mơ hồ, không phân rõ trái phải.
Đáng tiếc nữ nhi này của bà nào đâu biết mấy cái đó?
Phương gia tuy là đại tộc trăm năm, nhưng nối dòng đến đời Phương đại nhân cũng chỉ còn một mình ông, trong nhà tổng cộng hai nữ nhi, một nhi tử, chi thứ cũng không nhiều.

Phương Yên từ nhỏ được cha nương, tỷ tỷ ca ca yêu thương lớn lên, đâu biết bên ngoài hiểm ác thế nào.
Cho dù khi vào cung Phương phu nhân có dặn dò qua, nhưng đến cùng không giống với mưa dầm thấm đất, cho nên Phương phu nhân vẫn luôn rất lo lắng nữ nhi, sợ nàng chịu thiệt.
May mà trung gian cũng không xảy ra chuyện gì.
Phương Yên nghe Phương phu nhân nói như vậy, gật đầu nói: "Nữ nhi biết ý nương, độc nhất lòng phụ nhân, nữ nhi lúc nào cũng sẽ cảnh giác.
"Ngươi biết là tốt rồi." Phương phu nhân lại hỏi, "Ngươi bị bệnh, Hoàng thượng có đến thăm chưa?"
Phương Yên không lập tức trả lời, nàng do dự lại bị Phương phu nhân xem vào trong mắt.
Phương phu nhân gần như có thể xác định, từ chính nữ nhi mình xem ra là cùng Hoàng thượng vô cùng không tốt.
Bằng không đều bệnh đến không thể quản gì, làm trượng phu, cho dù là Hoàng đế thế nào cũng phải rút thời gian đi qua một chuyến đúng không? Bà lại vô cùng hiểu rõ Phương Yên, mấy năm trước đã phát hiện, chỉ là nữ nhi này của bà tính tình kiêu ngạo, không muốn nhắc tới, bà cũng không tiện truy vấn, dù sao phu thê nào có không va chạm, bà cũng chỉ khuyên hai câu xong việc.
Phương phu nhân nhịn không được thở dài.
Phương Yên vội hỏi: "Cũng không phải không đến, chỉ là không thường đến, Hoàng thượng cũng bận mà."
Phương phu nhân nhìn nữ nhi, con ngươi ảm đạm, đoán nàng ở trong cung có lẽ là càng ngày càng không như ý cho nên mới nản lòng thoái chí kêu Phùng Quý phi cùng nhau giải quyết lục cung.

Bà vỗ vỗ tay Phương Yên, tận tình khuyên nhủ nói: "Ta và lão gia cũng không phải chưa từng tranh cãi, ta nhường nhịn chút cũng không sao, ngươi làm thê tử, cũng nên như thế.

Nương biết ngươi ủy khuất, nhưng là chúng ta gả cho ai, chính là của người đó.

Hoàng thượng lại không thể so với nam nhân nhà bình thường, càng thêm khác, Yên Nhi, ngươi phải nghe nương..."
Bà ôn nhu nói nhỏ nhẹ.
Phương Yên đột nhiên khóc lên.
Ở trên đời này, cũng chỉ có cha nương là thật tâm nghĩ cho nàng, từ sau khi vào cung, ai sẽ đối nàng như thế?
Nàng ta khóc đến bi thiết: "Cũng không phải nữ nhi không nhường, chỉ là hắn, hắn một lòng đặt trên người Phùng Quý phi, nữ nhi có thể làm cái gì? Ngay cả có các phi tần khác hắn cũng không chạm, nữ nhi với hắn mà nói, trái không phải, phải cũng không ohair, hiện thời chỉ có thể làm hắn hài lòng, mặc kệ mọi chuyện! Tương lai lại để Phùng Quý phi làm Hoàng hậu, càng thêm tốt!"
Phương phu nhân kinh hãi.
Từ trong cung trở về, bà liền cùng Phương đại nhân nói chuyện này.
"Nàng hôm nay rốt cục nói ra tình hình thực tế, hai người quan hệ vẫn luôn nhạt nhão, Hoàng thượng độc sủng Phùng Quý phi, cho nên nàng lòng dạ không thuận, lần này nương sinh bệnh liền kêu Phùng Quý phi đến quản việc..."

Phương phu nhân còn chưa nói xong, Phương đại nhân đã trách mắng: "Hồ đồ, hồ đồ! Bà không khuyên nàng?"
"Đương nhiên là có khuyên, bình thường phu thê, thê tử là theo trượng phu chứ càng đừng nói là Hoàng thất." Phương phu nhân thở dài.
Phương đại nhân nói: "Đó là do bình thường bà quá nuông chiều nàng, mọi chuyện đều theo."
Phương phu nhân lau khóe mắt: "Thiếp thân cũng không nghĩ tới nàng sẽ bị tuyển vào cung, gia thế giống như chúng ta, tìm một nhà tốt, cô gia không nạp thiếp cũng không phải không có, chú ý gia phong người còn nhiều! Tìm một người thể thiếp cho nàng thì có gì khó?"
Phương đại nhân thở dài: "Chỉ mong chính nàng có thể nghĩ rõ ràng, nhi tử cũng đã là Thái tử rồi."
Phương phu nhân còn muốn thay nữ nhi nói một câu: "Có điều Phùng quý phi sợ cũng không phải người tốt gì, vạn nhất giống Hồ Quý phi năm đó thì biết thế nào?"
Lúc ấy do lập Thái tử, tên tuổi của Hồ Quý phi bách quan văn võ cả triều đều biết, vì thế người buộc tội như tre già măng mọc.
Nếu Phùng Quý phi này quả thực như thế, nghĩ vì nhi tử mình tranh Thái tử vị, nàng thắng, vậy Phương Yên nhất định sẽ trở thành phế hậu, ngoại tôn Thái tử của hắn sớm muộn gì cũng xong theo.

Tương lai tân thiên tử đăng cơ, có thể trân trọng huynh đệ như Hoàng thượng không thì khó mà nói.
Không thể không nói, Phương gia bọn họ chỉ sợ cũng phải đổ.
Triệu Hữu Đường rất nhanh liền đưa danh sách xuống, Phùng Liên Dung nhìn nhìn, phát hiện bên trong cũng có Phùng gia, nàng khẽ cười, phái người trước trung thu một ngày ban xuống.

Đến trung thu, trong cung hoàng môn cung nhân đều được tiền thưởng, không khí vui mừng.
Về yến hội trung thu, Phùng Liên Dung cũng phải tham dự, Hoàng thái hậu, Hoàng thượng, Phương Yên thích ăn gì, không thích ăn gì nàng phải biết sau đó định ra đồ ăn, vì bữa cơm này nàng ngược lại không có tâm tư nghĩ món mà mình thích ăn.
Chung ma ma nhìn nàng vất vả, cười nói: "Lát nữa là người nhà nương nương đến rồi."
Phùng Liên Dung lập tức cao hứng: "Đúng vậy, ta kém chút cũng quên mất!"
Nàng ngồi trước gương, kêu Bảo Lan Châu Lan trang điểm cho nàng, hai đứa nhỏ nhân trung thu nên không nghe giảng, cầm hoa đăng ra sân chơi, đang đuổi nhau.

Hoàng Ích Tam dẫn Phùng Lâm, Đường Dung, còn có Phùng gia thiếu gia Phùng Đình Nguyên đến.
Triệu Thừa Diễn vẫn còn nhớ rõ bọn họ, vui rạo rực đi qua xem.
Đường Dung thấy ngoại tôn, vốn cao hứng nhưng lại khó xử trên vấn đề xưng hô, trên danh nghĩa, Triệu Thừa Diễn chỉ có thể xem như con trai Phương Yên, cho nên bọn họ không được xưng mình là bà ngoại tổ mẫu.
Hoàng Ích Tam thấy vậy giới thiệu nói: "Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử, đây là Phùng đại nhân, Phùng phu nhân, đây là Phùng tiểu thiếu gia."
Triệu Thừa Diễn à một tiếng, gật gật đầu, lại hiếu kỳ hỏi: "Người kia đâu?"
Hoàng Ích Tam con ngươi xoay xoay, mới đoán được hắn đang nói Phùng Mạnh An, hắn cười nói: "Đó là Phùng thiếu gia, nghe nói đi Ninh Huyện rồi."
Triệu Thừa Diễn lại à một tiếng.
Hoàng Ích Tam dẫn mấy người vào.
Triệu Thừa Diễn hỏi Triệu Thừa Mô: "Bọn họ trước kia cũng đã tới, đệ có còn nhớ không?"
"Không nhớ rõ." Triệu Thừa Mô lắc đầu, "Là ai vậy?"
"Là phụ thân, nương của mẫu phi đấy." Triệu Thừa Diễn sờ sờ đầu đệ đệ, "Đi, chúng ta cũng đi xem."
Hai người cầm tay đi vào.
Phùng Liên Dung đã cùng Đường Dung ngồi xuống, đang hỏi Hoàng thị.
"Hôm qua bị cảm lạnh, sợ lây sang nương nương nên không đến."
Phùng Liên Dung thân thiết nói: "Vậy phải dưỡng thật tốt, thời tiết này dễ sinh bệnh lắm." Lại nhìn Phùng Đình Nguyên, cười hì hì nói, "Đại Nguyên đã lớn vậy rồi, lần trước gặp còn bé xíu, ta nhớ được hắn nhỏ hơn A Lý bốn tháng phải không?"
"Đúng rồi." Đường Dung kêu Phùng Đình Nguyên đi lại, "Còn không chào nương nương."
"Nương nương." Phùng Đình Nguyên thật nhu thuận, đôi mắt rất giống phụ thân, hẹp dài.

Hai đứa nhỏ tiến vào cũng nhìn Phùng Đình Nguyên.
Phùng Đình Nguyên cũng nhìn bọn hắn, ba người đều rất hiếu kỳ.
Phùng Liên Dung thấy thế, hé miệng cười, gọi hai đứa nhỏ đến nói: "Hắn gọi Phùng Đình Nguyên, cũng gọi Đại Nguyên, nhỏ hơn hai đứa, giống đệ đệ vậy.

Hắn khó được đến một lần, hai đứa dẫn hắn cùng đi chơi hoa đăng đi."
Phùng Đình Nguyên miệng ngọt, trước ca ca, sau ca ca.
Triệu Thừa Diễn cười rộ lên: "Vâng, mẫu phi.

Vậy con dẫn Đại Nguyên đi chơi, ba người càng vui."
Ba người liền đi ra cửa.
Phùng Lâm vẫn luôn im lặng, lúc này hỏi: "Nghe nói nương nương hiện đang quản việc hả?"
Ông làm đại thần triều đình, tin tức cũng rất linh thông, tuy rằng hậu cung và tiền triều không liên quan, nhưng đây cũng chỉ là nói, trên thực tế liên hệ không nhỏ.

Nữ nhi này của ông hiện tại thế rất mạnh, đã có người ở sau lưng nói nhảm, đương nhiên là không dễ nghe.
Đường Dung lo lắng nhìn Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung biết ý của phụ thân, giải thích nói: "Là Hoàng hậu nương nương bảo nữ nhi quản, nàng muốn dưỡng thân, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng nói như vậy, nữ nhi từ chối không được."
Phùng Lâm cau mày: "Không phải là ngươi muốn xen vào?"
Mặc dù là đối mặt với nữ nhi đã là Quý phi, giọng điệu ông vẫn có chút chấn vấn.
Phùng Liên Dung nói: "Đương nhiên không phải, quản việc mệt lắm, nữ nhi chưa bao giờ nghĩ tới."
Đường Dung lập tức cười: "Đúng đó tướng công, Dung Dung là tính tình gì chẳng lẽ chàng không biết? Nàng há có thể thích mấy cái này, chỉ là bất đắc dĩ thôi."
Phùng Lâm thế này mới không nói.
Phùng Liên Dung lại hỏi Phùng Mạnh An: "Ca ca ở Ninh Huyện có khỏe không, có gửi thư về sao?"
"Viết hai lần, nói là ở bên đó đã ổn định, hắn muốn đại triển quyền cước." Đường Dung cũng rất hiểu rõ con trai, nói xong lại muốn cười, lại nhìn Phùng Lâm, biết phùng Lâm không thích kiểu cách của con trai liền nói, "Hắn rất tốt, con chớ lo lắng."
Nói chuyện một lát, Phùng Liên Dung kêu Phương thị ôm Triệu Huy Nghiên đến, đắc ý nói: "Nương gặp ngoại tôn nữ này."
Đường Dung vừa thấy ngoại tôn nữ, quả nhiên là xinh xắn, tuy rằng còn nhỏ nhưng mặt hồng hào, con mắt tròn vo, sáng rạng rỡ như đá quý, tự nhiên là vô cùng thích: "Con khi ấy cũng không xinh bằng nàng đâu." Lại nhẹ giọng nói, "Có điều cũng đúng, Hoàng thượng anh tuấn hơn cha con nhiều."
Phùng Liên Dung phì cái cười lên.
Phùng Lâm đen mặt.
Do là trung thu, Phùng Liên Dung cuối cùng cũng không giữ bọn họ lại ăn cơm, một là thời gian không đủ, thứ hai Hoàng thị không có ở đây, Trung thu là đoàn viên, liền bảo bọn họ trở về cả nhà cùng ăn cơm.

Hai huynh đệ lại cùng Phùng Đình Nguyên chơi rất vui, còn luyến tiếc đưa hắn đi.
Mãi sau Phùng Đình Nguyên nói về sau lại đến Triệu Thừa Diễn mới cao hứng.
Như vậy ngoáng một cái liền đến buổi tối.
Phùng Liên Dung vẫn giống trước đây, một mình dùng bữa, cho dù nàng là Quý phi thân phận cao đến đâu, nhưng cơm tất niên, cơm trung thu đoàn viên, trừ khi Hoàng thái hậu, Hoàng hậu cho mời.


Mấy năm nay đều là như vậy.
Chỉ là hai đứa con trai cũng không bồi bên người, bọn họ đến chỗ Hoàng thái hậu, Hoàng thượng cùng ăn cơm.
Bọn họ cũng lớn, không còn là đứa nhỏ năm đó, như Triệu Huy Nghiên có thể bồi bên cạnh mình.
Nghĩ đến sang năm Triệu Thừa Diễn phải chuyển ra, Triệu Thừa Mô cũng ở không được bao lâu, mắt nàng bỗng có chút cay cay, nhìn một bàn đồ ăn, ngẩng đầu nhìn trăng mới thấy trung thu này, giờ khắc này với nàng mà nói, hóa ra là cô đơn như vậy.
Cũng bởi vì nàng không phải chính thất, cho nên nàng chỉ có thể như thế.
Nàng cũng có quyền lợi, nàng cũng có thể có thứ mà chính mình muốn.
Ví dụ như nàng có thể tưởng, nàng muốn hắn ngày ngày đều cùng mình, con của nàng và hắn chỉ biết gọi nàng là mẫu thân, nàng vĩnh viễn đều không cần lo lắng sẽ bị người khác chỉ trích, bị người khác làm khó dễ.
Nhưng mấy cái đó, có thể thành sự thật sao?
Suy nghĩ nhiều, chỉ có thể khiến mình càng thêm đau khổ.
Phùng Liên Dung hít sâu một hơi, lại lộ ra nụ cười nói: "Ma ma, ngươi cũng ăn chút đi, một mình ta ăn sao hết chỗ này, cả Bảo Lan Châu Lan nữa."
Nhưng ba người này, chỉ có Chung ma ma dám ăn.
Phùng Liên Dung ưu điểm lớn nhất chính là dễ thỏa mãn, nàng rất nhanh liền vui vẻ trở lại.
Chỉ là không nghĩ tới, mới ăn xong một lát Nghiêm Chính lại đến.
Nếu là bình thường, giống như đều là Triệu Hữu Đường đến, như vậy lúc này, nàng sẽ càng thỏa mãn.
Thấy Phùng Liên Dung lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Nghiêm Chính ho khan một tiếng nói: "Hoàng thượng muốn nô tì đón Quý phi nương nương đi Càn Thanh cung."
Phùng Liên Dung càng thêm khó hiểu.
Thật ra bây giờ Triệu Hữu Đường rất ít gọi nàng đi Càn Thanh cung thị tẩm chứ chưa nói đến là ngày trung thu.

Hơn nữa Nghiêm Chính này, hắn chính là Đề đốc thái giám đấy, muốn đón người cũng đâu cần hắn tự mình đến.
Có điều nghĩ mãi cũng nghĩ không rõ, Phùng Liên Dung vẫn đi theo.
Đi được một lát, nàng phát hiện một vấn đề.
Từ liễn xa nhìn ra ngoài, đường không đúng.
Nàng vừa muốn hỏi, liễn xa đột nhiên dừng lại, một bóng dáng không biết từ đâu đến, như tia chớp vào liễn xa của nàng.
Phùng Liên Dung sợ run người, thất thanh kinh hô.
Người nọ mạnh tay che miệng nàng lại, ở bên tai nàng nói: "Đừng kêu."
Phùng Liên Dung càng bị dọa phát ngốc.
Giọng nói này nghe sao lại giống của Triệu Hữu Đường vậy?
Nhưng là hắn sao có thể mặc thành như vậy?
"Hoàng, Hoàng thượng?" Nàng không thể tin hỏi, người bị ôm, nói cũng không rõ ràng lắm.
Triệu Hữu Đường nhẹ giọng cười: "Là ta."
Hắn buông tay ra.
Phùng Liên Dung nương ánh trăng đánh giá, người trước mặt tu mi tuấn mục, quen thuộc đến không thể quen hơn, quả nhiên là hắn.

Chỉ là lúc này ý cười trên khóe miệng hắn mang theo mấy phần xấu xa, nàng theo bản năng nói: "Hoàng thượng như vậy là muốn làm gì vậy?"
Bốn phía đều đen kịt, bị cây cối chặn lại, chỉ lộ ra mấy tia sáng.
Nàng có chút cảm giác cổ quái nói không nên lời, cũng có chút sợ hãi.
Triệu Hữu Đường nói: "Không phải là nàng muốn ra ngoài sao?"
Phùng Liên Dung sửng sốt, ngay sau đó liền kinh hỉ nói: "Hoàng thượng muốn dẫn thiếp thân đi ra ngoài?"
"Đương nhiên."
"Nhưng là..." Nàng nhăn mày, "Vì sao lại là buổi tối chứ?"
Triệu Hữu Đường giơ tay bóp mũi nàng: "Đương nhiên là ban ngày không dễ đi ra ngoài, bãi săn thì đỡn, chứ trên đường thì sao được.
Phùng Liên Dung nghĩ lại thấy cũng đúng.

Giờ khắc này nàng đã rất hưng phấn, vừa rồi sợ hãi đều trở thành hư không, bắt lấy tay áo hắn hỏi: "Tối như vậy đi ra ngoài thế nào?" Nàng nhìn nhìn quần áo trên người Triệu Hữu Đường, chỉ thấy hắn mặc trường bào của thiếu gia bình thường, tóc lấy mũ ngọc cuộn lại, tuấn dật tiêu sái, trong lòng nàng nóng lên, nghĩ đến bản chuyện xưa trước kia ca ca kể cho nàng nghe: "Là muốn thiếp thân nữ giả nam trang à?"
Triệu Hữu Đường phì cười, vừa rồi thấy nàng còn rất hoảng sợ, lúc này lại kích động, ngay cả ý niệm như vậy cũng nghĩ ra.
Quý phi này của hắn nhìn như văn tĩnh, thật ra trong nội tâm căn bản không phải người theo khuôn phép.
Hắn nhăn mày nói: "Nàng không sợ?"
Phùng Liên Dung lắc đầu: "Không sợ, dù sao có hoàng thượng đi cùng mà." Nàng nói xong, đột nhiên nói: "Ôi, Hoàng thượng, ngài mặc như vậy không tốt đâu!"
"Sao lại không tốt?" Triệu Hữu Đường trước khi đến đã xem qua, bộ quần áo này rất thích hợp, nhìn thế nào cũng thấy phong lưu phóng khoáng.
Phùng Liên Dung nói: "Chúng ta ra ngoài không cần giả trang thành hoàng môn à? Như vậy mới dễ lừa dối qua cửa chứ, không phải còn có yêu bài à? Yêu bài lấy ra lướt qua một cái là có thể đi ra ngoài, dù sao còn có Nghiêm Chính dẫn đường nữa, khẳng định dễ dàng, bọn họ không dám hỏi nhiều."
Triệu Hữu Đường.
Như vậy đúng là cũng có thể.
Nhưng là hắn không muốn giả làm hoàng môn.
Hắn cốc một cái lên trán Phùng Liên Dung: "Nghĩ linh tinh gì vậy, Trẫm muốn đi ra ngoài còn phải giả làm hoàng môn hả? Lát nữa Trẫm bảo Nghiêm Chính điều người ở cửa Tây đi, chúng ta nghênh ngang đi ra ngoài, sợ cái gì."
Phùng Liên Dung nhướng mày.
"Lại sao nữa?" Triệu Hữu Đường hỏi.
Phùng Liên Dung nói: "Hôm nay Nghiêm công công đón thiếp thân đi Càn Thanh cung, bên kia sẽ không nghi ngờ sao?"
Nàng không hiện thân, sợ là không được.
"Đương nhiên là sẽ nghi ngờ." Triệu Hữu Đường nói, "Cho nên Trẫm đến đây nói trước với nàng, lát nữa nàng lại đến Càn Thanh cung." Hắn nói xong vỗ vỗ đầu nàng, "Đợi lát nữa đừng sợ, bị cung nhân phát hiện Trẫm không dẫn nàng đi chơi đâu."
Phùng Liên Dung ngoan ngoãn dạ một tiếng.
Triệu Hữu Đường rời đi.
Sau khi hắn đi, Nghiêm Chính liền dẫn nàng đi Càn Thanh cung, ở Càn Thanh cung lướt qua một vòng, còn thay bộ quần áo khác, lát sau Nghiêm Chính kêu cung nhân thay ca, trung gian dùng chút thủ đoạn, nàng liền thừa dịp người không chú ý từ đằng sau chuồn đến xe ngựa đã đậu sẵn.
Triệu Hữu Đường đã chờ bên trong.
Phùng Liên Dung tiến vào, hắn liền cười nhìn nàng.
Do là muốn ra ngoài, nàng khẳng định không thể mặc trang phục trong cung, hắn chuẩn bị cho nàng một bộ quần áo của cô nương bình thường mặc.

Rất vừa người, nàng mặc thật giống như nàng vốn nên mặc như vậy, vào ngày thu, đi trên con đường nở đầy hoa quế.
Triệu Hữu Đường cúi đầu hôn lên môi nàng, phân phó xa phu đánh xe.
Xe ngựa đúng như dự đoán, thuận lợi chạy ra cửa cung.
Hai người ở trong xe hôn môi, lại bọ xóc khó có thể tiếp tục.
Triệu Hữu Đường buông nàng ra, cuộn mành xe lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy người đi đường như thoi đưa, ngày hội như này buổi tối vẫn rất náo nhiệt, đôi mắt hắn cong cong nói: "Lát nữa xuống xe nàng cũng không thể kêu Trẫm là Hoàng thượng đâu."
Phùng Liên Dung ơ một tiếng: "Vì sao?"
"Ngốc, bị người nghe được làm sao bây giờ?" Triệu Hữu Đường nói: "Vậy chúng ta chỉ có thể hồi cung thôi."
Phùng Liên Dung cười rộ lên: "Cũng đúng, may mà Hoàng thượng nghĩ chu đáo, có điều thiếp thân gọi Hoàng thượng là gì đây?"
"Cái này hả..." Triệu Hữu Đường tà liếc nàng một cái, "Kêu Triệu lão gia?"
"Lão gia?" Phùng Liên Dung phì một tiếng, "Hoàng thượng đâu già đâu."
"Hừm, vậy kêu công tử?" Triệu Hữu Đường lại lắc đầu, "Cũng không tốt, bọn họ kêu Trẫm công tử, nàng kêu thì không thích hợp lắm." Hắn bóp bóp mặt nàng, "Hay là gọi tướng công?"
"Tướng công?" Phùng Liên Dung mắt phát sáng, "Tốt, tướng công!"
Nàng kêu vừa dễ nghe lại thanh thúy.
Triệu Hữu Đường ha ha cười rộ lên.
Phùng Liên Dung nghiêng đầu nhìn hắn, mặc dù là ngồi trong xe tối, nhưng hắc ám cũng không thể che lấp ánh sáng trên người hắn, trong lòng nàng hơi chát, ôm lấy cánh tay hắn, dựa đầu lên, kêu: "Tướng công."
Tiếng đó cũng nhẹ nhàng, mang theo vô hạn tình ý.
Triệu Hữu Đường nghe được trong lòng tê dại, từ tướng công này, hắn đương nhiên cũng là lần đầu nghe được.
Hắn giang tay ra ôm nàng, nhẹ giọng nói: 'Ừ, nương tử tốt.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui