Sủng Phi Vô Độ Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân


“Này, nhà tư bản, ngài làm như vậy thật là quá đáng, đó là tiền của ta mà!” Tư Tuyết chợt đứng bật dậy, trừng Quyền Mạch Ngự mà nói.
Quyền Mạch Ngự không nói chuyện, chỉ nhìn Tư Tuyết như vậy.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tư Tuyết tức giận dậm chân, môi mỏng của Quyền Mạch Ngự nhếch lên, đứng dậy đi về phía Tư Tuyết.
“Đồ của ngươi không phải nên thuộc về trẫm sao?” Giọng nói của Quyền Mạch Ngụ vô cùng nặng nề.
Nếu Tư Tuyết không muốn đi thì hắn cho nàng bao nhiêu vàng bạc cũng không thành vấn đề, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nàng tiết kiệm tiền để sau này có thể rời xa hắn, hắn liền tức giận.
Suýt thì Tư Tuyết tức chết.
“Ta buồn ngủ rồi, ngài mau đi ra ngoài đi!” Tư Tuyết chạy đến phía sau lưng Quyền Mạch Ngự, dùng sức đẩy mạnh hắn ra cửa.
Đẩy một hồi, Tư Tuyết tức giận xoay người đi đến bên cạnh giường của mình, thở phì phò cởi giày rồi nhảy lên giường, kéo chăn bông lên che kín người, không chừa một kẽ hở nào.

Không những thế, nàng còn tạo ra một tiếng động lớn nữa để thể hiện mình đang tức giận, toàn bộ cái giường đều rung chuyển.
Đột nhiên Quyền Mạch Ngự cảm thấy rất đau đầu.
Hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự cứ ngồi như thế, không nói lời nào.

“Chủ tử, ta chỉ có một ít tiền, ngài đừng lấy được không?” Cuối cùng Tư Tuyết vẫn không chịu nổi, ngồi dậy nói với Quyền Mạch Ngự
“Nếu ngươi không chịu đưa tiền thì dùng cách khác để đền bù.” Quyền Mạch Ngự hơi nheo mắt lại, nhìn Tư Tuyết.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói như vậy, Tư Tuyết lập tức sững sờ.
“Cách nào?” Tư Tuyết hỏi.
Vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự trầm xuống, chỉ ngồi nhìn Tư Tuyết.

Hắn không tin Tư Tuyết không hiểu, nhưng Tư Tuyết lại chỉ tròn mắt nhìn hắn, vẻ mặt vô hại, rất là vô tội.
“Cởi quần áo.” Quyền Mạch Ngự khẽ híp mắt lại, trầm giọng nói, giọng nói có chút khàn khàn.
Tư tuyết ngẩn người, sau đó nàng cởi áo khoác ngoài của mình ra.
“Tiếp theo thì sao nữa?” Tư Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Quyền Mạch Ngự.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tư Tuyết, ánh mắt của Quyền Mạch Ngự đã nhiễm dục vọng.

Nha đầu này, sau này ai cũng có thể lừa nàng chứ gì?

Vừa nghĩ đến điều này thì Quyền Mạch Ngự đã cảm thấy khó chịu.

Tư Tuyết chỉ có thể là của hắn, là hắn đã nhặt nàng về, chính là hắn! Ai cũng đừng hòng cướp nàng từ tay hắn!
Thật ra Tư Tuyết đã biết Quyền Mạch Ngự muốn làm cái gì, nhưng ngoài mặt nàng vẫn giả vờ như không biết gì.

Nàng không tin mình bày ra dáng vẻ ngây thơ không biết gì như thế này mà Quyền Mạch Ngự vẫn có thể ra tay được.
Vừa nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cảm nhận được Quyền Mạch Ngự cầm lấy cổ tay của mình.
“A!” Tư Tuyết kêu lên, nàng bị Quyền Mạch Ngự đè lên giường.
“Sau đó à, trẫm sẽ dạy cho ngươi.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, giọng nói rất là khàn.
Hắn thực sự rất muốn giải quyết nha đầu này ngay tại chỗ.
Hắn nghĩ chắc là hắn điên mất rồi, hắn biết Tư Tuyết mới được bao lâu mà đã có ham muốn độc chiếm nàng, thậm chí hắn còn không muốn điều tra về Tư Tuyết nữa.
Nhưng chuyện này có gì là sai, nếu thân thế của Tư Tuyết trống không thì nàng chính là của hắn.
“Chủ tử…” Tư Tuyết ngây người nhìn Quyền Mạch Ngự, bờ môi đỏ mọng hơi hé ra, khó khăn gọi Quyền Mạch Ngự.
Nàng không ngốc, đương nhiên biết Quyền Mạch Ngự định làm gì.
Tuy nói nàng là sát thủ, xưa nay không hiểu những việc này nhưng tính từ tuổi thì lúc được mười bốn nàng đã không còn là một đứa trẻ nữa, vì có một số nhiệm vụ nên boss đã sắp xếp cho nàng một giáo viên để dạy về tình dục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận