Tư Tuyết khẽ nhíu mày, lấy tay chọc chọc cỏ trên mặt đất.
Nàng cũng đã từng nghe lão già thối kia nói về cổ độc Khiên Cơ.
Nói đơn giản thì đây đã loại cổ bá đạo nhất thế gian, cũng chính là loại độc hung tàn nhất thế gian.
Thuốc giải thì thật sự có, nhưng nó yêu cầu mười loại dược liệu cực kỳ khó tìm, mà phương pháp giải độc cũng vô cùng xảo quyệt.
Sau một lúc im lặng, Tư Tuyết nhấp nhẹ môi.
Cuối cùng nên nói là Quyền Mạch Ngự may mắn hay là nàng xui xẻo đây? Từ nhỏ nàng đã ngâm mình trong các loại nước thuốc mà lớn lên, từng trải qua cửu tử nhất sinh nên thể chất của nàng đúng lúc lại có thể áp chế được cổ độc Khiên Cơ.
Lúc này, đêm đã khuya, Quyền Mạch Ngự còn đang chuyên tâm mà đả tọa.
“Đói bụng quá đi à…” Tư Tuyết chán nản mà than thở, tủi thân chép chép cái miệng nhỏ.
Vân Hiên một lòng chỉ chú ý đến Quyền Mạch Ngự, hắn ta nghe thấy câu oán giận của Tư Tuyết thì không khỏi bĩu môi.
“Không có tiền đồ.” Vân Hiên mắng Tư Tuyết một câu rồi lấy lương khô từ trong tay nải của mình ra, ném cho Tư Tuyết.
Tư Tuyết vừa nhận lấy lương khô là cười tươi như hoa ngay, cắn vài miếng liền.
Vân Hiên và Hàn Hâm tiếp tục chú ý đến Quyền Mạch Ngự, còn Tư Tuyết thì lại chuyên tâm mà giải quyết đồ ăn.
Lúc này, Quyền Mạch Ngự bỗng nhiên có chuyện.
Quyền Mạch Ngự đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó phun ra một búng máu.
“Hoàng thượng!” Hàn Hâm và Vân Hiên đồng thời hô to.
Mà động tác ăn bánh của Tư Tuyết cũng ngừng lại, nàng liếc mắt nhìn Quyền Mạch Ngự một cái, sau đó sắc mặt Tư Tuyết nháy mắt biến đổi.
Chết tiệt, cổ độc trên người Quyền Mạch Ngự đã tới tình trạng này rồi cơ à!
“Đưa ta qua đó đi!” Tư Tuyết ném bánh, đứng dậy rồi đi đến bên cạnh Vân Hiên, nặng nề nói.
Vân Hiên ngạc nhiên nhìn Tư Tuyết.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi có biện pháp à?” Vân Hiên trầm giọng hỏi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tư Tuyết, hắn ta đã cảm thấy Tư Tuyết nhất định không phải là người đơn giản, nếu không thì sao nàng có thể ở cạnh hoàng thượng được.
“Đừng nhiều lời nữa, đưa ta qua nhanh!” Tư Tuyết không có thời gian nói nhiều lời với Vân Hiên.
Vân Hiên liếc nhìn Tư Tuyết một cái, thần sắc hắn ta có chút kỳ lạ khó lường.
Cuối cùng hắn ta cũng không nói gì nữa mà túm lấy Tư Tuyết rồi dùng nội lực, quăng Tư Tuyết về phía Quyền Mạch Ngự.
Tư Tuyết mím chặt môi, nàng bay vút trên không trung.
Đến lúc chỉ cách Quyền Mạch Ngự một đoạn, nàng bỗng phát hiện ra trước đó Vân Hiên không dùng đủ nội lực để đưa nàng tới trước mặt Quyền Mạch Ngự.
Có lẽ, Vân Hiên vẫn không quá tin tưởng nàng.
Tư Tuyết cũng không hề nghĩ nhiều, lập tức hạ chân một chút rồi vững vàng rơi xuống đất trước mặt Quyền Mạch Ngự.
Khoảng cách nhỏ như thế, Vân Hiên không thể nào phát hiện nàng có nội lực.
Những thứ như nội lực này nàng cũng đã quên lâu rồi, mà vốn dĩ ở hiện đại cũng không thể dùng được nên nàng không biết vì sao lão già thối kia lại muốn dạy nàng học nội lực nữa.
Cuối cùng không ngờ rằng nàng lại đi tới một thế giới dùng nội lực như thế này.
Nên có lẽ, điều này cũng đã nằm trong kế hoạch của lão già thối kia.
Quyền Mạch Ngự không trụ được mà ngã trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi, gân xanh trên trán nổi lên, cắn răng thật chặt.
“Ngươi tới làm cái gì? Cút!” Quyền Mạch Ngự cắn răng, rồi hộc ra mấy chữ từ trong miệng, ngay sau đó, lại là một ngụm máu tươi phun ra.
Khốn kiếp, lần phản phệ cổ độc này còn nghiêm trọng hơn so với mấy lần trước.
“Đã ra nông nỗi này rồi mà vẫn còn muốn mắng chửi người khác nữa à?” Tư Tuyết không vui mà nhíu mày, thấp giọng mắng.
Nói xong, Tư Tuyết ngồi xổm xuống người xuống, tới gần Quyền Mạch Ngự.
Vân Hiên và Hàn Hâm đứng bên ngoài hồ đều nhìn chằm chằm nơi này, bọn họ sợ chủ tử sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tư Tuyết mím môi, nàng duỗi tay muốn nắm lấy tay của Quyền Mạch Ngự.
Nhưng tay nàng còn chưa chạm vào được thì đã bị Quyền Mạch Ngự chế trụ cổ tay.
Quyền Mạch Ngự dùng rất nhiều sức khiến nàng không thể động đậy, Tư Tuyết tức khắc ngây ngẩn cả người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...