Nghe Tư Tuyết nói, Vân Hiên hơi sững sờ, sau đó nhìn chỗ mà Tư Tuyết chỉ.
Trên bức tường có mấy vết nứt, vừa nhìn một cái đã biết là dùng lực mạnh làm ra.
"Nãy giờ ngươi cứ đứng?" Vân Hiên sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Tư Tuyết, hỏi.
Tư Tuyết vội vàng dùng sức gật đầu.
Thấy Tư tuyết gật đầu, Vân Hiên vội vàng nhìn vị trí đầu của Tư Tuyết nơi bị Quyền Mạch Ngự đập, cách nhau không tới mấy cm.
Vân Hiên nhíu mày một cái, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Ngươi nhìn kìa, vừa chủ tử thiếu chút nữa là đập vỡ đầu của ta đó!" Tư Tuyết nói với Vân Hiên.
Nghe Tư Tuyết nói, Vân Hiên khẽ cau mày, nhìn tường rồi lại nhìn lại Tư Tuyết, đưa tay sờ đỉnh đầu nàng.
"Không phải đầu của ngươi vẫn không có chuyện gì sao?" Vân Hiên chẳng biết nói gì.
Tư Tuyết tức khắc cạn lời.
Đến khi có chuyện thì cũng đã muộn rồi.
"Được rồi, không sao, nếu chủ tử muốn đập đầu ngươi cũng không đập ở đây đâu.
Đi thôi, chúng ta nên lên đường rồi.
" Vân Hiên cười một tiếng, nói với Tư Tuyết.
"Ta không muốn.
" Tư Tuyết vội vàng dùng lực lắc đầu: "Chủ tử hung dữ quá, các ngươi đi trước đi, ta đuổi theo sau, ta sợ một lúc nữa chủ tử sẽ đánh ta.
"
Nghe Tư Tuyết nói, Vân Hiên không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Thật sự không có chuyện gì đâu, đi nhanh lên một chút.
" Vân Hiên trực tiếp kéo Tư Tuyết đi ra ngoài.
Tư Tuyết sửng sốt một chút, sau đó theo phản xạ mà vùng vẫy, hai người cứ kéo qua kéo về như vậy.
Thế nên cuối cùng cảnh tượng mà Quyền Mạch Ngự thấy chính là Tư Tuyết bị Vân Hiên kéo đi một cách miễn cưỡng.
Điều này làm cho Quyền Mạch Ngự hiểu lầm Tư Tuyết không muốn đi chung với hắn.
"Chủ tử, thuộc hạ đã gọi Tư Tuyết tới rồi.
" Vân Hiên nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự không nói gì mà đi thẳng, mặc kệ Tư Tuyết, làm cho Tư Tuyết sững sờ cả người.
"Mau đuổi theo đi, phải nắm bắt cơ hội!" Vân Hiên đang đứng cạnh Quyền Mạch Ngự, lúc đi ngang qua chỗ Tư Tuyết thì đẩy Tư Tuyết về phía Quyền Mạch Ngự.
Tư Tuyết không phản ứng kịp nên đụng thẳng vào lưng của Quyền Mạch Ngự.
"A!" Tư Tuyết đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó sờ cái mũi của mình.
Lưng của hắn làm bằng đá hay sao vậy, sau chỉ mới đụng một chút lại đau thế.
Vân Hiên thấy Tư Tuyết đụng vào người của Quyền Mạch Ngự thì cũng sững sốt.
Tư Tuyết căm tức quay đầu trừng Vân Hiên, hắn ta vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết một cái, không nói gì, quay đầu lại tiếp tục đi như vừa rồi Tư Tuyết không đụng phải hắn vậy.
Tư Tuyết sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đuổi theo.
Úy Dực cầm kiếm đi về phía trước, nhìn Vân Hiên: "Vừa rồi ngươi mới làm gì vậy?"
Vân Hiên lúng túng sờ cái lỗ mũi của mình, không nói gì, chỉ im lặng đuổi theo.
"Chủ tử, ta đau quá, ngài xoa cho ta nhé?" Tư Tuyết đi đến chỗ Quyền Mạch Ngự rồi ngẩng đầu nói với hắn.
Quyền Mạch Ngự không thèm quan tâm đến Tư Tuyết, thậm chí không hề nhìn nàng mà ngược lại còn đi nhanh hơn.
Cảm giác được tốc độ của Quyền Mạch Ngự nhanh hơn, Tư Tuyết ngẩn ra, cắn răng một cái, cũng tăng nhanh tốc độ.
"Chủ tử, mệt quá, ngài cõng ta có được không! " Tư Tuyết không bỏ cuộc mà tiếp tục làm nũng.
Quyền Mạch Ngự vẫn không quan tâm nàng.
"Chủ tử, có thể quan tâm ta một chút được không! " Ti tuyết nũng nịu, mặt dày hơn cả tường sắt.
Sau đó nàng vươn tay muốn kéo tay áo của Quyền Mạch Ngự, lại bị Quyền Mạch Ngự vỗ vào bàn tay.
Tư Tuyết đau đến mức kêu lên, cái vỗ này của Quyền Mạch Ngự không hề nhẹ chút nào, làm cho mu bàn tay của nàng đỏ bừng cả lên.
"Chủ tử, đau! " Tư Tuyết tủi thân nói ba chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...