Quyền Mạch Ngự ở phía sau ôm lấy eo của Tư Tuyết, đem đầu chạm vào cổ của Tư Tuyết, hơi thở ấm áp phun vào cổ của Tư Tuyết.
"Cảm ơn.
" Giọng nói của Quyền Mạch hơi khàn khàn.
Từ lúc hắn chào đời cho tới nay, đây là lần đầu hắn nói cảm ơn.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết sửng sốt một chút, sau đó bật cười.
Cơn đau của cánh tay đang lan thẳng đến tim, trên trán Tư Tuyết đều chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, chất độc này đúng là không tầm thường.
"Không sao cả, chủ tử, chúng ta là gỉ của nhau chứ, đúng không?" Tu Tuyết miễn cưỡng nở một nụ cười, nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nhìn bờ môi của Tư Tuyết, nó không có chút máu nào, toàn bộ đều là tái nhợt.
Rõ ràng vừa rồi bờ môi của Tư Tuyết vẫn là màu đỏ!
"Đừng có nói chuyện nữa, ta biết bây giờ ngươi rất khó chịu.
" Quyền Mạch Ngự thấp giọng nói, trong lòng có một loại đắng chát mà không nói nên lời.
"Vậy! Chủ tử, ngài! Ôm ta, là không khó chịu! " Tư Tuyết dùng sức cắn răng, khóe miệng tràn ra một tia máu, khó khăn nói với Quyền Mạch Ngự, giọng nói đều bị đứt quãng.
Quyền Mạch Ngự không lên tiếng, đưa tay ôm lấy Tư Tuyết.
"Ư!" Tư Tuyết dùng sức cắn đầu lưỡi của mình để giữ bản thân có thể tỉnh táo, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cánh tay mình.
Màu đen trên cánh tay Uý Dực đã mờ đi, mà cánh tay của Tư Tuyết càng ngày càng đen nhưng không đáng sợ giống như Uý Dực vừa rồi.
Vân Hiên cắn răng nhìn Tư Tuyết.
Vậy mà vừa rồi hắn ta lại hiểu lầm Tư Tuyết.
"Hơi đau đấy! " Đôi môi dưới đã bị Tư Tuyết cắn gần nát mà nàng còn cười, đôi mắt đều đã đỏ lên.
"Nếu đau thì khóc lên đi.
" Giọng nói của Quyền Mạch Ngự khàn vô cùng.
Nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn thay Tư Tuyết gánh chịu đau khổ này.
Để hắn nhìn bộ dạng này của Tư Tuyết, còn khó chịu hơn là để hắn chết, loại đau nhức kia, vô cùng bứt rứt, nhưng lại bất lực như vậy.
Hắn không thể giúp được gì cả.
"Không, chủ tử ta không khóc! " Tư Tuyết tiếp tục cười, nói với Quyền Mạch Ngự, quả nhiên trong giọng nói có tiếng khóc.
Nàng không nhớ rõ mình đã không khóc bao nhiêu năm rồi.
Quyền Mạch Ngự cắn chặt răng, không nói gì, hắn càng ôm chặt Tư Tuyết.
Hơi thở của Tư Tuyết càng ngày càng nặng nề, quả thực nàng có chút đánh giá thấp chất độc của Tinh Sa này, chẳng qua là chạm một cái mà thôi vậy mà lại đạt đến loại trình độ này.
Một trong nhưng phương thuốc để giải cổ độc Khiên Cơ trong cơ thể Quyền Mạch Ngự chính là Tinh Sa, thế thì độc tính của cổ độc này sẽ tàn nhẫn biết bao nhiêu?
"A!" Tư Tuyết kiềm chế tiếng kêu, toàn bộ đôi mắt đỏ lên, tóc đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cánh tay đang nắm lấy Uý Dực đang run rẩy.
Quyền Mạch Ngự cảm thấy chính mình cũng sắp không thể hít thở.
Uý Dực cau lông mày lại, vẻ mặt rất là đau đớn.
Không biết kéo dài bao lâu, Tư Tuyết đều đã mất hết cảm giác, độc ở trong người Uý Dực đã tiến vào hết cơ thể của nàng.
Tư Tuyết buông lỏng đầu lưỡi đang bị răng cắn chặt, buông cánh tay xuống, đột nhiên ngã trên mặt đất.
"Tư Tuyết!" Hai con mắt của Quyền Mạch Ngự mạnh mẽ co rút lại, hắn ôm Tư Tuyết, vẻ mặt rất sốt ruột.
Vân Hiên cũng vội đỡ Uý Dực, kiểm tra mạch đập của hắn ta, thấy mạch đập đã khôi phục bình thường.
"Xử lý vết thương của Uý Dực đi! " Tư Tuyết khó khăn mở mắt ra, nói với Vân Hiên, giọng nói của nàng rất khô và khàn như lâu rồi chưa được uống nước.
"Ta đã biết, cảm ơn.
" Đôi mắt của Vân Hiên đều đỏ hoe, hắn nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết cười cười, nụ cười rất là tái nhợt, đưa tay ôm lấy cổ Quyền Mạch Ngự, dúi đầu vào trong ngực hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...