"Liên quan gì tới ngài..." Tư Tuyết ủ rũ rút tay của mình ra khỏi tay của Quyền Mạch Ngự, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, nét mặt có chút mất tự nhiên.
Tư Tuyết đột nhiên rụt tay về, sắc mặt của Quyền Mạch Ngự lạnh đi, trông rất lạnh lẽo.
"Tư Tuyết, ngươi lặp lại lần nữa?" Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Tư Tuyết, gằn từng chữ một mà nói ra.
Tư Tuyết tức khắc thấy sợ hãi, chu chu cái môi, đầu cúi càng thấp hơn.
"Ngài dữ quá, ta không nói lại đâu." Tư Tuyết tủi thân nói.
Vừa rồi rõ ràng là nàng nói câu “Liên quan gì tới ngài...” rất đàng hoàng mà, có phải đang mắng gì đâu, hắn dữ với nàng làm gì chứ.
Bây giờ Vân Hiên và Úy Dực còn ở bên ngoài, nếu nàng cãi nhau với Quyền Mạch Ngự nhưng lại không đánh lại hắn, thật sự là bay hết mặt mũi luôn quá.
Quyền Mạch nhìn Tư Tuyết, không nói gì.
Yên lặng lúc lâu, Quyền Mạch Ngự đưa tay về phía đầu của Tư Tuyết đầu, Tư Tuyết giật mình, vội vàng né xa hắn ra.
Quyền Mạch Ngự dừng động tác đưa tay, híp mắt nói: "Tư Tuyết, còn tránh trẫm sao?"
"Ta không có!" Tư Tuyết vội vàng lên tiếng phản bác.
Vừa nói, nàng vừa dùng sức dậm chân một cái để thể hiện mình đang tức giận.
Nàng vốn không tránh Quyền Mạch Ngự, do hắn quá đáng sợ cơ mà! Tính mạng là số một, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!
"Không có? Không có thì vừa rồi ngươi mới làm gì vậy?" Quyền Mạch Ngự rất không vừa lòng về hành động né tránh hắn của Tư Tuyết.
"Ta..." Trong lúc nhất thời, Tư Tuyết không biết nên trả lời như thế nào.
Sắc mặt Quyền Mạch Ngự xụ xuống, hắn đưa tay xoa đầu Tư Tuyết.
Tư Tuyết cũng hơi sững sờ nhìn Quyền Mạch Ngự, không phản ứng kịp.
"Thôi, đi ngủ." Quyền Mạch Ngự ôm vai của Tư Tuyết, nhẹ giọng nói.
Tư Tuyết lấy lại tinh thần, gật đầu một cái.
Tư Tuyết cùng với đám người Vân Hiên lót một cái đệm trong lều, cứ vậy mà ngủ.
Trong sa mạc mà được như thế thì nàng đã cảm thấy rất không tệ rồi.
Sau khi nằm xuống, Quyền Mạch Ngự đưa tay ôm lấy Tư Tuyết, Tư Tuyết cắn cắn môi, không nói gì.
"Chủ tử, Vân Hiên và những người khác ngủ ở lều khác hả?" Im lặng thêm một lúc, Tư Tuyết hỏi nhỏ.
"Ừm." Quyền Mạch Ngự đáp một tiếng: "Chứ ngươi còn muốn như thế nào?"
Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi như vậy, Tư Tuyết bĩu môi một cái rồi không nói gì nữa.
Nàng chỉ lo lắng lỡ may họ gặp nguy hiểm gì, cách quá xa nàng sẽ không nghe rõ mà thôi.
Trong lúc Tư Tuyết đang suy nghĩ, Quyền Mạch Ngự lại ôm Tư Tuyết chặt thêm một chút, Tư Tuyết lại ngẩn người ra.
Thật ra thì nếu nàng thật sự muốn rời xa Quyền Mạch Ngự thì hắn sẽ không ngăn được nàng.
Nàng biết rõ mình không đánh lại Quyền Mạch Ngự, nhưng nếu dùng hết sức mà đánh thì chưa chắc người thua sẽ là nàng.
Có điều, nàng không biết làm vậy thì có nguy hiểm gì không nữa, hơn nữa bây giờ còn chưa tới thời hạn một tháng.
Nhưng cũng mau thôi...
Đột nhiên Tư Tuyết cảm giác cả người mình ấm áp lên, giật mình kinh ngạc, không kịp phản ứng.
"Chủ tử, ngài...!đang dùng nội lực làm...!ấm người ta à?" Tư Tuyết rụt rè hỏi.
"Ừm." Quyền Mạch Ngự chỉ lạnh nhạt trả lời.
Tư Tuyết khẽ cắn răng, không biết nên nói cái gì.
Nàng biết việc dùng nội lực để sưởi ấm rất lãng phí tinh lực, không biết Quyền Mạch Ngự phải sưởi ấm cho nàng trong bao lâu, nếu như là cả một buổi tối thì không cần nói cũng biết cả đêm nay hắn sẽ ngủ không ngon.
"Chủ tử..." Tư Tuyết nghiêng người rúc vào lòng Quyền Mạch Ngự, ôm lấy hắn.
"Sao?" Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Tư Tuyết, khẽ hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...