Edit: Linh Sờ Tinh
“Tại sao lại là sai, Vương thúc sao lại nói vậy.” Nguyên Thành đế thấy
Di thân vương có ý muốn nói lại thôi, liền biết có điều kỳ quái.
“Việc này… Hoàng thượng, ba chữ kia, ngoài chữ đầu tiên là do nữ quan trong cung viết, hai chữ còn lại đều là do Mộ thị viết.”
“Cái gì?” Thái hậu kinh hãi. Bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người với sắc mặt tái nhợt đứng phía dưới.
“Quả thật là vô liêm sỉ!” Kim thái hậu vỗ bàn đứng dậy.
Sau này Mộ thị có thể làm bạn với vua? Đây là nói Nguyên Thành đế muốn
cường đoạt con dâu sao, hoặc là Tông Chính Lâm muốn mưu phải soán vị?
Không cần biết là việc nào thì chỉ cần vừa nghĩ đến cũng khiến Kim thái
hậu tức giận đến mức đầu váng mắt hoa. Nếu chuyện này bị truyền ra khiến người đời dèm pha, thì làm sao bà có thể xứng với những căn dặn của
tiên hoàng?
Mọi người trong đại điện đều há hốc mồm, Giam Chính dựa theo chữ mà suy
đoán, rõ ràng là sau trước khác nhau quá xa. Một cái thì trong cát có
hung, một cái là mệnh số vô cùng cao quý. Còn vớ vẩn hơn nữa là Trắc phi của Lục điện hạ lại có số được làm bạn với vua? Nghĩ đi nghĩ lại những
huyền ảo trong đó , sợ đến câm như hến. Chỉ một câu này thôi, không chỉ
riêng tính mạng của cẩu quan kia khó bảo toàn mà thậm chí ngay cả bọn họ cũng dễ khiến Nguyên Thành đế nhìn ngứa mắt và để ý.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng. Không thể có chuyện này được,
không thể nào! Một người sao có thể có đến hai mệnh số được chứ? Nhất
định là Trắc phi có mưu tính, hòng thoát tội.”
“Mắt chó không biết nhìn người! Bản vương tự mình giám sát, giấy tuyên
thành cũng là bổn vương giao cho Cố Trường Đức. Ngươi nói là bổn vương
không công chính, giúp đỡ Mộ thị làm rối kỉ cương?” Di thân vương chỉ
vào kẻ đang quỳ kêu oan, giậm tím mặt.
“Di thân vương là người có thân phận như thế nào hả, người còn dám nghi
ngờ?” sắc mặt Nguyên Thành đế trở nên hung ác nham hiểm, lạnh lẽo, nhìn
kẻ đang run rẩy quỳ phía dưới, ý muốn giết người đã xuất hiện.
“Hoàng thượng… việc này” Giám chính của Tư Thiên Giám sợ đến mức mồ hôi
đầy mặt, vội vã tìm cách cứu chữa, “Khởi bẩm Hoàng thượng, lần này có
chút nhầm lẫn, không chính xác là do Trắc phi có mệnh huyền bí, khác với người thường. Nhưng lần trước thần áp dụng công thức để tính toán cũng
không có nhầm lẫn gì, hôm ấy lúc thần tính mệnh lý kết quả rất rõ ràng,
không hề nói hươu nói vượn. Xin Hoàng thượng minh giám.”
Hình bộ thượng thư trầm ngâm suy nghĩ, đứng dậy bẩm tấu, “Hoàng thượng,
thần cảm thấy chuyện một người có hai ba mệnh số rất vô lý. Giám Chính
đại nhân tuy có sai lầm, nhưng lời nói ra cũng có lý. Nếu Trắc phi chỉ
dựa vào chuyện này, cũng chỉ có thể chứng minh lời của Giam Chính đại
nhân cũng không chính xác hoàn toàn, hoặc là có lỗi. Nhưng cũng không
thể loại bỏ hoàn toàn những gì Giám Chính đại nhân đã tính ra hôm ấy.
Hiện giờ đã có thể chứng minh, những gì Giám Chính đại nhân nói về mệnh
cách của Trắc phi xung khắc với hoàng tộc hôm ấy rất có thể đúng cũng có thể sai . Nhưng Trắc phi làm sao chứng minh được đó là sai?”.
“Rất đúng, rất đúng.” Giám Chính như với được cọng rơm cứu mạng, ra sức dập đầu.
“Đừng vội vàng.” Mộ Tịch Dao khinh thường cười ra tiếng. “Lần thử chữ
này của thiếp chẳng qua chỉ là muốn chứng minh những công thức tính toán của đại nhân không hẳn là hoàn toàn đúng.”
Nguyên Thành đế và thái hậu thấy lần tính toán này không chính xác, đã
hơi do dự. Nhưng mà dù kết quả của Mộ thị ra sao, hắn dám mở miệng nói
câu làm bạn cùng vua, thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi cái chết.
Tông Chính Lâm thấy thái độ của Nguyên Thành đế đối với Mộ Tịch Dao đã mềm mỏng hơn, trong mắt đã ánh lên tia mừng rỡ.
Bị người khác lấy mệnh số để hãm hại, bản thân đã ở dồn đến đường cùng,
thế mà vẫn bình tĩnh, thủ đoạn của Mộ Tịch Dao quả nhiên là rất cao,
không phụ tiên sinh đã từng khen ngợi.
“Hoàng thượng, hạ quan cho rằng, mệnh lý là một chuyện, thà tin là có
còn hơn không tin, không thể coi thường.” Giám Chính vội nhân cơ hội quỳ xuống góp lời. Hôm nay nếu không bắt được thóp của Mộ thị, nhất định sẽ là đại họa. Hơn nữa người đứng sau chuyện này có tác phong tàn nhẫn, vì thế ông ta cực kỳ hoảng sợ.
“Ngài cũng không cần vội vã như vậy, muốn đẩy thiếp vào chỗ chết đến như vậy sao.” Mộ Tịch Dao đứng dậy, nhìn kẻ đang cố giãy dụa kia bằng ánh
mắt hèn mọn vô cùng .
Quả thật là dại dột, cố như thế cũng chỉ cho mọi chuyện rối tung lên
thôi! Nếu Nguyên Thành có thê buông tha hắn, thì thực không đáng để nàng phải phải kiêng kị.
“Xem vận khí là điều cơ bản trong xem mệnh số, thế mà ngươi cũng chỉ
miễn cưỡng hiểu thấu. Nói gì đến luận tướng mạo đây? Hôm nay cũng không
khó dễ gì ngươi, đợi sau khi đại sư về kinh, sẽ trả lại thanh danh cho
thiếp.”
Thái hậu thấy thái độ của nàng chắc chắn như vậy, cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ Tông Chính Lâm đã tìm được đại sư trụ trì An Quốc tự?
“Lão lục, ngươi đã tìm được tung tích của đại sư rồi sao?” Nguyên Thành
đế cũng có thắc mắc như vậy. Nếu đã có tin tức của đại sư sao còn chần
chừ không chịu bẩm báo?
Tông Chính Lâm thoáng nhìn Mộ Tịch Dao, lạnh lùng gật đầu, “Đúng vậy!
Sáng nay vừa mới tìm hiểu được tin tức. Nhưng muốn Hộ tống đại sư về
kinh phải mất vài ngày.”
Dù chưa nhận được tin tức của đội mật, nhưng nếu Mộ Tịch Dao đã nói người ở Lộ Thủy, hắn tin tưởng nàng.
Nguyên Thành đế và Thái hậu nhìn nhau gật đầu, nếu đại sư về kinh thì vụ án này có thể giải quyết rồi.
“Hoàng thượng, nếu vài ngày nữa đại sư mới hồi kinh, án này có phải dời
lại chờ thẩm không ?” Hình bộ thượng thư vội xin chỉ thị của Nguyên
Thành đế. Hắn nghĩ, tốt nhất là giải quyết dứt khoát. Dù sao thì cũng
tốt hơn ngoài mặt thì tốt nhưng thực ra lại giằng co mãi không xong.
Hách Liên Mẫn Mẫn cúi thấp đầu, siết chặt hai bàn tay đang đặt trên đầu gối.
Sự việc sao lại có sự biến đổi bất ngờ này! Nếu đại sư về kinh, không
chừng lại có thể khiến cho Mộ Tịch Dao tìm được đường sống, lẽ nào cứ để cho nàng ta tiếp tục bừa bãi?
Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn Hình bộ thượng thư Hách Liên đại nhân, lo lắng vội vã như đứng đống lửa.
“Hoàng thượng, cho dù Liễu phi có thể chờ, nhưng hoàng tự trong bụng phi tần cũng không thể chờ nổi.” Đức phi thấy sự việc có thay đổi, vội vàng ngăn cản.
Quý phi ở bên cạnh cũng âm thầm mưu tính, hôm nay có thể không lấy mạng
của Mộ thị, nhưng phải bắt nhốt nàng ta. Về phần đại sư trụ trì An Quốc
tự…nếu người đã chết thì còn có thể làm được gì?
“Ý của Đức phi nương nương là, tính mệnh của Trắc phi và con nối dòng
của bổn điện hạ không quan trọng, có thể quyết định một cách qua loa
sao?”
Tông Chính Lâm trầm mặt, chất vấn.
Nguyên Thành đế gõ tay phải lên bàn, chứng tỏ ông đang suy xét.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, vụ án mưu hại này, không cần kéo dài, hôm nay có thể tra được manh mối.”
Mọi người đều đang đợi quyết định của Nguyên Thành đế, thì Mộ Tịch Dao vẫn luôn im lặng lại đột ngột lên tiếng.
“Cái gì?” Nguyên Thành đế dừng tay. “Ngươi có cách chứng minh cho sự trong sạch của mình?”
Mộ Tịch Dao nghiêng đầu nhìn Tông Chính Lâm, chỉ thấy hắn kia ngồi ngay
ngắn, khuôn mặt vẫn âm trầm như trước. Nhìn là biết hắn đang không đồng ý nàng tự ý, nước đã lặng mà nàng còn khởi sóng lên .
Nàng cảm thấy buồn cười, xin đại boss ngài yên tâm xem kịch vui là được, thiếp sẽ đòi lại công đạo cho con trai của ngài ngay lập tức. Nhớ tới
khuôn mặt nhỏ nhắn của Thành Khánh, Mộ Tịch Dao càng hận kẻ đã vu oan
cho mệnh số của nàng.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, chỉ cần cho nô tỳ thời gian một khắc, mọi việc sẽ được rõ ràng ngay.”
Lời nói của Mộ Tịch Dao vang khắp đại điện.
Chỉ một khắc? Chân mày của Nguyên Thành đế nhướng lên một cái, có chút
suy nghĩ. Việc này liên quan đến tính mệnh của chính mình theesmaf nàng
lại dám phát ngôn bừa bãi như vậy? Ông thật muốn nhìn xem nàng có bản
lĩnh gì.
“Chuẩn!”
Thái tử và Đại hoàng tử vội dựng thẳng người, trong mắt xẹt qua một tia
tàn khốc. Một nữ tử nhu nhược, lại dám ngông cuồng đến vậy , quả thật là không biết sông chết ra sao. Trước mặt thánh thượng mà dám điêu ngoa,
nếu nói được mà không làm được thì là tội khi quân.
Mộ Tịch Dao không nhanh không chậm hành lễ, rồi lại từ từ quay lại chỗ ngồi, nhẹ nhàng nói.
“Đại Ngụy đã tồn tại ngàn năm, khắp thiên hạ đời đời đều công nhận Đại
Ngụy ta có hai vị kỳ nữ. Người thứ nhất là Đế hậu mở ra Đại Ngụy tức
Hiền An Thánh Võ Hoàng hậu bệ hạ. Người gả cho gả cho An Viễn hầu Ngụy
Cao Tông bệ hạ, một đời luôn hỗ trợ theo hầu Cao tông bệ hạ, không bỏ
không rời. Trải qua hai mươi bảy năm gian khổ, sau khi giúp Cao Tông đế
thống nhất bốn biển, khai sáng ra Đại Ngụy, mới chịu an nhàn trở về thâm cung. Khi Cao Tông đế bệnh nặng, nằm liệt giường không dậy nổi, người
lại nhậm chức giám quốc, tận tụy với nước với dân. Cao Tông đế từng nói, có được Thánh Võ Hoàng hậu, suốt đởi không uổng phí.”
Vẻ mặt Mộ Tịch Dao đầy ngưỡng mộ, nhưng cũng vô cùng trang trọng. Cuộc
đời của người phụ nữ này đã trở thành truyền kỳ, giúp Cao Tông có được
đại nghiệp, có thể ra chiến trường, giết địch vô số. Vì bị thương mà bà
không thể có con nối dòng. Nhưng bà không những không áp bức cung phi,
trái lại còn canh giữ hậu cung, giúp Cao Tông bảo vệ mười một vị Hoàng
tử yên bình trưởng thành, quả là một người vĩ đại.
Mộ Tịch Dao từng hoài nghi liệu vị này cũng là một tiền bối đã xuyên
không, sau khi tỉ mỉ kiểm chứng lại, mới biết mình đã quá coi thường thế nhân. Người phụ nữ này quả thực đáng quý, ở thời đại đó chính là độc
nhất vô nhị, được vạn dân kính ngưỡng. Bà thực sự là người sinh ra và
lớn lên ở Đại Ngụy, Mộ Tịch Dao nghĩ người phụ nữ này còn mạnh mẽ hơn
mình rất nhiều. Nuôi dưỡng được mười một hoàng tử lớn lên, Mộ Tịch Dao
thực không thể nào làm được như vậy.
Nguyên Thành đế vốn tưởng rằng nàng sẽ thừa thắng xông lên, bắt lấy lỗi
của Giám Chính mà lật lại vụ án, nhưng không ngờ mọi chuyện tiếp theo
lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Sau khi Mộ thị ngồi xuống, lại kể
một chuyện khác. Tuy rằng nàng nói rất thật tình, rất sùng kính Thánh Võ Hoàng hậu, nhưng chuyện này có liên quan gì đến vụ án này?
Mọi người đang mơ hồ, lại nghe giọng nàng tiếp tục vang lên.
“Ngoài Khai quốc Hoàng hậu bệ hạ ra, trong lịch sử Đại Ngụy còn có một
vị nữ tử khác làm cho mọi người ghi nhớ đời đời.” Mộ Tịch Dao lại cười
khanh khách, nhìn quanh điẹn một vòng, tinh quang lóe lên, sắc sảo mà
bức người.
“Cam đại nhân có biết là người nào không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...