Triệu ma ma dẫn Mặc Lan Huệ Lan hầu hạ ở trong phòng , dâng trà và bánh hoa quả xong mới đứng sang một bên, sau đó mới kêu nha hoàn kia tiến vào. Còn về hai vị chủ tử, mọi người đã học được cái gì kêu là "Lạnh nhạt" .
Thư Đào báo với triệu ma ma yêu cầu gặp Lục Điện hạ và Mộ thứ phi, liền bị đưa đến cửa sau của thiên sảnh . Nghĩ đến khung cảnh vừa rồi nàng ta mới nhìn sơ qua của Đan Như Uyển , trong lòng Thư Đào có chút trầm xuống. Dù chỉ mới nhìn được một chút, nhưng liền biết Đan Như Uyển tốt hơn hẳn Thư Oái Uyển của chủ tử nhà mình, sân viện đẹp đẽ quý giá rộng rãi, hơn nữa cảnh sắc rất được chăm sóc. Ngay cả quản sự ma ma đều có khí độ, sân viện nhà mình không thể so sánh .
Cũng là mới vừa vào phủ, cũng là thứ phi, nhưng cảnh ngộ lại có cao thấp, thế này làm sao cho phải? Hơn nữa lúc bản thân vừa mới xuất môn , thấy Mi Sách hoang mang rối loạn, rất sợ hãi vọt vào Thư Oái Uyển, không biết là có chuyện gì. Bây giờ điện hạ tới Đan Như Uyển trước, ở cùng Mộ thứ phi sắp một cái canh giờ, cũng không có ý muốn di giá, vậy tức là có ý tứ gì?
Vẫn còn đang đoán già đoán non, thì nghe thấy Triệu ma ma truyền vào, nàng ta vội đã lấy lại tinh thần, cung kính vào cửa, cúi đầu tiến vào trong phòng, hành lễ vấn an hai vị chủ tử, nghe được giọng nói ôn hoà của nữ tử cho phép đứng dậy nàng ta mới chậm rãi ngẩng đầu. Vừa ngẩng đầu nhìn liền ngây ngẩn cả người.
Không phải bởi vì Mộ Tịch Dao diễm lệ đến mức khuynh quốc khuynh thành, mà là thái độ thân thiết không chút che dấu của. Nghe đồn Lục Điện hạ không nặng nữ sắc, từ trước tới nay cũng không thân cận nữ tử ở hậu viện cơ mà? Vậy hình ảnh tay nắm chặt tay này... Chẳng lẽ là tin đồn không đáng tin? Trong đầu Thư Đào xuất hiện hang loạt ý nghĩ trong nháy mắt, vừa lộn xộn lại có cả chút hoảng hốt.
"Có chuyện gì?" Người đàn ông ngồi trên cao tử lạnh lùng cất tiếng, kéo thần trí Thư Đào trở về hiện thực.
"Khởi bẩm điện hạ, chủ tử nô tỳ muốn hỏi điện hạ có còn có chính sự bận việc hay không ? Nếu như không có chuyện gì, có phải bày cơm ở sau viện không ạ?" Thư Đào nhanh nhẹn nói lại từ đầu đến cuối những lời của Đường thị.
Quả nhiên là người hiền lành, thật xứng với cái danh "Hiền phi". Mộ Tịch Dao âm thầm tán thưởng.
"Điện hạ, thỉnh Đường tỷ tỷ cùng dùng cơm đi. Náo nhiệt ~~" Ánh mắt ướt sũng của Mộ Tịch Dao nhìn chằm chằm Tông Chính Lâm, có chút nhảy nhót.
"Được." Tông Chính Lâm không hề nghĩ ngợi, lúc này tâm tư của hắn toàn đặt ở việc "Chính sự" khác rồi .
Triệu ma ma nhìn Thư Đào đang ngây ngốc sửng sốt, trong lòng âm thầm lắc đầu, gặp phải vị Dao chủ tử, ngươi không cần nghĩ đến quy củ . Bà bèn dẫn Thư Đào ra cửa, sai người truyền lời đến Thư Oái Uyển.
Đường Nghi Như ngồi trên hỉ giường, trên mặt tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh. Nhưng trong lòng ba đào cuồn cuộn.
Điều này quả thực là đã tát một cái vào mặt mình mà! Cùng một ngày nhập phủ hoàng tử, cùng là thứ phi, vậy mà Mộ thị lại có thể có nghênh lễ tương đương với lễ của sườn phi! Điều này quả thực là không thể tưởng tượng được. Lục Điện hạ lại làm việc một cách không để ý đến quy củ như vậy, nào có vẻ gì giống như tin đồn, là một người uy nghiêm túc mục, đoan chính tự hạn chế? Mặc dù là đối với Mộ thị có ý nuông chiều sủng ái, thì cũng nên che lấp một chút, tại sao lại bày ra một cách lộ liễu như vậy để người của toàn Đại Ngụy nhìn vào? Điều này chẳng phải là khiến cho người ta chế giễu sao?
Móng tay của Đường Nghi Như hung hăng cắm vào trong da thịt, ả không ngừng nói với bản thân, không thể chỉ để ý tranh giành trong chốc lát, thể diện lớn nhất đối với nữ nhân ở hậu viện vẫn là con nối dòng. Nghĩ đến con nối dòng ả liền buông lỏng tâm tính, ả nghĩ bản thân đã điều dưỡng ba năm trời, chỉ cần có sủng, thì con nối dòng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Tự trấn an cảm xúc, bình tĩnh lại, chờ điện hạ giá lâm, giở hỉ khăn là được rồi. Chính lúc này, lại nghe thấy ma ma của Đan Như Uyển đến truyền ý chỉ của điện hạ, liền cung kính mời vào.
Đợi đến khi nghe xong ý chỉ, dù Đường Nghi Như có độ lượng đến đâu, cũng khó áp chế được cơn tức trong lòng .
Quả thực là khinh người quá đáng! Không giở hỉ khăn thì thôi, còn muốn nàng đi qua gặp Mộ thị? Giở hỉ khăn nhưng là khâu đoạn cuối cùng của lễ nạp, ngụ ý cát tường, sớm có thai. Điện hạ tại sao lại có thể đáp ứng yêu cầu như thế của nàng ta?
Đường Nghi Như thực đã oan uổng Mộ Tịch Dao. Nữ nhân kia căn bản không hiểu mấy thứ "Lễ nghi phiền phức" này. Nếu không phải trong phim truyền hình đều diễn là phải chờ chú rể đến giở hỉ khăn, thì Mộ Tịch Dao đã sớm tự mình kéo xuống rồi ! Ai muốn giữa ngày hè còn phải đội một mảnh đỏ rực cho chướng mắt?
Hàn quang trong mắt Đường Nghi Như lóe lên, Mộ thị vừa mới nhập phủ liền muốn dẫm lên trên đầu ả, vậy thì ả sẽ không cần khách khí. Tránh cho bị người ta ăn hiếp khi dễ.
Đáp lời với Triệu ma ma, tự kéo hỉ khăn, ném sang một bên, dẫn theo Thư Đào và Mi Sách chậm rãi đi sang Đan Như Uyển .
Vào đến sân viện, mới biết được bản thân sai có bao nhiêu thái quá, đây cũng không phải là có chút bất công, mà rõ ràng chính là chênh lệch quá lớn! Điện hạ thật đúng là không lưu một chút thể diện nào cho người khác. Khó trách sao vị Triệu ma ma so với Trần ma ma trong viện của mình đắc dụng hơn nhiều.
Đường Nghi Như âm thầm tự giễu một phen, lại càng kiên định muốn dựng cho mình chỗ dựa vững chắc, không để cho người khác hèn hạ coi thường bản thân. Về phần Mộ thị, kẻ đã hung hăng tát vào mặt mình và gia tộc một bạt tai, sẽ có ngày cô ta phải trả nợ.
Bị mời vào sảnh chính, Đường Nghi Như quy củ thỉnh an với Tông Chính Lâm, lại quay đầu đánh giá Mộ thị.
Quả nhiên là một mỹ nhân, nếu không cũng sẽ không thể khiến điện hạ bị mê hoặc mà dung túng nàng ta như thế. Đường Nghi Như khẽ mỉm cười như chào hỏi với Mộ Tịch Dao, nhưng không ngồi xuống.
"Đường tỷ tỷ , thoải mái ngồi đi." Nói những câu ngọt ngào thì Mộ Tịch Dao là người chuyên nghiệp .
"Vậy thì đa tạ thịnh tình của muội muội." Thị ngồi xuống một bên còn lại của Tông Chính Lâm, cũng không nói gì nhiều.
Tông Chính Lâm nhìn dáng vẻ lanh lợi vờ vịt vủa Mộ Tịch Dao, đưa tay vuốt ve tay nàng dưới bàn lôi , dùng ngón tay gãi gãi long bàn tay của nàng.
Mộ Tịch Dao bị làm phiền không được an ổn, liền nhẹ nhàng cho hắn một cước.
Tông Chính Lâm xem nàng đanh đá, lại nhếch khóe miệng lên.
"Bày cơm đi." Mộ Tịch Dao ra lệnh.
Một bàn đồ ăn bày lên đều là những món Mộ Tịch Dao thích ăn . Tông Chính Lâm đã sớm dặn dò phòng bếp của Đan Như Uyển, làm theo thực đơn đã chuẩn bị sẵn. Quả nhiên, ánh mắt Mộ Tịch Dao lập tức sáng rỡ , mặt mày tươi cười, quay đầu nói với Tông Chính Lâm, "Đa tạ điện hạ ~~ ", sau đó thì nhìn chằm chằm vào các món mỹ thực mà vui vẻ vô cùng. Ai bảo hôm nay nàng có được ăn gì đâu, cũng may lúc trước Tông Chính Lâm chu đáo, chuẩn bị cho nàng chút điểm tâm.
"Uhm." Tông Chính Lâm nhàn nhạt đáp lời , rồi gắp cho nàng một khối cá viên.
Mộ Tịch Dao vừa ăn cá viên, vừa vui tươi hớn hở lại nói Đường thị đừng khách sáo, không hề theo quy củ "Lúc ăn không nói chuyện". Lúc ở nhà, Mộ Tịch Dao lười giả vờ giả vịt, lúc ở cùng Tông Chính Lâm , cũng bị hắn chiều quen nên không thèm để ý đến cái quy củ này.
Trên mặt Đường Nghi Như tuy rằng luôn mang theo một nụ cười thỏa đáng, nhưng trong lòng lại sóng cuộn dâng trào , từng trận từng trận đánh tới. Sau khi suy nghĩ một lát, mới thư thái được một chút.
Nhìn thái độ của điện hạ và Mộ thị khi ở cùng nhau, tuyệt đối không phải là lần đầu gặp mặt. Khó trách đối với nàng ta lại thân thiết như thế. Cũng may, đây chẳng qua cũng chỉ là do nàng ta quen với điện hạ sớm hơn mình thôi, cái loại uy hiếp này có thể từ từ mất dần lợi thế . Cô ta lại nghĩ , lúc này điện hạ sủng Mộ thì như thế, vậy thì bản thân tạm thời không nên trực tiếp xung đột với nàng ta, xé rách thể diện. Chỉ cần chờ bản thân từ từ nắm được trái tim của điện hạ, lúc đó mới mưu tính các chuyện khác.
Nghĩ như thế, Đường Nghi Như tạm thời không có ý nghĩ muốn tranh phong vào lúc này, chỉ lo lắng nên làm thế nào để có được trái tim của điện hạ. Được như thế mới có thể mau chóng có con nối dòng, đó mới là ưu thế lớn nhất. Nếu có thể sinh được trưởng tử, thì đó không chỉ có địa vị của nàng, ngay cả gia tộc cũng sẽ thuận lợi vui vẻ . Đến lúc đó mới coi như là chân chính đứng vững.
Mộ Tịch Dao là loại người nào? Ở thương trường lăn lộn nhiều năm, chuyện ngươi lừa ta gạt ngưoi chính là chuyện cơm bữa. Vừa nhìn vẻ mặt của Đường Nghi Như, liền đoán được rằng ả ta sẽ không minh mà không cùng bản thân mình gây khó dễ, đại khái sẽ đi theo con đường của một bạch hoa sen. Nhưng mà Đường thị quả thật không tồi , lúc này mới mười lăm mười sáu tuổi, gặp phải tình hình bất công như thế, lại vẫn có thể nhẫn nại như thế , thật đáng để chờ mong.
Con nhóc này, cô cũng biết đây là bất công sao?
Cho tới bây giờ Mộ Tịch Dao vẫn luôn không cần hai chữ công bằng . Đùa à, nếu muốn công bằng , vậy thì cái nghiệp Sủng Phi của nàng chẳng phải sẽ thất nghiệp nhanh chóng hay sao ?
Nàng đương nhiên biết được hậu viện của Tông Chính Lâm bây giờ tuyệt đối không thể bỗng chốc bị nàng độc sủng , nàng còn phải lưu vài người giúp đỡ, để ứng phó với vị chính phi rất là nổi tiếng kia nữa. Huống chi Nguyên Thành Hoàng Đế và Thục Phi tuyệt đối sẽ không cho phép tình huống này sảy ra.
Cho nên Mộ Tịch Dao chẳng những không thể phát giận mà thuận tay giải quyết vài cái, còn muốn tìm một lá chắn thích hợp để chế trụ , che chở cho mình. Khiến cho một đám nữ nhân loạn xạ chia xé hậu viện rồi phân cấp . Giang Sính Đình vốn là một sai lầm, sau này phải lo lắng đến mọi mặt. Thật đúng là phiền toái. Đây chính là điểm phiền phức nhất khi Tông Chính Lâm không phải là hoàng đế. Mộ Tịch Dao lại bắt đầu chờ mong ngày Lục Điện hạ thi triển hùng oai, xử lý vật hi sinh, thành công lên ngôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...