Thời gian trôi qua vô tình, chớp mắt Vương tiệp dư qua đời đã hơn nửa năm.
Tĩnh Di hiên
Lại là tháng tư! Hôm nay nhị hoàng tử đã hơn mười tháng, đang ở trong viện tập tễnh học bước đi, được Thị Thư giúp, bước từng bước nhỏ về phía Cố Vân Yên
Trong tay Cố Vân Yên bỗng nhiên như làm ảo thuật vậy, xuất hiện một quả cầu tinh mỹ, nhìn nhị hoàng tử giơ giơ lên, nói: “Hạo Nhi lại bên mẫu phi này, mẫu phi cho cầu chơi~”
Nhị hoàng tử hưng phấn vươn tay nhỏ bé, cách năm thước xa nhìn Cố Vân Yên ngoắc miệng mơ hồ la hét: “Mẫu ~ mẫu mẫu ~ cầu ~” Đám người Thị Thư cùng bà vú mỗi ngày đều dạy nhị hoàng tử gọi mấy người Tiêu Dục, Thái hậu cùng Cố Vân Yên, bởi vì nhị hoàng tử cũng chỉ mới hơn mười tháng, trước mắt chỉ biết nói mấy chữ có vẻ đơn giản, tựa như hiện tại vốn nên kêu Cố Vân Yên là mẫu phi, hắn lại chỉ biết kêu mỗi “ mẫu “.
Tay phải Cố Vân Yên tung cầu, tiểu cầu liền đổi đến bên trái, hai mắt nhị hoàng tử chuyển động theo quả cầu trong tay Cố Vân Yên, tay nhỏ bé mập mạp cũng huơ qua huơ lại theo, giống như tiểu cầu kia đã bị hắn cầm lấy, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười như chuông bạc vậy, bộ dáng cực khiến người khác phải bấn loạn.
Cố Vân Yên đi về phía trước hai bước, cong thắt lưng nhìn nhị hoàng tử giơ tiểu cầu nói: “Hạo Nhi mau tới đây, lại đây mẫu phi liền đem cầu cầu cho ngươi ~”
Nhị hoàng tử nóng lòng lấy đến tiểu cầu tinh mỹ trong tay Cố Vân Yên, nương theo Thị Thư giúp đỡ bước đến chỗ Cố Vân Yên, bởi vì chân còn ngắn nên chưa vững, một đường thất tha thất thểu đi tới, lúc cách Cố Vân Yên còn nửa thước, lúc này nhị hoàng tử buông lỏng tay Thị Thư ra, vươn hai tay bổ nhào vào lòng Cố Vân Yên, cười khanh khách nói: “Mẫu ~ mẫu ~ ôm!”
Cố Vân Yên nhìn nhị hoàng tử tươi cười thiên chân rực rỡ, tim liền một mảnh mềm mại, nâng tay ôm bé con vào trong lòng, nhị hoàng tử chui đầu vào trong lòng Cố Vân Yên đoạt tiểu cầu trong tay mẫu phi lại, được như nguyện tươi cười vui vẻ, tựa hồ như đang tuyên cáo chính mình thắng lợi, mọi người đều bị động tác tính trẻ con của hắn chọc buồn cười.
Chợt thấy nhị hoàng tử ghé vào trên vai Cố Vân Yên giơ tiểu cầu hô: “Phụ ~ phụ! Cầu ~ cầu.”
Mọi người kinh ngạc, Cố Vân Yên quay đầu liền thấy Tiêu Dục không biết từ khi nào đã đứng ở cửa đại điện, đang nhìn các nàng không chuyển mắt.
Nghe được nhị hoàng tử kêu, Tiêu Dục bước nhanh đến bên các nàng, đến trước mặt Cố Vân Yên liền bế nhị hoàng tử qua, lại cười nói: “Hạo Nhi cầm trong tay là cái gì nha?”
Lúc này nhị hoàng tử như đang hiến vật quý, giơ tiểu cầu trong tay cho Tiêu Dục xem, sau đó nhìn thoáng qua Cố Vân Yên nói: “Phụ ~ phụ ~ mẫu ` cầu ~”
Tiêu Dục thoáng suy tư một chút, mới nghe hiểu được nhị hoàng tử đang nói cái gì, cười nói: “Hạo Nhi là muốn nói cho phụ hoàng ngươi cùng mẫu phi đang chơi cầu cầu phải không?”
Nhị hoàng tử nhếch miệng cười, lộ ra bốn chiếc răng nho nhỏ, mặt mày loan loan, như thể tán thành lời Tiêu Dục nói.
Tiêu Dục ôm nhị hoàng tử bước vào trong điện, Cố Vân Yên theo ở phía sau.
Vào trong điện không bao lâu, nhị hoàng tử chơi nhiều mệt mỏi, liền ngủ say, Cố Vân Yên hôn xuống trán con trai, mới giao cho bà vú bế đi xuống.
“Yên nhi mỗi ngày đều cùng Hạo Nhi chơi đùa như vậy sao?” Tiêu Dục cười nói.
Cố Vân Yên gật đầu, nói: “Hạo Nhi đang ở giai đoạn tập tễnh học đi, nô tì nghĩ để hắn đi nhiều một chút, như vậy Hạo Nhi không chỉ có có thể sớm một chút học được đi đứng, đối thân thể hắn cũng là có ích.”
Tiêu Dục tán thưởng nói: “Yên nhi nghĩ vậy không sai, Hạo Nhi giao cho ngươi giáo dưỡng, trẫm thực yên tâm.”
Cố Vân Yên ôn nhu cười, tiện đà phân phó Thị Thư: “Đi xem canh hạt sen bản cung bảo Thị Họa đã chuẩn bị tốt chưa?” Thị Thư lên tiếng trả lời rời đi.
Qua một ly trà, liền thấy được Thị Họa bưng hai chén canh hạt sen tiến vào, Cố Vân Yên nhìn Tiêu Dục ôn nhu nói: “Hoàng thượng suốt ngày bận rộn, thêm trời dần dần nóng lên, nô tì vốn đã bảo Thị Họa chuẩn bị canh hạt sen cho ngài, định đưa đi Ngự thư phòng, hiện nay ngài lại đây, vừa lúc còn nóng liền dùng.”
Động tác Tiêu Dục ưu nhã, bưng lên canh hạt sen, uống một ngụm sau khen: “Vị nùng ngọt ngào trượt, mỹ vị ngon miệng.” Vừa nói lại ăn vài hớp, rất nhanh một chén canh hạt sen liền thấy đáy, buông bát xuống Tiêu Dục nói: “Canh hạt sen chỗ Yên nhi luôn làm vừa miệng trẫm, mỗi lần đều khiến trẫm chỉ muốn ăn thêm, yên nhi thực hiểu trẫm!”
Cố Vân Yên che miệng cười nói: “Bất quá là bát canh hạt sen thôi, sao đáng giá Hoàng thượng khen như vậy, Hoàng thượng nếu thật sự thích, nô tì liền bảo thị họa ngày ngày đều chuẩn bị cho ngài một chén.”
Tiêu Dục cũng cười, nói: “Rất tốt!” Bỗng nhiên không biết nhớ tới cái gì, chợt lại nói: “Trưa mai trẫm cùng các đại thần nghị sự sẽ không đến Tĩnh Di hiên được, đến lúc đó Yên nhi đem canh hạt sen đến Ngự thư phòng đi!”
“Được! Trưa mai nô tì đem canh hạt sen đến cho người.” Cố Vân Yên hơi nghi hoặc Tiêu Dục đang tính toán gì, nhưng vẫn mở miệng đáp ứng tự mình đưa canh hạt sen đến Ngự thư phòng. Dù sao Ngự thư phòng là chỗ trọng điểm tiền triều, phi tần hậu cung ngày thường nếu muốn đưa đến chỗ Tiêu Dục chút nước canh cái ăn linh tinh, cũng chỉ là phái tiểu thái giám trong cung đưa đi thôi. Nhưng mặc kệ như thế nào, Tiêu Dục ngự khẩu đã khai, nàng cũng chỉ có thể đáp ứng.
Hai người lại ngồi một lát, Tiêu Dục nói: “Trẫm về Ngự thư phòng, hôm nay còn có nhiều tấu chương chưa phê xong.”
Cố Vân Yên đứng dậy hành lễ, nói: “Nô tì cung đưa Hoàng thượng!”
Trưa hôm sau, Cố Vân Yên mang theo thực hộp, dẫn đám người Thị Thư cùng Thường Phúc đi Ngự thư phòng.
Ngoài Ngự thư phòng Lưu Đức Phúc đang đứng canh giữ, thấy đoàn người Cố Vân Yên liền khom người tiến lên hành lễ, nói: “Nô tài thỉnh an chiêu nghi nương nương! Nương nương vạn phúc kim an ~”
Cố Vân Yên dịu dàng nói: “Lưu tổng quản không cần đa lễ, Hoàng thượng đã xong việc chưa?” Nói xong liếc mắt nhìn đại môn Ngự thư phòng đang đóng chặt một cái.
“Hồi chiêu nghi nương nương, Hoàng thượng đang ở bên trong cùng các đại thần thương nghị chính sự, đặc biệt phân phó nô tài ở chỗ này chờ ngài, trước hết mời ngài đến Lạc Nguyệt đình ngồi một lát, Hoàng thượng xong việc liền truyền ngài đi vào.”
Nghe được Lưu Đức Phúc nói như vậy, Cố Vân Yên càng nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn không đổi, nói: “Làm phiền Lưu tổng quản!”
Cố Vân Yên ngồi chờ trong đình, chợt nghe một tiếng cửa phòng mở, đại môn Ngự thư phòng liền bị đẩy mở ra, đại thần trong triều lần lượt từ bên trong nối đuôi nhau bước ra, dư quang Cố Vân Yên đảo qua, bỗng nhiên phát hiện có bóng dáng đặc biệt nhìn quen mắt, nhìn chăm chú lại, người này đúng là Cố Cẩn năm trước được thăng làm chính tam phẩm.
Đi ở phía sau Cố Cẩn phát hiện có tầm mắt gắt gao dõi theo mình, liếc mắt một cái đánh giá bốn phía, liền phát hiện Cố Vân Yên đang ở trong Lạc Nguyệt đình, bình tĩnh nhìn chăm chú vào mình, Cố Cẩn hơi lộ ra kinh ngạc, cố ý thả chậm bước chân, chờ các đại thần khác đi được xa mới dời bước tới Lạc Nguyệt đình.
Cố Cẩn còn chưa bước vào trong đình, Cố Vân Yên kích động đứng lên, hồng hốc mắt gọi một tiếng “Cha”. Lúc này đám người Thị Thư cùng Thường Phúc thức thời thối lui đến bên ngoài đình.
“Vi thần thỉnh an chiêu nghi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!” Cố Cẩn khom mình hành lễ nói.
Cố Vân Yên bước nhanh tiến lên nâng dậy Cố Cẩn, Cố Cẩn sợ hãi lui ra phía sau một bước nói: “Đây là trọng địa tiền triều, nhiều người nhiều miệng, mong nương nương thận trọng từ lời nói đến việc làm!”
Cố Vân Yên hơi sững sờ, giây lát xoa xoa khóe mắt, nói: “Cố đại nhân miễn lễ.” Từ lúc Cố Vân Yên vào cung, hai cha con trừ bỏ ở vạn thọ chương của Tiêu Dục cùng trăng tròn yến của nhị hoàng tử có thể xa xa nhìn nhau vài lần, liền chưa từng được gặp mặt, hiện nay bỗng nhiên có thể một mình gặp nhau, mới khiến Cố Vân Yên kích động mất dáng vẻ.
“Cố đại nhân gần đây thân mình tốt không?” Cố Vân Yên quan tâm nói.
“Thần thân mình tốt lắm, đã phiền nương nương lo lắng.”
“Tình hình trong phủ gần đây như thế nào?”
Cố Cẩn gật gật đầu, lời nói thấm thía nói: “Nương nương không cần lo lắng, chỉ cần nương nương cùng nhị hoàng tử ở trong cung sừng sững không ngã, trong phủ tất nhiên là tốt, nương nương có thể an tâm! Mong rằng nương nương chiếu cố tốt bản thân cùng nhị hoàng tử, trong cung mọi sự cẩn thận”
“Ân, lời Cố đại nhân nói bản cung hội ghi tạc trong lòng, Cố đại nhân trở về, nhớ rõ thay bản cung thăm hỏi mọi người trong phủ một tiếng, bản cung cùng nhị hoàng tử ở trong cung hết thảy mạnh khỏe!”
“Được! Vi thần cùng nương nương có thể gặp đã là Hoàng thượng long ân mênh mông cuồn cuộn, thần không tiện cùng nương nương ở chung lâu lắm, liền cáo lui ~” Cố Cẩn hướng tới Ngự thư phòng cúi đầu, biểu hiện tạ ơn.
Cố Vân Yên khẽ gật đầu, đứng tại chỗ ngóng nhìn bóng dáng của Cố Cẩn càng lúc càng xa, thẳng đến rốt cuộc nhìn không thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...