Sủng Phi Omega Của Đế Vương


Trong lòng Văn Minh Ngọc a a a rít gào, muốn đánh chó.
Trấn an cái shit, biết thế mặc xác cho tin tức tố của hắn dao động cho rồi!
Văn Minh Ngọc tức đỏ cả mặt, cậu cúi đầu không muốn nói chuyện, Mục Trạm liền nắm tay cậu tới bàn ngồi xuống rồi ra lệnh cho cung nhân bày ngọ thiện.
Đồ ăn trên bàn rất phong phú, đều là những món Văn Minh Ngọc thích ăn như tôm hấp dầu, cá quế chiên xù, thịt Đông Pha, gà nấu hạt dẻ, thịt viên tứ hỉ…..
Lúc Văn Minh Ngọc ở Quốc Tử Giám đã hơi đói rồi, giờ lại càng không nhịn được mà liếm môi vùi đầu ăn.
Vì là đồ ăn chuẩn bị riêng cho hoàng đế nên món nào cũng cực kỳ xa hoa tinh xảo, số lượng món cũng rất nhiều.

Nhưng dù vậy thì mỗi món hoàng đế cũng chỉ ăn một hai miếng, sau đó ban cho cung nhân.
Một bàn đầy đồ ăn như vậy, chỉ có hai người Mục Trạm cùng Văn Minh Ngọc đương nhiên sẽ không ăn hết, nhưng hôm nay Văn Minh Ngọc ăn nhiều hơn so với trước, cậu ăn không ngừng, đồ ăn trên bàn càng lúc càng ít, vẻ mặt Mục Trạm cũng dần thay đổi.
Sau khi ăn gấp ba lần bình thường, Văn Minh Ngọc mới buông đũa, cậu no tới mức ợ một cái, vẻ mặt thỏa mãn xoa xoa miệng.

Bụng tròn lên rõ ràng.
Thu dọn ngự thiện xong lại có điểm tâm cùng trái cây tráng miệng, còn cả nước trà nóng hổi.

Văn Minh Ngọc nhìn thấy lại bắt đầu ăn.
Nhưng Mục Trạm đã bắt lấy tay cậu, nhíu mày nói: “Ngươi không thấy khó chịu sao?”
Văn Minh Ngọc hoang mang, nghiêng đầu nhìn hắn, “Khó chịu? Tại sao?”
Cậu tránh tay Mục Trạm rồi cầm bánh hoa cho vào miệng, tiếp tục bẹp bẹp ăn.
“Ngươi nghĩ lại xem hôm nay bản thân đã ăn bao nhiêu rồi?”

Văn Minh Ngọc ngoan ngoãn nghĩ lại, vừa nghĩ vừa ăn, thực sự ngon tới mức không dừng lại được.

Sau khi suy tư thật lâu, cậu mới trì độn phản ứng lại, hình như, có lẽ….mình thực sự ăn hơi nhiều?
Vì vậy mà Văn Minh Ngọc cảm thấy hơi chột dạ, nhưng cậu thực sự vẫn ổn mà, còn có thể ăn tiếp được.
“Hình như ăn nhiều hơn…..một chút so với ngày thường.”
Cậu vươn ngón tay, làm một động tác nho nhỏ.
Vẻ mặt Mục Trạm hồ nghi, “Ngươi xác định?”
Văn Minh Ngọc khẳng định gật gật đầu, cười cười rồi ăn hết một dĩa bánh, cuối cùng…..
“Còn nói không phải?”
“Vừa rồi thật sự vẫn ổn mà, không no căng!”
Văn Minh Ngọc muốn phản bác, nhưng bụng cậu phồng lên rất rõ ràng, hình như còn không động được, thực sự chẳng thuyết phục tẹo nào.
Văn Minh Ngọc nhíu mày, vẻ mặt nhăn nhó: “Bụng khó chịu quá…..”
Mục Trạm mặt vô biểu tình nhìn cậu, qua hai giây, hắn thở dài đầy bất đắc dĩ kéo người vào ngực rồi đặt cậu ngồi trên đùi mình.
Sau đó thì xoa bụng giúp cậu.
Bàn tay to rộng thon dài dán trên bụng, cách một tầng vải dệt hơi mỏng, ngón tay hơi hơi dùng sức nhẹ nhàng ấn xoa.
Lực đạo vừa vặn, vị trí cũng vừa vặn luôn, hắn chậm rãi xoa bụng cho cậu.
Văn Minh Ngọc bị kéo ngồi lên đùi Mục Trạm, vốn còn đang biệt nữu, không được tự nhiên, nhưng ấn một lúc, cả người cậu liền không tự giác mà thả lỏng.
Giống như sủng vật nhỏ được vuốt lông để lộ chiếc bụng mềm mại của mình cho chủ nhân, không hề phòng bị, tùy ý chủ nhân vuốt ve.
Không biết qua bao lâu, khi cảm giác khó chịu đã giảm đi rất nhiều, ngược lại vì vừa ăn no nên cảm giác có hơi ủ rũ, xương cốt cậu như mềm nhũn mà dựa vào người Mục Trạm, ghé vào vai hắn, mặt bị ép đến biến hình, thịt mum múp, miệng cũng đô đô.
Cậu nheo mắt, lông mi đen dài run rẩy, buồn ngủ không chịu được, còn hàm hồ rầm rì một tiếng, tai thỏ không khống chế nổi mà bung ra rũ ở bên mặt, cọ cọ làm người ta ngứa ngáy.

Văn Minh Ngọc theo bản năng duỗi tay muốn đẩy nó ra.

Chỉ là Mục Trạm cũng cảm giác được bên gáy cậu đột nhiên có gì đó mềm như bông, duỗi tay xoa nhẹ hai cái.
Trong lòng không hề có dự liệu bỗng như nổ tung một tiếng.
Trong ngực Mục Trạm trống rỗng, người vừa ôm đã không thấy đâu nữa.
Trên đùi chỉ còn đám quần áo tán loạn.
Mục Trạm sửng sốt, bàn tay giơ lên giữa không trung, trong mắt khẽ hiện lên một tia không hài lòng như biến mất rất nhanh, hắn thuần thục lôi nhóc thỏ tai cụp ra khỏi đám quần áo.
Văn Minh Ngọc được xoa bụng vô cùng thoải mái, cả người thả lỏng rồi biến thành thỏ tai cụp, giữa lúc đang nửa mê nửa tỉnh, cậu còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế, nhóc thỏ tai cụp ngồi trong bàn tay Mục Trạm thoạt nhìn có vẻ ngây ngốc, thực dễ bắt nạt.

Cậu ngẩng đầu mờ mịt nhìn Mục Trạm, lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay mà mình đang ngồi lên, sau đó quyết đoán nằm xuống, còn dùng móng vuốt ôm lấy ngón tay Mục Trạm đặt lên bụng mình, ý bảo tiếp tục đi nha.
Rất tự nhiên mà sai bảo hoàng đế của một nước, quả thực là ngủ tới mức choáng váng rồi.
Nhưng Mục Trạm cũng không so đo, ngược lại hắn còn có vẻ rất vui, tiếp tục xoa bụng cho cậu.

Nhưng sau khi vừa xoa hai lần, nhóc thỏ tai cụp lại đột ngột đứng dậy, dùng móng vuốt kéo vài miếng vải, che dưới bụng.

Mặc dù có những sợi lông chặn lại nhưng vẫn có cảm giác hơi kỳ quái.
Rất nhanh Mục Trạm đã hiểu được hàm nghĩa của động tác này, độ cong khóe miệng càng thêm rõ ràng, ý cười nơi đáy mắt càng sâu, giống như ánh mặt trời sau mưa vậy, một chút cũng không giống bạo quân, ngược lại giống như một thiếu niên mười tám tuổi thực thụ.
Chỉ tiếc Văn Minh Ngọc đang híp mắt, cậu no tới mức buồn ngủ nên đã bỏ lỡ nét tươi cười khiến người ta kinh diễm này.

Mục Trạm xoa bụng cho thỏ con nhà mình, lông tuyết trắng mềm mại như kẹo bông gòn, còn rất ấm áp, phập phồng theo từng hơi thở của cậu, xúc cảm rất tốt.

Nhưng chỉ một lát sau, bàn tay hắn ngoài ý muốn chạm vào một nơi hơi hơi nhô lên, nó mềm mại, lại ẩn trong đám lông, có vẻ không rõ ràng, nếu hôm nay không xoa bụng cho cậu chắc hắn sẽ không phát hiện được.
Động tác của Mục Trạm hơi dừng lại, hắn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ có lẽ nhóc thỏ không khỏe rồi.
Nhưng giây tiếp theo, thỏ tai cụp như cảm nhận được cái gì, bỗng dưng cứng người lại rồi lập tức tạc mao, từ trên đùi Mục Trạm nhảy dựng lên, khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp, vành tai còn hơi hồng, có vẻ thẹn quá thành giận.
Mục Trạm vừa nghi hoặc vừa nghiêm túc nói: “Làm sao vậy? Để cô tuyên thái y…..”
Nói được một nửa, hắn bỗng dừng lại, vẻ mặt bừng tỉnh, nhìn chằm chằm thỏ tai cụp mà rằng: “Thì ra là vậy.

Cô nghe nói có tám cái, có đúng vậy không?”
Trong mắt hắn lộ vẻ tò mò, càng nhiều hơn là nét hài hước, muốn trêu chọc thỏ con của mình.
Quả nhiên, Văn Minh Ngọc lại càng tạc mao, cậu cảnh giác lùi về sau, xấu hổ đến mức phát ra âm thanh buồn bực, cả thỏ đều ngượng ngùng!
Nhưng Mục Trạm rất giỏi trong việc chọn lọc rồi tự động bỏ qua những thứ hắn không muốn nghe, chỉ cười nói: “Không xoa bụng nữa à?”
Thỏ tai cụp lắc đầu, từ chối cực dứt khoát.
“Nhưng vừa rồi ngươi có nói vầy đâu, dùng xong rồi ném sao? Thế thì hơi quá đáng, cô rất buồn.” Mục Trạm cười như không cười.
Thỏ tai cụp nghe mà cứng đờ, làm gì mà nói cậu như tra nam thế hả!
Cậu nghĩ nghĩ, hình như mình cũng hơi qua cầu rút ván thật, nhưng cũng không thể ngoan ngoãn để hắn nghiên cứu được.
Mà không chỉ vậy, Văn Minh Ngọc còn quay người chạy thật nhanh, chân ngắn nhảy nhót kéo lùi khoảng cách với Mục Trạm, trốn ra sau bình hoa.

Sau đó còn quay đầu lén lút nhìn lại xem Mục Trạm có muốn đuổi tới hay không.
Ngoài ý muốn là Mục Trạm vẫn cứ ngồi trên ghế như cũ, không tiến lại tóm cậu mà rũ mắt ra vẻ thương tâm, trông cứ như một kẻ đáng thương thực sự bị tra nam đùa bỡn vậy.
Văn Minh Ngọc: “……..”
Sao trước kia mình không biết tên cẩu hoàng đế này còn có tiềm năng làm ảnh đế nhỉ?
Nhưng Văn Minh Ngọc không hề bị lừa, vẫn trốn.

Một lúc sau Mục Trạm thấy thỏ tai cụp vẫn không để ý tới mình, có vẻ hắn đã không giữ ý định ban đầu nữa, chỉ dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau cũng không động, hình như ngủ say rồi.
Văn Minh Ngọc nhìn lén, rồi nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong lòng không khỏi nảy ra một ý.
Đây không phải là cơ hội tốt để trả thù sao? Anh muốn nghiên cứu tôi á, đã thế tôi phải nghiên cứu anh trước, hừ.
Văn Minh Ngọc khẽ meo meo đi về phía trước, rình rập muốn đánh lén Mục Trạm.
Nhưng tiếc là cậu ăn no quá, vừa rồi còn được xoa bóp một trận, hơn nữa khi nãy còn đứng yên bất động nên giờ cả người vẫn hư nhuyễn, chân còn tê dại.
Cậu quơ quơ móng vuốt muốn tới gần, vừa tới trước mặt Mục Trạm, chuẩn bị tập kích thì chân đột nhiên mềm nhũn, đổ cái rầm trên mặt đất.
Aaaaaaaaa! Sao lại thế này được?!
Trong lòng cậu rít gào, muốn đứng lên tiếp tục nhưng hai đùi mềm nhũn không đứng dậy nổi, trở thành một cái bánh thỏ bẹp dúm.

Lúc nhấc người lên đuôi còn run run.
Đúng lúc ấy, Mục Trạm mở bừng mắt, duỗi tay túm lấy nhóc thỏ tai cụp đặt vào lòng bàn tay.
Mục Trạm vuốt ve đệm thịt, khẽ cười nói: “Thật dính người.”
Văn Minh Ngọc duỗi móng đẩy tay hắn, y y ô ô kêu.
Còn lâu nhớ.
Ai dính anh, tôi đây muốn đánh lén đó!
Mục Trạm thấy cậu mềm mụp kêu, lại càng cười tươi hơn, “Còn thích làm nũng nữa.”
Văn Minh Ngọc: “…………..???”
Không thể câu thông với tên này rồi, thật bất lực.
Mục Trạm sờ sờ tai thỏ, thuần thục chậm rãi vuốt lông cho cậu, lúc vuốt lưng lại càng rầm rì.
Văn Minh Ngọc không nhịn được nheo mắt lại.
Thoải mái quá, ưm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui