Mọi người trong đình nghe được tiếng An tu viên thét chói tai, nhất thời đều xoay đầu nhìn lại đường nhỏ.
Chỉ thấy đường nhỏ hỗn loạn, mấy ma ma đều tụ lại thành một vòng tròn, thấp thoáng còn thấy một nữ nhân mặt cung trang nằm trên đất, thân dưới còn có máu. Ma ma còn đang bảo cung nữ đi gọi thái y đến.
Các phi tần trong đình đều thu lại lòng riêng, trong mắt hiện lên tinh quang, nhưng giọng nói lại lo lắng:
“An muội muội sao vậy?”
Tình huống rất hỗn loạn, mọi người gấp gáp gọi nương nương, có người lại khóc thầm. Qua nửa ngày, mới có một tiểu cung nữ trả lời nàng, nói là nương nương nhà mình không cẩn thận ngã, bây giờ lại có máu. Sầm tu nghi nhăn mặt, nhưng rốt cuộc không nói gì. Vừa đúng lúc tiểu cung nữ và Thái y đã chạy đến, thấy các vị nương nương ở đây thì muốn hành lễ, Sầm tu nghi phất phất tay, nói là An tu viên quan trọng hơn, không cần hành lễ.
Thái y cũng không chối từ, biết tình huống bây giờ rất khẩn cấp, vội vàng sơ táng những cung nữ xung quanh An tu viên, bắt đầu bắt mạch cho An tu viên. Sầm tu nghi là người có địa vị cao nhất lúc này, tất nhiên phải làm chủ. Trước tiên là phân phó người đến Phượng Tảo cung thông báo cho Hoàng hậu nương nương, sau đó thì cho người đưa An tu viên đang nằm dưới đất đến nơi gần Ngự Hoa viên nhất Cẩm Tú hiên.
Sầm tu nghi làm việc đâu vào đấy, rất phong độ.
Trong Cẩm Tú hiên, Ân Như Tuyết đang nằm đọc sách trên giường nhỏ, buồn ngủ. Đột nhiên, trong viện có tiếng động lớn, ồn ào, quyển sách trên tay tuột xuống, Ân Như Tuyết giật mình, cơn buồn ngủ cũng bay mất phân nửa.
Miễn cưỡng ngáp một cái, Anh Đào vốn dĩ đang canh cửa bên ngoài thì lại chạy vào trong.
“Tiểu thư, Sầm tu nghi dẫn một nhóm chủ tử đến Cẩm Tú điện. Còn nói là muốn tá túc ở Cẩm Tú hiên của tiểu thư một chút nữa.”
“Tá túc ở Cẩm Tú hiên á? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?”
Anh Đào tính tình nóng vội, nói năng lộn xộn.
Ân Như Tuyết nghe cái hiểu cái không, bảo Anh Đào nói chậm một chút.
“Anh Đào, ngươi đừng vội, nói cho rõ xem nào.”
Anh Đào còn chưa kịp nói chuyện, đoàn người Sầm tu nghi đã xông vào phòng trong của Ân Như Tuyết.
Sầm tu nghi một mặt chỉ cho mấy người mang An tu viên vào cho nằm ở giường của Duyệt quý tần, một mặt còn tỏ vẻ xin lỗi lên tiếng giải thích với Duyệt quý tần:
“Duyệt muội muội, thật ngại quá, bất đắc dĩ mới quấy rầy muội muội như vậy. An muội muội không cẩn thận trượt té trên đường, bị động thai. Chỗ này của ngươi lại gần Ngự Hoa viên nhất. Bọn tỷ không còn cách nào khác, cho nên mới đến mượn Cẩm Tú hiên của muội dừng một lát, để Thái y giúp An muội muội kiểm tra một chút.”
Trong ý là xin lỗi, nhưng Ân Như Tuyết lại không nghe được một chút ý tứ hối lỗi nào trong lời nói của Sầm tu nghi, trái lại có một tia đương nhiên, coi như ngươi xui xẻo.Ân Như Tuyết mất hứng, đoàn người này cũng không hỏi ý nàng tự ý đến, nàng cũng không thể kêu người đưa An tu viên đang nằm trên giường ra ngoài. Nhưng Ân Như Tuyết không muốn cho Sầm tu nghi đắc ý trước mặt người khác.
“Sầm tu nghi nói vậy là có ý gì nha? Tần thiếp có nói là không cho An tu viên dùng tạm Cẩm Tú hiên đâu. Nhưng mà bộ dạng gấp gáp đó của Sầm tu nghi, vội vội vàng vàng nhét người vào phòng trong, người không biết lại tưởng là tần thiếp chặn ở cửa không cho An tu viên vào đây thì sao?”
Ân Như Tuyết nói lời này là nhắm vào Sầm tu nghi, vạch rõ ranh giới với “tỷ muội” trong lời nói của Sầm tu nghi, các phi tần bên cạnh tất nhiên cũng đã có kinh nghiệm từng trải với những chuyện này rồi.
Sầm tu nghi nhìn Duyệt quý tần trước mặt búi tóc có chút tán loạn, chỉ mặt trung y bình thường, nhưng mỹ sắc lại không giảm mà tăng, thêm ba phần mềm mại đáng yêu, mồm mép lại nói ra lời không khách khí như vậy, nhất thời lúng túng.
Ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chẳng phải lúc đó là tỷ tỷ quá lo lắng cho An muội muội và hài tử trong bụng muội ấy thôi sao? Muội muội cũng đừng trách tội tỷ tỷ.”
Ân Như Tuyết cười nhạt: “Tần thiếp không dám trách tội Sầm tu nghi nương nương.”
Sầm tu nghi còn muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy tiếng cung nhân thông báo Hoàng hậu nương nương đến, chỉ có thể ngậm miệng.
“An tu viên thế nào rồi? Hài tử trong bụng có sao không?” Hoàng hậu nương nương vừa tiến đến, thì đi thẳng đến bên giường, nhìn Thái y đang kiểm tra cho An tu viên hỏi.
Thái y quỳ xuống đáp lời: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Tu viên nương nương tuy bị trượt té nhưng bào thai trong bụng vẫn khỏe mạnh, chỉ là Tu viên nương nương cần nằm trên giường điều dưỡng một tháng. May là thân thể Tu viên nương nương khỏe mạnh, nên điều dưỡng thật tốt là được.”
Nhiều phi tần len lén đánh giá phản ứng của Hoàng hậu nương nương, nhưng Hoàng hậu là người cực kỳ cẩn thận, chỉ bình tĩnh hỏi thêm mấy câu nữa. Sau đó dặn dò Đại cung nữ Tĩnh Tâm theo Thái y đến Thái y viện lấy thuốc về nấu. Hoàng hậu ngồi xuống giường dặn dò An tu viên đang nằm trên giường bắt đầu tỉnh lại, vẫn chưa hoàn hồn, để cho nàng an tâm dưỡng thai, điều dưỡng thân thể cho tốt, bình an sinh hạ hoàng tự.
Xử lý xong chuyện của An tu viên, lúc này Hoàng hậu mới quay đầu nhìn nhóm người Sầm tu nghi, Duyệt quý tần trong phòng.
Lúc Hoàng thượng nghe được tin An tu nghi té ngã từ chỗ Hoàng hậu thì đang ở Ngự Thư phòng trao đổi chuyện ở biên cương với mấy đại thần. Tân Thuyên nói nhỏ vào tai Hoàng thượng, Hoàng thượng lại không có phản ứng gì, các đại thần bị cắt đứt thì đang dò xét sắc mặt của Hoàng thượng lại không nhìn ra cái gì, hơn nữa Hoàng thượng lại tiếp tục nói, cũng đành bỏ qua suy nghĩ riêng bàn luận tiếp chuyện biên giới.
Đợi thương lượng xong chính sự, Vĩnh Dạ đế mới rời Ngự Thư phòng, đến hậu cung. Vĩnh Dạ đế vừa đi, vừa nghe Tân Thuyên báo cáo sự tình. Vĩnh Dạ đế không quan tâm, mãi đến lúc nghe được Sầm tu nghi đưa An tu viên bị thương đến Cẩm Tú hiên nơi gần Ngự Hoa viên nhất, mới có phản ứng, bước chân dừng lại, hỏi một câu:“Ở Cẩm Tú hiên sao?”
Tân Thuyên hiểu được trong lòng Hoàng thượng Duyệt quý tần có phân lượng không nhẹ, cũng hiểu Hoàng thượng hỏi cái gì.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương phái người đến bẩm báo, Thái y nói, An tu viên đã không còn đáng ngại, hài tử trong bụng cũng bình an. Nhưng mà Hoàng hậu nương nương và Sầm tu nghi và những phi tần liên can vẫn đang chờ ở Cẩm Tú hiên của Duyệt quý tần. Hoàng thượng có thể di giá đến Cẩm Tú hiên gặp Hoàng hậu nương nương để xử lý chuyện này và thăm Tu viên nương nương, để nương nương an tâm dưỡng thai.”
Vĩnh Dạ đế nghe xong, dừng bước, tựa tiếu phi tiếu xoay lại liếc nhìn Tân Thuyên sau lưng.
Tân Thuyên mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, bộ dạng khẩn thiết như trước.
Vĩnh Dạ đế đi tiếp, nhưng chuyển hướng sang Cẩm Tú hiên.
Trong Cẩm Tú hiên, Hoang hậu nương nương đoan trang ngồi ở chủ vị. Nhìn một đám phi tần đang quỳ bên dưới, không nói lời nào, trái lại cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Mùi trà tỏa khắp nơi, sau khi nuốt xuống trong miệng vẫn còn vị trà làm cho nếp nhăn giữa mày của nàng giãn ra nhưng lại hơi khó chịu với Duyệt quý tần.
Trà của Duyệt quý tần quả là giống với trà ở Phượng Tảo cung. Liếc nhìn Duyệt quý tần quỳ gối phía sau Sầm tu nghi, xem ra, Hoàng thượng đối với Duyệt quý tần này thật sự sủng ái.
Sau đó, mấy vị phi tần nương nương có địa vị cao nghe được tin tức, cũng chạy đến Cẩm Tú hiên. Cẩm Tú hiên nhỏ bé trong nháy mắt đầy ấp người, nhìn qua có chút chật chội.
Dung phi tới trễ nhất, tới nơi thấy Sầm tu nghi và mấy phi tần quỳ đầy đất thì sửng sốt một chút. Sau đó phản ứng kịp hành lễ với Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương kêu đứng dậy, cho người chuẩn bị ghế cho Dung phi ngồi, còn chưa kịp cho mấy vị Tu nghi Quý tần đang quỳ đứng lên thì Vĩnh Dạ đế đã vào tới Cẩm Tú điện.
Lúc Vĩnh Dạ đế đến, thấy nhiều người quỳ trên đất, nhíu mày.
Hoàng hậu và Hoàng thượng là phu thê đã nhiều năm, tất nhiên có thể hiểu hành động của Hoàng thượng. Biết Hoàng thượng đã bất mãn, vội kêu mọi người đứng lên, còn nói thêm vài câu hình thức.
“Đức phi muội muội và Thục phi muội muội đến rất nhanh, Bổn cung còn chưa kịp cho mọi người đứng lên.” Nói xong, còn ban tọa.
Mấy phi tần đã quỳ lâu tất nhiên cũng không dám trách tội Hoàng hậu, chỉ có thể cắn răng nuốt hận, còn phải đa tạ ân điển của Hoàng thượng và Hoàng hậu nữa.
Ân Như Tuyết khó khăn lắm mới ngồi xuống được, cả người đều thả lỏng, cả người vô lực dựa hẳn vào lưng ghế. Còn nhân lúc mọi người không chú ý xoa nhẹ đầu gối mấy cái. Trong lòng kêu thảm với Hệ thống.
Hệ thống đang rảnh rỗi nên toàn lực đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm hàng tồn trong kho với Ân Như Tuyết.
“Thân, Khoản Khư Tắc này dùng rất tốt nha. Dùng nó, mọi vết bầm của ngươi sẽ lập tức tan hết, một chút vết tích cũng không có nha. Chỉ có 50 điểm tích lũy thôi nha, số lượng có hạn nha. Thân, giỏ hàng của Hệ thống a.”
Đầu Ân Như Tuyết đầy hắc tuyến, Hệ thống, ngươi có chắc ngươi thật sự không phải là Hệ thống vơ vét chứ?
“Bổn Hệ thông nghiêm túc nhắc lại, Bổn Hệ thống đã được đào tạo thành Hệ thống vĩ đại, không phải cái gì mà Hệ thống vơ vét.”
Ân Như Tuyết yên lặng phỉ nhổ, vậy vì sao ta lại nghi ngờ chứ?
Ân Như Tuyết vui vẻ nói chuyện với Hệ thống, không phát hiện được động tác xoa chân mờ ám của mình đã bị Vĩnh Dạ đế nhìn thấy. Vĩnh Dạ đế đột nhiên có chút đau lòng: Thân thể Như Tuyết thân thể không tốt, quỳ lâu như vậy, khó tránh khỏi khó chịu.
Động tác của Duyệt quý tần Vĩnh Dạ đế đã làm như không thấy, tất nhiên Hoàng hậu sẽ không làm trái tâm ý của Hoàng thượng mà cắn không tha Duyệt quý tần, cũng làm như không thấy. Huống hồ chi, sắp có màn hay sắp diễn rồi.
Hoàng hậu nương nương xin chỉ thị của Hoàng thượng, Hoàng thượng không nói gì chỉ nói tất cả để cho Hoàng hậu xử lý.
Hoàng hậu nương nương nghe Hoàng thượng nói vậy, lại bắt đầu thẩm vấn.
“Sầm tu nghi. Lúc đó ngươi cũng có mặt, nói xem đã xảy ra chuyện gì.”
Sầm tu nghi đứng lên, kể lại tình hình lúc đó.
Lúc Sầm tu nghi nói An tu viên té ngã thì đột nhiên có người lên tiếng:
“Nương nương không phải tự mình vấp té.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...