Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn  

___________

Sau khi Tuyệt Nhất rời khỏi Vạn Tín lâu, dọc theo đường đi đều nghe được các loại tin tức như "Ngọc Diện công tử là đoạn tụ", "Thực ra Ngọc Diện công tử là Dật thân vương", "Ngọc Diện công tử bị người tập kích" vân vân, trở lại Hán Thành, các tin tức này càng được dư luận truyền bá xôn xao, nhốn nháo... Còn ở trong lòng Tuyệt Nhất, khó chịu nhất là câu "Dật Vương phi bị cướp đi, dữ nhiều lành ít…"

Vì có thể sớm một chút trở lại phủ Dật Vương, nghe chủ tử tự mình giải thích quá trình, ra roi thúc ngựa, một đường chạy như điên, chờ khi hắn trở lại phủ Dật Vương, tuấn mã ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, cực kỳ mệt mỏi. Thêm vào sáu thớt trước, đã chạy chết bảy con tuấn mã! Trong lòng Tuyệt Nhất hoàn toàn rối loạn, thích nàng lại không thể nói ra, nhưng lại không thể khống chế được trái tim mình, sống hai mươi sáu năm, đây là lần duy nhất lòng hắn rối như to vò! Năm đó bị đuổi giết, hắn cũng không có chật vật như thế. Không phải thân thể, mà là trái tim!

Nghe Hiên Viên Đình miêu tả xong, những người đó là hướng về phía nàng mà đến, Dạ Ảnh vô cùng tự trách, chủ tử càng tự trách. Mị Ảnh thu lại tính cách không chịu trói buộc, Ám Ảnh tiếp tục trầm mặc không nói, dáng vẻ hai người đều như lâm đại địch.

Người cao hứng nhất, không ai khác chính là kẻ thù của Dạ Tử Huyên, Hoa Ảnh là một trong số đó. Khi nàng ta nghe nói Dạ Tử Huyên bị bắt, nội tâm hưng phấn nhảy lên suýt chút nữa phá ra một lỗ thủng. Nhưng mà, khi nhìn thấy dáng vẻ của Hiên Viên Đình, nàng ta ngầm nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Dạ Tử Huyên, tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về, hoặc là hiện tại hài cốt cũng không còn!

Tuyệt Nhất không chịu được cảm giác chờ đợi dài vô tận, hiệu suất thu thập tin tức của Vạn Tín lâu rất cao, đó là do hắn tự mình bồi dưỡng, nhưng mà, hắn vẫn không thể nào ngồi yên, hoặc là nói hắn không muốn đối mặt vói Hiên Viên Đình. Sau khi để lại một phong thơ, sải bước đến một con tuấn mã, chạy đi không thấy bóng dáng!

Mấy người Ám Ảnh âm thầm lau mồ hôi thay Tuyệt Nhất, đoán rằng chủ tử sẽ trừng phạt hắn thế nào, vậy mà lại không có xảy ra. Sau khi Hiên Viên Đình trầm tư thật lâu, một chữ cũng không nói, ngược lại còn để bọn họ trợ giúp Tuyệt Nhất, điều này làm cho trong lúc nhất thời mọi người không thể nào hiểu được suy nghĩ của chủ tử.


Khi mọi người lo lắng Dạ Tử Huyên có gặp bất trắc hay không, Dật Vương phi vĩ đại của chúng ta lại trở thành nha hoàn của Nam Cung Nhạc, chỉ vì khi làm nha hoàn mới có thịt ăn, còn tù nhân thì không có thịt ăn. Lựa chọn như thế nào, đối với “Động vật ăn thịt” như Dạ Tử Huyên mà nói, đó là sự tình cực kỳ cởi mở! Lại nói, nàng có lựa chọn khác sao? Không làm nha hoàn, thì sẽ bị trực tiếp giết chết! Nói dễ nghe một chút là nàng yêu quý sinh mạng, trên thực tế ư? Chính là sợ chết! Nói êm tai chút, nàng chịu nhục, co được giãn được!

"Dạ Thất tiểu thư, Lan Hi quận chúa, Dật Vương phi, ngươi cảm thấy bổn tọa nên gọi ngươi thế nào cho tốt đây?"

Trong lòng Nam Cung Nhạc lộ ra một mỹ nữ có bộ ngực sắp xé rách y phục, khoe khoang phong tình vạn chủng đút vào miệng hắn một quả nho. Giời ạ, giờ phút này còn có thể ăn trái cây nghịch mùa, thật sự là muốn tiện sát người khác mà! Xa xỉ! Cường hào!

Dạ Tử Huyên nhìn chằm chằm dĩa nho trên bàn, nuốt nước miếng, sau đó lắc lắc đầu. Xùy, đeo thêm cái mặt nạ rách ngươi cho rằng có thể thành công vu oan Mộ Dung Chiêu à? Thật sự là quá coi thường cô nãi nãi ngươi rồi, “Mùi vị cặn bã” trên người ngươi sao có thể so với khí chất như lan trên người Mộ Dung Chiêu? Ngốc x! Đợi đến lúc lão nương xoay người, không ngược chết ngươi, lão nương sẽ không mang họ Dạ!

Nhìn dáng dấp nàng phòng quai hàm lên, là bất mãn sao?

"Nếu bất mãn, vậy bổn tọa ban thưởng Tiểu Dạ Tử cho ngươi! Như thế nào?" Nam Cung Nhạc dùng tay bóp ngực mỹ cơ, còn dùng sức nhéo hai cái! Quả thật hắn ta muốn vu oan cho Mộ Dung Chiêu, nên tạo ra một chiếc mặt nạ giống như đúc, còn cố ý giả vờ phong lưu, nhưng không biết tại sao nữ nhân trước mắt lại không mắc mưu! Đừng nói kinh ngạc thốt lên, chính là không hỏi một tiếng!

"Gia, ngươi thật là hư! Ừm ư...."

Dạ Tử Huyên nhìn hai người trước mắt lúc nào cũng có thể va chạm, trong lòng phát tởm. Tiếp tục nghe cái tên  “Tiểu Dạ Tử” rách? Cả nhà ngươi đều là Tiểu Dạ Tử, lão nương ban cho tên Dạ Ảnh, cư nhiên bị kẻ ngốc ngươi đặt trên người lão nương! Vì ăn thịt, vì mạng nhỏ của mình, thật là cưỡng ép mẹ nó mà!


"Không thích?" Nam Cung Nhạc lại cố ý nắn bóp mỹ nữ kia một phen, sau đó bàn tay tà ác còn hướng về phía khu vực thần bí của nữ tử, chơi đùa nữ tử kia liên lục nũng nịu!

"Thích, rất thích!" Vẻ mặt đó muốn bao nhiêu nịnh nọt thì có bất nhiêu nịnh nọt, muốn bao nhiêu chân chó thì có bấy nhiêu chân chó, còn cung kính hơn so với cha mình. Dù sao thì trong lòng Dạ Tử Huyên cũng đang gào thét mẹ bà nó, bỗng nhiên nàng ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng: Không phải là sẽ chuẩn bị trình diễn đông cung sống đấy chứ? Quá biến thái!

"Thích là tốt rồi, bổn tọa còn sợ ủy khuất ngươi! Đi xuống trước đi, về sau ngươi chính là nha hoàn thiếp thân của bổn tọa! Muốn ăn thịt, đương nhiên phải trả giá, nơi này không nuôi người nhàn rỗi!" Lời nói ái muội không rõ, làm cho Dạ Tử Huyên lạnh từ đầu đến chân, nha hoàn thiếp thân? Kháo, chuyện lựa xương trong trứng gà, còn không phải do hắn ta định đoạt!

Dạ Tử Huyên vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm, rốt cục có thể đi rồi, không cần đầu độc hai mắt mình, nàng sợ mình tiếp tục nhìn, mắt sẽ bị mụn cơm! Vì thế chạy ngay ra ngoài, giống như chạy chậm một chút sẽ bị chộp tới thị tẩm. Hô to trong lòng: Mẹ kiếp, con bà nó! Tiện nam nhân!

Chờ Dạ Tử Huyên vừa đi, vẻ mặt Nam Cung Nhạc trở nên lạnh lẽo, đẩy mỹ nữ trong lòng ngã văng ra ngoài, lạnh giọng quát: "Mau cút đi, thật buồn nôn! Chuẩn bị nước, bổn tọa muốn tắm rửa!"

"Dạ dạ dạ..."

Mỹ cơ bị ngã xuống đất, xương sườn bị gãy mất mấy cái, cắn răng, chịu đựng đau đớn, nhanh chóng chạy ra ngoài. Trễ một bước, bị gãy không phải là xương sườn, mà là mạng nhỏ!

Dạ Tử Huyên rất muốn cao giọng mắng to mười tám đời tổ tông nhà hắn ta, vậy mà lại bắt nàng thay quần áo cho hắn ta, ta còn giặt đồ của ngươi! Có đôi khi, người ở dưới mái hiên của người ta không thể không cúi đầu, giặt thì giặt, lão nương nhịn. Thế nhưng, mẹ kiếp, cũng không nên ném cả quần lót của ngươi tới cho ta nha? Một lần giặt đến ba cái? Ngươi chính là không nói vệ sinh? 


Dạ Tử Huyên dùng gậy gỗ bới móc tiết khố tơ tằm kia, hai mắt mở lớn như sắp rơi xuống. Giặt sạch, lão nương giặt, bao ngươi vừa lòng, không vừa lòng không cần tiền!

Cởi giày, bước hai chân vào trong chậu gỗ, dùng sức giẫm, dùng sức đạp, giống như đang đạp trên đầu Nam Cung Nhạc, nàng muốn giẫm đến mẹ hắn cũng không nhận ra hắn! Nơi này như là mật thất được đào ở thâm sơn, đông ấm hạ mát, ngay cả nước suối đều ấm áp, khỏi phải nói đến ôn tuyền bốc hơi nóng. Nàng càng giẫm càng vui vẻ, tâm tình sung sướng lại bắt đầu hát: " Hi loạch xoạch hi loạch xoạch hi loạch xoạch ~ "

"Hi loạch xoạch hi loạch xoạch ~ "

"Hi loạch xoạch hi loạch xoạch hi loạch xoạch ~ "

"Hi loạch xoạch hi loạch xoạch ~ "

"..."

Nhóm sát thủ này, nghe thấy tiếng ca, đều duỗi cổ nhìn khắp nơi, lỗ tai càng dựng đứng lên, tiếng ca này thật tốt đẹp, lần đầu tiên thấy có người giặt quần áo cho đại nhân mà lại giặt đến lộ liễu như vậy! Thật không biết là hạnh phúc của nàng, hay là bất hạnh!

Rốt cuộc thì Dạ Tử Huyên cũng giẫm đến mệt mỏi, giẫm đến sảng khoái, vì thế ghét bỏ cầm tiết khố lên nhìn, chà, thế nào mà ở vị trí tiểu jj lại có một lỗ thủng? Trời ạ, nếu như bị người kia biết, nhất định hắn sẽ phục thù, làm sao bị thũng?

Đúng lúc này, câm nô đến, Dạ Tử Huyên cuống quít lật mặt kia của tiết khố lại, cười hề hề nhìn câm nô, cúi đầu khom lưng nói: "Giặt sạch rồi..." Sau đó nhanh chóng cầm quần áo lên đi phơi, chỉ lo đưa tay đến kiểm tra có giặt sạch không!


Câm nô gật đầu, chỉ chỉ phòng bếp, ý tứ để nàng qua đó. Dạ Tử Huyên giống như chân chó, thời đại này, làm nha hoàn không dễ, một nha hoàn như người chết càng không dễ dàng!

------ Tiểu kịch trường ------

Các bạn đoán xem, Nam Cung đại gia của chúng ta nhìn thấy vị trí tiểu jj tiết khố bị thũng một lỗ, gương mặt tuấn tú sẽ có thần sắc gì đây?

Oa, haha ~

Tiểu Nhạc Nhạc: "Vì sao giặt quần lót của ta thũng một lỗ?"

Tiểu Huyên Huyên: "Ngươi không cảm thấy mát mẻ à?"

Tiểu Nhạc Nhạc: "Đây là mùa đông, mùa đông!" (tức xạm mặt)

Tiểu Huyên Huyên: "Chính là vì mùa đông, không phải giúp ngươi đi nhà xí không cần cởi quần à!"

Tiểu Nhạc Nhạc: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui