Sủng Phi Lười Biếng Của Vương Gia

Chương 14
Hàn Mặc Mặc rảnh rỗi bước ra sau vườn của Lục phủ, vốn trong phủ cũng có nhiều nha hoàn, nhưng từ khi Lục gia bị cách chức, bọn họ cũng kéo nhau đi ra khỏi phủ, Cao Nguyên Khải vốn không tin tưởng bất cứ ai ở bên ngoài, mới tự mình chăm sóc cho nàng, vừa rồi hắn sai năm thị vệ đi cùng nàng, chính mình lại phải ra ngoài có chút chuyện. Hàn Mặc Mặc phân phó người đứng ngoài xong, một mình tiến vào vườn rộng lớn, oa, thật nhiều dược liệu quý, nàng ngồi xuống hái một nhúm Hoàn Ngọc đỏ, vui vẻ cho cho vào túi nhỏ. Dưới ánh nắng yếu ớt, ngũ quan của nàng thật sự rất mê người, từng đường nét hiện lên mờ ảo, nữ nhân ngồi giữa vùng cỏ rộng lớn, ánh nắng lung linh chiếu lên y phục trên người, như bức tranh vẽ ngàn năm có một.
Bỗng đằng sau lưng xuất hiện một thân hình cao lớn, Hàn Mặc Mặc phát hiện đây không phải là mùi hương của Cao Nguyên Khải, giật mình định ngoảnh lại, miệng đã bị bịt kín, là mùi thuốc ngủ, nàng chỉ kịp a lên một tiếng rồi ngất xỉu, thân thể bị bế bổng lên, áp vào lồng ngực tuy rắn chắc nhưng không hề ấm áp, quen thuộc.
Hàn Mặc Mặc ưm một tiếng nhẹ, trên trán truyền đến cảm giác đau nhức, nàng từ từ mở hai mắt ra, mới phát hiện xung quanh nhìn rất lạ, rõ ràng nàng chưa từng bước vào nơi này. Chính mình còn nằm trên chiếc giường rộng lớn xa hoa. Hàn Mặc Mặc cảnh giác ngồi dậy, đằng sau tấm mành một nữ nha hoàn tiến tới '' Tiểu thư, người đã thanh tỉnh, để tiểu nữ giúp người thay y phục''. Hàn Mặc Mặc vội vàng lùi lại phía sau, cảnh giác lắc đầu '' Ngươi là ai, đây là đâu?''. Chúc Tiểu Ngọc đi theo Nhị vương gia từ nhỏ, tuy chỉ làm một nha hoàn thông phòng nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta thấy được một nữ nhân kiều diễm đến vậy, vị tiểu thư này thật sự rất xinh đẹp động lòng người. Chu Tiểu Ngọc nhìn Hàn Mặc Mặc đến thất thần, tuy nhiên một tia chán ghét xoẹt qua ánh mắt nàng ta, Chu Tiểu Ngọc cứ ngỡ nhị vương gia sẽ không cần đến nữ nhân, vì vậy hắn sẽ chỉ thuộc về một mình nàng, nhưng bây giờ lại có nữ nhân dung mạo tựa tiên nữ này ở đây, nàng ta chắc chắn sẽ cướp mất nhị vương gia khỏi tay nàng. Chu Tiểu Ngọc không rõ nữ nhân này có địa vị như thế nào, nhưng nhị vương gia đã dặn nàng chăm sóc nàng ta thật chu đáo, vì vậy bây giờ nàng ta có muốn kháng cự cũng chỉ là vô lực. Chu Tiểu Ngọc cầm mạnh lấy tay Hàn Mặc Mặc lôi xuống, sau lưng nhị vương gia, nàng ta cũng chỉ là kẻ ngang hàng với nàng thôi. Hàn Mặc Mặc ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm đối với nha hoàn trước mặt, miệng nhỏ phun ra từng tiếng '' Hỗn xược, mau buông tay bổn cung!''
Chu Tiểu Ngọc hơi bất ngờ một chút, tuy nhiên nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo, đối với vị tiểu thư bướng bỉnh này nên dạy dỗ một chút '' Tiểu thư, ta vốn không biết ngươi từ đâu ra, nhưng đã vào đây rồi, đừng lấy giọng đó mà nói chuyện với ta, hiểu chưa?''

Hàn Mặc Mặc cười nhẹ một tiếng, thân ảnh nhỏ nhắn lách qua Chu Tiểu Ngọc tiến nhanh về phía cửa, tuy nhiên hai bên đã có quân lính canh chặt, không cho nàng ra. Hàn Mặc Mặc đối với quân lính hai bên hét lớn '' Các ngươi mau tránh ra cho bổn cung, khi quân phạm thượng các ngươi dám?''
Một tên cầm đầu cúi xuống trước nàng, rồi lại ngoảnh lên '' Xin tiểu thư quay vào, chủ nhân đã có lệnh không cho phép tiểu thư ra khỏi đây!''
Hàn Mặc Mặc ánh mắt phi thường lạnh lùng bước qua người tên lính, đi ra ngoài, cánh tay của nàng liền đã bị nắm lại, quân lính hai bên cũng đột nhiên cúi xuống, Hàn Mặc Mặc tức giận, quay lại '' ta là đương gia Kỷ vương phi, các ngươi mau tránh ra!''. Dung mạo này thật sự rất quen thuộc, đúng rồi, chính là hắn, hắc y nhân đã ức hiếp nàng lần trước. Cao Nguyên Lâm nhìn nàng đến sững sờ '' Mặc nhi, cuối cùng ta cũng gặp lại nàng ?''. Chát, má phải hắn truyền đến cơn đau buốt, Hàn Mặc Mặc cảnh giác lùi về phía sau, nàng vừa rồi đã động thủ tát hắn một cái, thân thể có chút run lên, quân lính lập tức chĩa gươm về phía nàng. Hàn Mặc Mặc đứng vững '' Càn rỡ, dám động đến bổn cung, ngươi là kẻ trượng phu, há chỉ vì chút chuyện liền bắt cóc bổn cung đến đây, muốn chết không toàn thây?''
Cao Nguyên Lâm lau đi vết máu bên khóe miệng, Chu Tiểu Ngọc cũng chạy đến nhưng liền bị hắn khuất tay cho lui, quân lính hai bên cũng lui xuống, bây giờ chỉ còn hắn và nàng đang đứng cách xa nhau. Hàn Mặc Mặc chỉ tay vào mặt hắn lớn tiếng '' đừng tiến lại đây, thứ bẩn thỉu không đáng mặt nam nhân!''
Cao Nguyên Lâm hai bước đã tiến tới sát nàng, tay hắn chế trụ cánh tay nhỏ đang không ngừng đánh loạn trên người hắn, tay kia nâng cằm nàng lên, ôn nhu nói '' Mặc nhi, nàng đừng làm loạn, bổn vương hứa sẽ đối xử với nàng thật tốt!''

Hàn Mặc Mặc vừa nhanh chóng rút được một tay ra, hướng má trái hắn đánh mạnh một cái nữa '' Không được gọi tên bổn cung, mau chóng thả ta ra, Kỷ vương gia nhất định sẽ không để ngươi yên!''
Cao Nguyên Lâm lửa giận phừng phừng nắm mạnh cổ tay nàng, lôi vào sương phòng, nữ nhân ngang ngạnh, lại dám đánh hắn hai cái. Cao Nguyên Lâm đẩy nàng ngã xuống giường lớn, một thân trường bào lạnh lùng bước ra ngoài '' Mặc nhi, bổn vương nói cho nàng biết, Cao Nguyên Lâm ta có được nàng, kẻ nào cũng không thể cướp nàng ra khỏi ta!''
Hàn Mặc Mặc ngồi dậy, ánh mắt chung thủy lãnh đạm '' Hóa ra ngươi là nhị vương gia, nghe danh đã lâu, bây giờ mới được gặp!''. Giọng nói lãnh lẽo vang lên đều đều '' Cao Nguyên Lâm, ta là Kỷ vương phi, cũng là biểu muội của ngươi, chúng ta không thù không oán, cớ gì ngươi lại đi ức hiếp nương tử của huynh đệ?''
Cao Nguyên Lâm khựng lại, ánh mắt phát ra tia ác khí tiến tới gần nàng, tay lớn mau chóng bắt lấy cằm nhỏ xinh đẹp của nàng, nâng lên '' Mặc nhi, nàng nhớ rõ, kể từ giờ phút này trở đi, nàng chính là vương phi của ta, không có sự cho phép của ta, nàng không được tùy tiện tự xưng mình là Kỷ vương phi!''

Hàn Mặc Mặc nhếch miệng nhạt nhẽo '' Cao Nguyên Lâm, ngươi đúng như lời đồn đại, đều thua tướng công của ta, tất cả đều thua chàng!''
Cao Nguyên Lâm tức giận, ánh mắt thiêu đốt nhìn môi nhỏ của nàng. Hàn Mặc Mặc đương nhiên biết hắn ác độc nham hiểm cỡ nào, nhưng nàng không sợ, cùng lắm nàng chết đi là được, nhưng nếu không được gặp lại Cao Nguyên Khải, nàng mới thấy luyến tiếc. Hàn Mặc Mặc cảm thấy cằm mình như bị bóp chặt, rất đau đớn nhưng ánh mắt vẫn kiên cường phun ra từng chữ '' Ngươi giết ta đi, mau giết ta, không phải ta vừa nhục mạ ngươi sao, còn nữa, ta sẽ không bao giờ là nữ nhân của ngươi!''
Cao Nguyên Lâm khực một cái, vội vàng buông cằm nhỏ, đẩy người trên giường ngã ra, hắn một thân trường bào quay đi, còn để lại lời '' Đừng mong bổn vương sẽ giết nàng, nàng mau chóng quên tên Cao Nguyên Khải đi, người đâu, canh cửa phòng thật chặt, không cho Nhị vương phi ra khỏi phòng một bước, dám trái lệnh chém đầu không tha!''
Hàn Mặc Mặc bây giờ mới cảm thấy chính mình thật bất lực, nàng ngồi rung rẩy cuối góc giường, hốc mắt chợt đỏ lên, nước mắt bắt đầu chảy xuống, Cao Nguyên Khải, chàng mau đến cứu ta!
Lục Phủ chi Giang Châu

Nam nhân một thân trường bào cả người phát ra ác khí cuồn cuồn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra phía cửa lớn chờ đợi tin tức. Phúc Tồn cùng Phúc Tâm nhanh chóng chạy vào, vứt trong tay xuống một nữ nhân nhìn cực kì thê thảm, tóc tai rối bời, y phục trên người cũng xộc xệch rách nát đến đau thương. Nữ nhân nọ run rẩy quỳ sụp xuống dưới đất, Cao Nguyên Khải lãnh khốc gằn từng tiếng '' Nói mau, vương phi ở đâu?''. Lục Hương Mai sau khi giúp Cao Nguyên Lâm bắt cóc được Hàn Mặc Mặc, hết giá trị lợi dụng liền bị hắn ta đem khao quân lính, rốt cuộc cũng trốn ra được, ai ngờ lại rơi vào tay Phúc Tồn. Lục Hương Mai lắc đầu sợ sệt '' Tiểu nữ không biết, xin vương gia tha mạng, tiểu nữ thật sự không biết!''
Phúc Tồn kéo thêm hai tên ăn mày nữa quỳ sụp xuống gần Lục Hương Mai, Lục Quan Cường cùng Lục phu nhân ôm lấy con gái kêu gào '' Mai Mai, con mau nói đi, nếu không cả nhà chúng ta sẽ chết không toàn thây đó, mau nói đi con!''
Cao Nguyên Khải gầm một tiếng, rốt cuộc cũng biết rõ chân tướng, hắn không nói hai lời liền lấy gươm kề cổ Lục Hương Mai, bắt nàng ta phải tiết lộ nơi bọn chúng bắt giấu Hàn Mặc Mặc.
Hoàng thượng sau khi đã biết tin cũng điều đến một lượng lớn quân lính, chuẩn bị tiến hành cùng Cao Nguyên Khải tấn công chính diện vào chiến tuyến của Cao Nguyên Lâm cùng quân Mông Cổ mới xây dựng chưa lâu, thế lực còn non yếu. Dù sao chỉ khép tội bắt cóc vương phi, Cao Nguyên Lâm cũng đã không toàn thây rồi, hơn nữa trong tay hoàng thượng cũng đã có rất nhiều bằng chứng hắn ta mua chuộc quan huyện lệnh, bòn rút của công, làm việc riêng. Cao Nguyên Lâm cũng thật ngu muội, phần lớn những đại thần trong triều bây giờ đã không còn nghe lời hắn, trước mặt hắn thì vâng vâng dạ dạ, sau lưng đã cùng hoàng thượng tính kế, bây giờ thêm việc hắn dám ngang nhiên bắt cóc vương phi của Cao Nguyên Khải, cái ngày này cuối cùng cũng đã đến rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui