[BOOK]Sáng sớm hôm sau tưởng tượng thức dậy, nghiêng đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
Nàng xuống giường đi tìm xung quanh thì thấy Chu Tiêu đang cuộn chăn nằm ngủ trên sàn nhà.
Ngay cả khi hắn ngủ thì nhìn tư thế ngủ của hắn cũng cực kỳ tao nhã.
Hắn cũng đang ngủ vô cùng yên bình trên sàn nhà, dường như không bị tiếng động của nàng đánh thức.
Nghĩ có lẽ là do hôm qua hắn dọn dẹp mệt mỏi nàng nhẹ nhàng đi ra ngoài mà không đánh thức hắn dậy.Rửa mặt xong, Tống Tương thay quần áo rồi mở cửa.
Sáng sớm ở trấn trên và nông thôn khác nhau rất nhiều.
Rõ ràng là khi trời vừa sáng mặt trời còn chưa ló ra trên đường đã tấp lập người ngựa qua lại, đối lập hoàn toàn với vẻ yên tĩnh ở Tống gia thôn.Phía đối diện là trung tâm của trấn, chỉ qua một cây cầu đá mà lại có sự khác biệt rất lớn.
Tống Tương đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, qua cây cầu đá đối diện bên kia cầu.
Cô đã nếm thử đồ ăn ở quán này khi lên trấn bán dược liệu, cô rất thích hương vị của quán này.
Mới sáng sớm mà đã có một hàng dài đứng chờ, cuối cùng cũng đến lượt Tống Tương.
Nàng mua bốn phần dưa muối và một lồng bánh hấp.Khi trở về, lúc này mọi người đã thức dậy hết.
Sau khi ăn no nàng quyết định đi dạo phố để tìm hiểu tình hình thực tế ở đây.
Đi hết khu trung tâm, đến một con phố có chút vắng vẻ.
Vừa đặt chân vào đầu con phố Tống Tương đã ngửi thấy một mùi thảo dược nhàn nhạt.
Nàng khẳng định trong con phố này sẽ có dược đường.
Nàng tiếp tục đi thì gặp một dược đường rất lớn, trong dược đường thì tiểu nhị bận rộn phân loại thảo dược cho cả khách mua lẫn khách bán.Tuy dược đường trong con phố vắng nhưng việc làm ăn có vẻ rất tốt.
Người ra vào hiệu thuốc này cũng tương đối đông.
Khi Tống Tương bước vào dược đường thì lập tức có một tiểu nhị tiến đến tiếp đón nồng nhiệt tình:"Vị cô nương này, xin hỏi ngài cần thảo dược gì vậy.
Dược đường vừa nhập một lượng lớn tuyết ly thảo.
Trời mùa hè nóng lực dùng tuyết ly thảo hãm trà là tốt nhất.
Không biết cô nương có muốn xem thử không?"Tên tiểu nhị quan sát thấy nàng không đồng ý cũng không từ chối, thì ra hiệu cho người mang tuyết ly thảo đến cho nàng xem.
Đứng ngay cạnh tổng tương có một nam tử trung niên vận y phục màu xanh lá, đang xem xét các loại thảo dược trong tay, khi nghe thấy có tuyết ly thảo được đưa tới thì hai mắt sáng người vội vàng ngẩn đầu lên hỏi tiểu nhị:"Đây là tuyết ly thảo, ta đã đi rất nhiều hiệu thuốc mà không mua được, các người mua được nó từ đâu vậy?"Nghe nam tử trung niên hỏi, tiểu nhị mỉm cười vui vẻ giải thích:"Ngài không biết đấy thôi, tuyết ly thảo này ưa bóng nên thích hợp sống ở vùng có cây cuối lớn bao phủ.
Tận sâu trong núi là nơi thích hợp để tuyết ly thảo sinh sống.
Nhưng càng vào sâu trong núi càng có nhiều nguy hiểm nên có rất ít người hái được loại thảo dược này, ngài không mua được ở các hiệu thuốc khác là đương nhiên."Lúc này Tống Tương vẫn chăm chú nghe tiểu nhị nói rồi cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra, lúc này khoé miệng cong lên trông rất khó coi.
Ngược lại nam tử trung niên nghe tiểu nhị nói xong thì thích thú và đắc ý cười:"Ta nói rồi mà, huyện Tiền Du này là nơi nhan nhản thảo dược quý, ở đây có thể tìm được bất kỳ loại thảo dược gì mà mình muốn."Ông ta nói rồi móc bạc trong hầu bao muốn mua vài cân tuyết ly thảo thì nghe thấy âm thanh trong trẻo của một tiểu cô nương:"Chậm đã! Tuyết ly Thảo này có vấn đề!"Nghe vậy ông ta vội quay lại phía sau hỏi:Tiểu cô nương, tuyết ly thảo này có vấn đề gì sao? "Ông ta đưa Tuyết ly Thảo lên mũi ngửi nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Tên tiểu nhị thấy nàng nói vậy cũng không hài lòng mà nói:" Cô nương, ngươi còn nhỏ tuổi như vậy không ở nhà mà học nữ công còn chạy loạn ra ngoài lừa gạt người khác làm gì chứ? "Tống Tương nhìn tiểu nhị không chớp mắt, ánh mắt lạnh lẽo khiến tên kiểu gì cũng phải lạnh sống lưng.
Nàng từ từ nói:" Ai nói ta lừa gạt? "Dược sư ngồi phía sau thấy tiểu nhị nói như vậy mà nàng vẫn không chịu rời đi, cũng ngồi không yên mà bước ra.
Ông ta đi đến trước mặt Tống tương vuốt râu rồi cầm tuyết ly thảo lên tay rồi cúi xuống nói chuyện với nàng:" Tuyết ly thảo tốt nhất là được phơi khô tự nhiên nếu không sẽ làm mất đi nguyên bản màu trắng.
Tuyết ly thảo của chúng ta ở đây về màu sắc và mùi vị đều là loại thượng hạng, có cái gì không thích hợp sao? "Dược sư nói xong nam tử trung niên vận y phục màu xanh cũng thấy thuyết phục, nên đồng ý gật đầu.
Tên tiểu nhị thấy vậy cũng thêm mắm dặm muối:" Tiểu cô nương, Đức phúc đường của chúng ta đã có hơn năm mươi năm kinh doanh dược liệu rồi, chưa từng xảy ra vấn đề gì, không lẽ cô nương đến là để gây sự ư? "Những người đến mua dược liệu đều tạm ngưng việc mua bán lại để chờ xem phản ứng của Tống Tương, Tống Tương chỉ mỉm cười nhẹ nhàng hỏi:" Vậy các người thử nói xem, Tuyết ly Thảo này được hái ở chỗ nào của ngọn núi đó.
"Tiểu nhị nhìn Tống Tương thì có phần chột dạ, quả thật hắn thấy thảo dược này không có gì bất thường, nghĩ vậy nên không do dự trả lời Tống Tương:" Không sai tuyết ly thảo này là được hãy trên núi, là ở phía nam của ngọn núi.
"Những người xem không biết Tống Tương muốn làm gì, họ bàn tán rất nhỏ với nhau.
Tống Tương cầm tuyết ly thảo trên tay qua đám đông rồi ánh mắt dồn lên người của dược sư nói:" Đây không phải là tuyết ly thảo mà chỉ là ngân thảo thông thường.
"" Cái gì? Đây chỉ là ngân thảo, có mười đồng một cân.
"Một số người mua nhầm tuyết ly thảo trước đó tức giận kéo của áo tên tiểu nhị đã lừa bọn họ.
Dược sư không ngờ rằng nàng sẽ nói ra điều này, ông ta bắt đầu lo sợ.
Ông ta mua được một lượng lớn thảo dược này với giá mười lượng bạc một cân, nếu thật sự là ngân thảo thì chắc chắn phải đóng cửa dược đường.
Nghĩ đến đây dược sư không bình tĩnh được mà chất vấn nàng:" Ngươi dựa vào đâu mà nói đây là ngân thảo? "Tống Tương mỉm cười từ từ giải thích:" Dựa vào ngươi nói nó ở phía nam của ngọn núi.
Trong y thư có nói tuyết ly thảo mọc trên đất cằn cỗi và dựa vào côn trùng mà lớn lên.
Còn phía nam của núi đất đai phì nhiêu đương nhiên sẽ không có thảo dược như tuyết ly thảo.
Hơn nữa loại ngân thảo này tuy bề ngoài giống với tuyết ly thảo nhưng công dụng của chúng lại khác xa nhau hoàn toàn.
Y sư, dược sư đều có thể dễ dàng phân biệt được bằng tay, thân của ngân thảo mỏng hơn tuyết ly thảo.
"Dược sư nghe nàng nói xong thì á khẩu, mặc dù có danh xưng là dược sư nhưng hắn ta biết rất ít về y dược.
Ngay từ khi nhỏ hắn ta đã ham chơi không chịu đọc sách tự tế, dược đường này là cha hắn truyền lại cho hắn chỉ vì hắn là con trai duy nhất trong nhà.Những năm gần đây việc kinh doanh của dược đường đã sa sút rất nhiều, nên đã quyết định nhập lượng lớn tuyết ly thảo mà không có cân nhắc kỹ lưỡng.
Nay không biết này biết không phải tuyết ly thảo mà là ngân thảo, sự nhầm lẫn này khiến hắn bị đả kích không nhỏ.
Thật sự vì sai lầm này mà dược đường của hắn chắc chắn sẽ phải đóng cửa.Nhất thời tức giận cùng cảm giác tội lỗi trong lòng dâng lên khiến cổ họng hắn có vị ngọt thanh rồi phun ra ngụm máu.
Lúc này trong đầu hắn quay cuồng, choáng váng rồi ngã ra mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Đám người trong dược đường hoảng hốt thấy dược sư bị hôn mê bất tỉnh.
Một số người chưa kịp trả tiền liền bỏ chạy ra ngoài.
Cũng có một vài người bất động đứng im chờ xem tình hình thế nào.
Tiểu nhị thấy dược sư ngất đi thì la lối đi báo quan đến bắt thủ phạm là Tống Tương.Đứng giữa trung tâm ồn ào, Tống Tương vẫn rất bình tĩnh.
Nàng tiến đến vươn tay kiểm tra hơi thở của dược sư.
Hơi thở rất yếu và có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
Không ngờ tâm lý của dược sư này lại yếu kém như vậy chỉ có một vài câu của nàng đã bị dọa thành như vậy xem ra trong người ông ta là có bệnh mãn tính.
Nếu là đau tim thì thời gian khám bệnh sẽ rất quý giá.
Không nghĩ nhiều nữa Tống Tương liền bắt mạch và xác định được suy nghĩ của mình là đúng.Nàng dấu tay trong ống tay áo rồi tập trung ý thức lấy một viên thuốc trợ tim cấp tốc từ trong không gian ra.
Nhanh chóng nhất vào miệng dược sư sau đó lấy ấm trà trên quầy trực tiếp rót trà vào miệng dược sư.Dược sư uống thuốc xong, dần dần tỉnh táo trở lại, mở mắt ra.
Những người có mặt tại dược đường lúc này nhìn ra được khả năng của nàng mà không nói được lời nào, trong mắt còn chưa hết nghi ngờ đã ánh lên sự ngưỡng mộ.Dược sư ngồi dậy, được biết mình vừa dạo quỷ môn quan một vòng trở về thì thở phào nhẹ nhõm, hắn ta cũng nhìn ra được người cứu hắn là một tiểu cô nương, lúc này hắn ta cảm thấy mình thật xấu hổ muốn độn thổ ngay lập tức.
Nam tử trung niên mặc áo xanh vừa nãy thấy được y thuật của nàng rất cao mình, bèn bước tới cung kính cúi đầu nói:" Vị cô nương này có ít thuật rất tốt, nếu không mở y quán thì thật đáng tiếc.
"Để thuận lợi cho việc làm ăn sau này, Tống Tương không ngần ngại nói thật:" Ta đang định mở một y quán, ngay phía đối diện cầu đá.
Nay đến đây để tìm xem có các loại thảo dược chúng ta cần không.
"Những người phía sau nghe đến việc tổn Tống Tương mở y quán thì bỏ qua sắc mặt của dược sư mà ào ào chạy đến báo tên thảo dược cần mua." Cô nương, tôi cần mua phù phục thảo, một trăm lượng một cân cũng được chỉ cần đúng là phụ phúc thảo.
Đại lang nhà tôi làm nghề áp tiêu, thường xuyên gặp sơn tặc, tôi ở nhà thì không có cách gì giúp được hắn chỉ có thể chuẩn bị cho hắn một ít phục thảo phòng khi cần dùng tới.
"" Cô có thất bạch mộc không, mùa hè nắng nóng phu nhân của ta bị rám nắng rất nhiều, bảo ta đi mua nhưng đã đi tìm nhiều dược đường rồi vẫn không có được đường nào có.
"Đám đông thì xôn xao, mỗi người nói một câu với nàng.
Tống Tương âm thầm ghi nhớ tên các loại thảo dược để khi quay về chuẩn bị thêm cho người mua.
Cuối cùng là nam tử trung niên áo xanh bước đến hỏi:" Cô nương xin hỏi cô nương bây giờ cô có tuyết ly thảo không? "Lúc này đám đông đều dựng tay lên lắng nghe Tống Tương trả lời.
Tên tiểu nhị cũng không dám nhúc nhích, ánh mắt hướng về phía nàng cũng chờ nàng trả lời.
Tống Tương nhìn lại về phía đám đông thì trầm ngâm suy nghĩ một lát mới mở lời:" Ta không có tuyết ly thảo nhưng có một thứ còn hữu dụng hơn tuyết ly thảo.".Nghe đến đây thì có vài người thở dài.
Tuyết ly thảo dùng để giải nhiệt mùa hè.
Chỉ cần một chút ngâm trong nước ấm rồi uống thì đảm bảo hôm sau người làm việc dưới nắng sẽ không bị say nắng.
Lại còn có một loại gì đó còn hiệu quả hơn tuyết ly thảo thì thật sự là rất khó tin và cũng chưa từng thấy bao giờ.
Lúc này Tống Tương bình tĩnh lấy ra từ tay áo một bông hoa nhỏ màu trắng.
Bông hoa to bằng móng tay khi cầm trên tay rất nhỏ và mong manh.
Tống Tương cầm lấy một chén trà xuống rót một nửa chén nước rồi thả bông hoa vào.
Những cánh hoa xoay tròn trong chén nước, chìm xuống đáy rồi tan dần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...