Mặc dù chứng minh được là thuốc không có độc nhưng không thể chứng minh được đó là thuốc mà nàng kê cho Lưu phu nhân.
Đây là một loại thuốc tân dược ngay cả khi nàng nói ra tên của thuốc đó thì cũng không có ai biết đó là thuốc gì.
Nếu nàng muốn chứng minh mình vô tội thì phải tự đi nghiệm thi.
Nàng nhíu mày lạnh lùng nói:"Nếu các người đã thấy không thuyết phục vậy chi bằng để tiểu nữ nghiệm thi Lưu phu nhân, chỉ cần nhìn qua một cái là sẽ biết rõ ràng."Lưu viên ngoại cho rằng Tống Tương đang cố chối tội, thì chế nhạo châm chọc nói:"Ngươi hại nàng còn chưa đủ sao? Nàng ấy đã chết rồi nguy còn muốn quấy rày đến nàng nữa sao?"Tống Tương bắt được biết được người cổ đại rất để tâm đến việc yên nghỉ của người đã chết, nhưng nàng vẫn tận lực khuyên nhủ:"Chỉ cần khám nghiệm là có thể tìm ra nguyên nhân, lúc đó mới trả được cho Lưu phu nhân một cái công đạo, cũng trả lại trong sạch cho tiểu nữ, tại sao không làm?"Rồi nàng tiếp tục phân trần:"Hơn nữa, ta không có động cơ giết người, sao ngươi cứ cho rằng ta là kẻ sát nhân?"Nghe nàng nói xong thì Lưu viên ngoại tức đến nghẹn cổ.
Ông ta không để ý đến hình tượng mà lao đến chỗ Tống Tương chỉ vào mặt nàng mà chửi bới:"Ngươi không biết nội tử là cháu gái của bà mối Trương sao.
Giữa ngươi và bà mối Trương từng có thù oán, khi biết được thân phận của nội tử liền xuống tay.
Đây không phải là động cơ sao?"Không ngờ việc giữa nàng với bà mối Trương lại dây dưa trong thời gian dài như vậy, Tống Tương xoa tay các đốt ngón tay kêu răng rắc, trên khuôn mặt hiện ra cười chế nhạo.
Lưu viên ngoại bị cái nhìn sắc bén của Tống Tương dọa sợ, đột nhiên thu tay lại lùi về phía sau một bước.
Huyện lệnh thấy hai người tranh cãi, bèn nhấp một ngụm trà rồi đứng lên nói, trên mặt còn tản ra uy nghi của quan phụ mẫu:"Hôm nay chỉ đến đây thôi, ngày khác lại tiếp tục.
Người đâu, đưa Tống Tương vào nhà lao."Nhóm quan binh nhận được lệnh thì tiến đến áp giải nàng xuống, song lại bị ánh mắt sắc bén sắc lạnh của nàng làm chùn bước.
Dưới ánh mắt của đám đông, nàng đành phải ngoan ngoãn đi theo quan binh đến đại lao.
Đi ngang qua đám đông, Nàng bắt gặp bóng dáng quen thuộc, nàng do dự một lát rồi đứng lại.
Đám quan binh phía sau thấy nàng dừng lại, cũng không có dám hối thúc nàng đi.
Sở Tiêu chen qua đám đông bước vào, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, hắn ngập ngừng hỏi:"Nàng thực sự phải đi rồi sao?"Tống Tương nhìn Sở Tiêu rồi cười nhạt:"Không muốn thì sao chứ?"Nếu nàng không đi, thì chính là đang thách thức quyền uy của quan phủ, Đến lúc đó không có tội cũng thành có tội thậm chí còn liên lụy đến người nhà của nàng.
Nghĩ vậy Sở Tiêu cũng không có tiếp tục giữ lại nữa mà đi tiếp, nàng vừa bước qua hắn vừa để lại một câu:"Giúp ta chăm sóc tốt cho người nhà của ta, trấn an bọn họ đừng làm bọn họ phải lo lắng thêm, nói với họ ta sẽ trở về."Chu Tiêu nhìn theo bóng lưng cô độc của nàng khiến trái tim hắn chợt nhói đau.
Từ trước đến giờ là vẫn luôn là là bảo vệ hắn, thật hiếm khi nàng nhờ hạnh giúp đỡ.
Hôm nay là phải vào đại lao vì bị vu oan, còn hắn chỉ có thể đứng nhìn.
Việc duy nhất mà hắn có thể giúp đỡ nàng lúc này là chăm sóc tốt cho người nhà của nàng.
Nếu như vậy hắn nguyện cả đờ này không bao giờ phải giúp nàng.Những người vây quanh xem xử án cũng lục tục kéo nhau rời đi, Sở Tiêu cũng chưa đi xa, hắn ngồi xuống một quán trà gần đó.
Không lâu sau hắn nhìn thấy Huyện lệnh và Lưu viên ngoại đi ra ngoài.
Lưu viên ngoại nở nụ cười thỏa mãn, huyện lệnh thì hỏi:"Lưu viên ngoại, phán quyết của ta vừa nãy ngươi có có ý kiến gì không?"Lưu viên ngoại nhìn xung quanh, nhưng không có nhìn thấy Sở Tiêu đang ngồi trong quán trà.
Rồi ông ta lấy ra trong ống tay áo một nén vàng nhét vào tay huyện lệnh.
Nhìn thấy vàng đã đến tay, huyện lệnh giả vờ từ chối cung kính nói:"Lưu viên ngoại, trừng trị kẻ có tội là bổn phận của nha môn, Ngươi không cần phải quá sáo.Lưu phiên ngoại vẫn kiên quyết và tay rồi lui lại cúi đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói:" Huyện lệnh đại nhân, xin ngài hãy nghiêm trị phạm nhân để trả lại công đạo cho nội tử.
"Sau một hồi đưa đẩy, huyện lệnh mỉm cười nhận lấy vàng, dấu vào tay áo rồi nói:" Lưu viên ngoại ngươi không cần phải lo lắng.
Đây là việc nha môn phải làm.
Nếu người đã nói như vậy bản quan sẽ tra xét rõ ràng tìm ra sự thật để chị hung thủ, không để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
"Nghe huyện lệnh đảm bảo, Lưu viên ngoại mới chịu rời đi.
Trước khi rời đi ông ta còn thầm thì to nhỏ vào tai Huyện lệnh gì đó mà Sở Tiêu không thể nghe rõ ông ta đang nói cái gì.
Sở Tiêu nhìn thấy thỏa thuận ngầm giữa hai kẻ đó mà trong lòng giận sôi máu, hắn nắm chặt tay đến nỗi bóp nát chén trà trong tay.Lưu viên ngoại cho rằng chính nàng là hung thủ nên quyết tâm dồn nàng vào chỗ chết Huyện lệnh thì nhận hối lộ, xem ra Tống Tương phen này lành ít dữ nhiều.
Những mảnh vỡ của chén nước cứa vào ngón tay, làm máu chảy thành dòng dọc xuống lòng bàn tay.
Hắn cho tay vào trong áo tìm thước mà Tống Tương đã chuẩn bị cho hắn từ trước, nhưng lại va vào một vật cứng to bằng bàn tay.Đó là một lệnh bài màu vàng bên trên là hình hai con phượng hoàng màu tím, nhìn kỹ tấm lệnh bài này hắn thoáng nhớ ra đây là một vật rất quan trọng với hắn.
Nhìn kĩ lệnh bài này cảm giác thân thuộc lại ùa về.
Ngón tay hắn vuốt ve con phượng hoàng trên lệnh bài thì khựng lại nhìn rất giống với lệnh bài của Huyện lệnh.
Lệnh bài của Huyện lệnh cũng có viền vàng, cũng có hai con phượng hoàng; điểm khác biệt duy nhất là màu sắc của hai con phượng hoàng, của Huyện lệnh màu xanh còn của hắn màu tím.Ở Sở Quốc thì phân biệt phẩm cấp của quan lại dựa vào màu sắc của lễ phục.
Lễ phục của Huyện lệnh thất phẩm là màu xanh, còn màu tím có lẽ là quan tam phẩm.
Có vẻ như lệnh bài này là của quan viên tam phẩm.
Thế này với Sở Tiêu là đủ rồi.Nghĩ vậy hắn mặc kệ vết thương đang chảy máu trên tay, đi liền một mạch đến đại lao nha môn dưới cái nóng như thiêu đốt.
Đại lao ở phía tây của nha môn, phía này cực kỳ hẻo lánh.
Phòng giam được xây bằng gạch xanh lạnh lẽo, cỏ dại mọc chen chúc vào các khe nứt.
Đám cai ngục thì lười biếng thi nhau ngủ gật gáy khò khò.
Một tên cai ngục nhìn thấy Sở Tiêu lập tức giơ tay đánh thức tên còn lại dậy.
Hai ánh mắt cùng quét Sở Tiêu từ trên xuống dưới, một tên trong đó lên tiếng hỏi:" Ngươi là người phương nào? Đến đại lao có chuyện gì? "Sở Tiêu thay đổi sắc mặt, giả bộ tức giận quở trách:" To gan, ta là khâm sai bí mật đi tra xét các án oan trong nhân gian, các ngươi dám ngăn cản? "Sau đó Sở Tiêu giơ lệnh bài ra trước mặt hai tên cai ngục.
Hai tên này chỉ thuộc dạng vô danh tiểu tốt, không phân biệt được thật giả khi thấy người giơ lệnh bài chỉ vận y phục quê mùa bình thường nên không dám tự ý quyết định.
Bọn chúng không dám đánh cược tiền đồ của mình nên mà đi gọi tổng quản cai ngục đến.Không lâu sau có một ông cụ tóc bạc đến.
Ông cụ nheo mắt lại nhìn kỹ lệnh bài trong tay Sở Tiêu một lúc lâu rồi đột ngột ném gậy chống đi quỳ xuống nền đá lạnh lẽo run rẩy nói:" Quan sai đại nhân, Sở Mạc đại nhân có gì phân phó không? "Sở Tiêu đầu óc linh hoạt, nghiêm mặt nói:"Sở Mạc phái ta bí mật đi kiểm tra tình trạng oan sai trong dân gian.
Vừa hay lúc sáng ta đi qua nha môn nhìn thấy Huyện lệnh xử án.
Là vụ vợ một viên ngoại bị chết sau khi uống thuốc.
Hắn tìm đại phu kê thuốc buộc tội nhưng đại phu đã chứng minh được vô tội tại sao còn bắt giam người ta? "Nghe xong tống quản cai ngục ngẩng đầu nói:" Nha môn của Huyện đã làm việc chưa tận lực, cầu xin đại nhân giơ cao đánh khẽ bỏ qua một lần cho Huyện nha.
Hạ quan sẽ lập tức thả người.
"Nói xong ông cụ quay vào trong phân phó đám cai ngục.
Nhìn ông cụ không cố gặng hỏi hắn nữa thì Sở Tiêu cũng không làm quá mà chỉ nhẹ nhàng trách mắng:" Cũng còn may mắn khi Huyện lệnh còn chưa có kết tội nàng ta, cũng không phải là chuyện lớn gì nên ta chỉ đến nhắc nhở các ngươi vậy thôi.
Sau này các ngươi cần phải làm việc thận trọng.
Ta bí mật đến đây nếu các ngươi tiết lộ ra ngoài nửa lời thì đừng trách ta không nương tay.
"Nói xong, Sở Tiêu rời đi, rồi lén quay lại trốn vào một góc khuất chờ Tống Tương.
Vị tổng quản cai ngục liên tục nói phải nhưng không ai biết trong lòng ông cụ như kiến bò trên chảo nóng.
Một lát sau Tống Tương bước ra khỏi nhà lao đi đến góc khuất thì nhìn thấy Sở Tiêu, nàng bối rối hỏi:" Sao ngươi lại ở đây? "Nhìn thấy vẻ mặt của Sở Tiêu, Tống Tương liền hỏi:" Không lẽ là ngươi đã cứu ta ra? "Sở Tiêu gật đầu rồi nói:" Ở đây đông người, chúng ta trở về trước, có gì từ từ nói sau.
"Sở Tiêu vừa nói, Tống Tương vừa nắm lấy bàn tay hắn.
Hắn thấy hành động của nàng, đồng thời lòng bàn tay đau nhói thì hỏi:" Có chuyện gì vậy? "" Đừng nhúc nhích.
"Tống Tương rắc thuốc lên vết thương trên tay hắn, băng bó cẩn thận rồi mới thả tay hắn ra nhìn thấy chỗ băng bó trên bàn tay, Sở Tiêu nở nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Hai người đến tìm xe bò rồi ung dung lái xe về nhà.
Trên con đường nhỏ, không có lấy một bóng người nào chỉ có một vài cánh bướm dập rờn với cái nắng như thiêu như đốt.
Tống Tương dựa nửa người vào thành xe nhấm nháp cái bánh nướng vừa mới mua.
Trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ, nàng ngồi thẳng dậy hỏi:" Không lẽ ngươi đã hối lộ ngân lượng cho Huyện lệnh và quản ngục.
Nếu vậy thì ngươi phải chi bao nhiêu ngân lượng vậy? "Trên khoé miệng của nàng còn dính nhiều vụn bánh, Sở Tiêu nhìn thấy nàng lúc này rất đẹp, trái tim hắn rung động không tự chủ được mà đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi những vụn bánh trên mặt nàng, rồi thỏa mãn mỉm cười nói:" Không có! "" Vậy ngươi làm thế nào? Chẳng lẽ ngươi đã khôi phục trí nhớ? "Thấy Tống Tương liên tục hỏi han, Sở Tiêu không muốn để nàng tiếp tục đoán mò nữa mà kể lại toàn bộ sự thật cho nàng biết:" Ta thấy trên người có một lệnh bài giống hệt lệnh bài của Huyện lệnh nhưng màu của lệnh bài khác nhau, ta đoán là của một vị quan lớn nào đó nên đã mang lệnh bài đến đại lao.
Tự nhiên bọn họ sẽ phải nghe lời ta thả người ra thôi.
"Sở Tiêu nói xong, sắc mặt Tống Tương trở lên ngưng trọng, nàng nắm chặt tay Sở Tiêu rồi lo lắng hỏi:" Lệnh bài đó đâu rồi? "Ở hiện đại dùng đồ của khác mạo danh thân phận là phạm tội.
Mặc dù hắn dùng lệnh bài để cứu nàng nhưng nếu bị ai nghi ngờ tra xét thì hắn sẽ bị xử tội rất nặng.
Sở Tiêu không nói chuyện nữa, Tống Tương xoay người lại trầm ngâm suy nghĩ, tựa hồ quyết tâm làm một việc gì đó rồi kiên định nhìn hắn nói:" Nếu bị phát hiện, chúng ta chỉ có thể chuyển nơi ở, chúng ta sẽ băng qua rừng sang Huyện bên chắc chắn sẽ lẩn trốn được một thời gian.
"Nghe nàng nói sẽ cùng hắn gánh nạn, hắn bật cười khúc khích thành tiếng.
Hắn nghĩ nếu có một ngày như vậy hắn sẽ đưa nàng đến nơi thâm sơn cùng cốc lánh nạn; cuộc sống như vậy có lẽ sẽ rất dễ chịu.
Sở Tiêu tiếp tục đánh xe và nhìn về phía trước con đường, bánh xe vẫn chầm chậm lăn bánh, hắn thong thả nói:" Lệnh bài đó ta biết không thể dùng được nữa nên đã ném nó đi rồi.
"Tống Tương không tin hắn sẽ vứt đi, nàng nhìn hắn không rời mắt, Sở Tiêu giơ hai tay lên ôn nhu nói:" Không tin nàng có thể thử tìm! "Nàng không để ý đến hắn nữa, tiếp tục nhai bánh.
Cuối cùng cả hai cũng về đến nhà, Lý thị thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai người bọn họ bình an trở về.
Bà tiến đến kéo Tống Tương nói chuyện, ra sức thuyết phục nàng từ bỏ làm đại phu:" Tương nhi, kế sinh nhai này nguy cơ trùng trùng.
Con lại là nữ hài tử rất chăm chỉ tận tâm cứu người nhưng vẫn bị hiểu nhầm.
Về sau an an ổn ổn ở nhà làm ruộng cùng nương đừng đi khám bệnh cho người ta nữa.
"Nàng hiểu được những lo lắng trong lòng Lý thị, chỉ có điều hành y không chỉ còn là kế sinh nhai nữa mà với nàng là sự nghiệp chân chính ở cái thế giới này.
Mấy ngày qua tuy bận rộn nhưng nhìn thấy người bệnh được chữa khỏi thì trong lòng nàng thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.
Nàng lắc đầu trấn an:" Nương, không phải là con vẫn bình an đây sao? Sau này con sẽ để tâm những chuyện như thế này nhiều hơn, người đừng quá lo lắng có được không?"Thấy nữ nhi kiên định như vậy thì Lý thị cũng không nói thêm gì nữa.
Bà cũng chỉ cầu mong nữ nhi luôn bình an.
Kể từ khi nữ nhi tỉnh dậy sau cơn bạo bệnh thì càng ngày càng tự lập, cũng không để bà nhúng tay vào việc gì một mình lo toan gánh vác hết mọi việc.
Lý thị biết là nữ nhi có bản lĩnh nên bà không can ngăn nữa nhưng trong lòng lại thấy bất an..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...