Nếu đã đưa Diệp cô nương về quý phủ an toàn thì hắn cũng nên rời đi rồi.
Không biết tại sao, Chu Vô Dạng cứ cảm thấy khó chịu trong lòng, ngày hôm nay hắn thấy tình cảnh này làm hắn có chút đau lòng cũng có chút ghê tởm.
Các cô là người thân, có câu nói, (*) bản tự đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp.
(*) Bản tự đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp nghĩa là vốn cùng sinh ra từ một gốc, tại sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy (thân cây đậu nấu hạt đậu, nồi da nấu thịt, huynh đệ tương tàn).
Cùng là tỷ muội nhưng tại sao lại đối xử lạnh nhạt với Diệp Tương Tư như vậy? Chẳng lẽ là vì con thứ?
Chu Vô Dạng cười lạnh một tiếng, cùng một cha sinh ra nhưng lại chê bai con thứ đến nỗi hận người đó không thể chết đi?
Chu Vô Dạng là người thông minh, dĩ nhiên hắn có thể nhận ra thâm ý trong lời nói của hai vị tiểu thư kia.
Hắn là một cô nhi, chưa từng được trả qua hương vị được cha mẹ, huynh đệ tỷ muội thương yêu, nhưng mà hôm nay hắn thấy được tình cảnh này lại làm cho hắn đau lòng thay Diệp Tương Tư.
...........
"Hừ, cái đồ nghịch nữ này, lại dám trốn ra ngoài." Diệp Cảnh Minh trừng Diệp Tương Tư một chút, mấy ngày nay hắn vẫn phái gia đinh đi tìm.
"Hừ, cha, con thấy nên dùng gia pháp xử phạt, xem coi tỷ ấy còn dám quên không." Mắt Diệp Uyển Nguyệt liếc Diệp Tương Tư nói.
"Cha, tự nhiên tính tình của tam muội trở nên ngang bướng như vậy, nên dạy dỗ muội ấy, làm cho muội ấy nhớ lâu một chút, sau này sẽ không dám nữa." Diệp Uyển Từ hùa theo nói.
"Ta..."
"Nói có đạo lý, người đâu, đem tam tiểu thư đến đại sảnh, xử phạt theo gia pháp." Có thể thấy Diệp lão gia rất tức giận, nếu ngày hôm nay hắn không dạy dỗ nghịch nữ này một chút thì sợ sau này nó sẽ coi trời bằng vung.
"Đừng đụng ta, ta tự mình đi được." Diệp Tương Tư đẩy gia đinh ra, không phải là ra ngoài chơi mấy ngày sao? Đến mức dùng gia pháp luôn à.
"Uyển Từ, con là đại tỷ, hãy thay mẫu thân nó dạy dỗ nó đi!" Nói đại tỷ là vì thay mẫu thân trừng phạt Diệp Tương Tư, cũng có thể nói nguyên nhân bị phạt là do Diệp đại tiểu thư Diệp Uyển Từ.
"Dạ." Diệp Uyển Từ cầm lấy roi, hung hăng đánh vào lưng Diệp Tương Tư một cái.
Diệp Tương Tư đau đến nỗi kêu ra tiếng.
Cái gì mà đại tỷ thay mẫu thân, quả thật là chó má!
"Tam muội, đại tỷ đây đều là muốn tốt cho muội, muội tuyệt đối đừng ghi hận đại tỷ nhé!" Nói xong, Diệp Uyển Từ lại hung hăng quất lên lưng của Diệp Tương Tư một roi.
Diệp Tương Tư đau đến nỗi nằm xuống đất.
Diệp Uyển Nguyệt đứng bên cạnh xem vui, cảm thấy rất hài lòng.
"Đại tỷ, tỷ phải dùng sức đấy, nhẹ quá tam tỷ sẽ không biết được dạy dỗ!" Diệp Uyển Nguyệt cười nói.
Diệp Uyển Từ lại mạnh mẽ đánh một roi lên lưng Diệp Tương Tư.
"Lão gia, xin người đừng đánh nữa, tiểu thư sẽ không chịu đựng nỗi nữa đâu." Thu Trúc ở một bên quỳ xuống đất cầu xin Diệp lão gia.
"Tiện tỳ nhà người cũng muốn bị đánh sao, ở đây còn chưa tới lượt ngươi nói chuyện." Diệp Uyển Nguyệt đá Thu Trúc một cái, hung hăng trợn mắt nhìn Thu Trúc.
"Thu Trúc, khỏi cần cầu xin cho ta, để cho họ đánh đi, sẽ có một ngày họ gặp phải quả báo." Đầu Diệp Tương Tư đầy mồ hôi, những vết quất trên lưng đều chảy máu, cô nắm chặt nắm đấm, cô không biết trước đây Diệp tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, tóm lại bây giờ cô nhận đau khổ, một ngày nào đó cô chắc chắn sẽ trả lại.
"Cái đồ nghịch nữ này, ngươi đang nói cái gì đó!" Diệp Cảnh Minh nghe xong câu này thì rất tức giận, kêu Diệp Uyển Từ đánh mạnh hơn.
"A a a a!" Diệp Tương Tư đau đến ngất đi, lại bị Diệp Uyển Nguyệt dội một chậu nước vào đến tỉnh.
"Lão gia, van xin người, thân thể tiểu thư thật sự không chịu nỗi nữa rồi!" Thu trúc liên tục dập đầu cầu xin lão gia, nhìn thấy tiểu thư như vậy, nàng rất đau lòng.
"Không ngờ tam muội lại nói ra những lời phản nghịch như vậy, hãy để đại tỷ ta đây thay mẫu thân muội dạy dỗ muội một chút!" Diệp Uyển Từ cầm chặt roi, hung hăng đánh vào lưng Diệp Tương Tư, dường như có thể nhìn thấy máu từ lưng Diệp Tương Tư chảy ra, chảy rớt xuống đất.
Diệp Uyển Nguyệt nở nụ cười, rất hài lòng.
"Cha, ta cũng là con gái của người, tại sao người lại đối xử với ta như vậy." Máu từ khóe miệng của Diệp Tương Tư chảy xuống, hai tay dùng sức lực cuối cùng để chống đỡ trên mặt đất, chuyện này nếu như ở hiện đại thì hắn sớm đã bị tố cáo là bạo lực gia đình rồi.
"Ngươi chỉ là một đứa con hoang do vũ cơ sinh, không xứng làm con gái Diệp gia, để ngươi ở lại Diệp gia là đã khoan dung đối với ngươi lắm rồi." Diệp Uyển Nguyệt trợn to mắt nói.
"Diệp gia từ xưa đến nay đã có quy định, nếu như không được cưới hỏi đàng hoàng, sinh con cái ra cũng không được vào gia phả Diệp gia, vì thế dựa vào quy cũ của Diệp gia, ngươi vẫn không được tính là con cái Diệp gia." Diệp Uyển Từ lạnh nhạt nói với Diệp Tương Tư, Diệp Tương Tư chẳng qua chỉ là con của một vũ cơ, ngay cả Diệp Sênh Ca cũng không bằng, ít nhất mẫu thân Diệp Sênh Ca cũng được Diệp gia cưới hỏi đàng hoàng về làm thiếp.
"Cho dù ta là con gái của vũ cơ, nhưng trên người cũng chảy dòng máu của Diệp gia, là huyết mạch của Diệp gia." Cha mẹ phạm tội, tại sao lại bắt con cái gánh? Nếu như không phải lúc trước Diệp Cảnh Minh kiềm lòng không được ở bên cạnh vũ cơ thì làm sao có Diệp Tương Tư ngày hôm nay, cô cũng không phải chịu khổ nhiều như vậy.
"Huyết mạch của Diệp gia, ngươi không xứng." Diệp Uyển Nguyệt cảm thấy rất buồn cười giở giọng liếc mắt.
"Các ngươi hành hạ ta như vậy, không sợ Hoàng Thượng biết sao?" Diệp Tương Tư hung hăng nắm chặt nắm đấm.
"A, Hoàng Thượng? Nếu Hoàng Thượng hỏi thì bọn ta nói là ngươi gặp phải người xấu, bị đánh thành ra như vậy, chúng ta cũng rất là đau lòng đấy!" Diệp Uyển Nguyệt ôm ngực, ngày hôm nay coi như là đã cho Diệp Tương Tư một bài học.
"Ngươi..." Diệp Tương Tư thật sự không ngờ tới bọn họ lại độc ác như vậy.
"Được rồi, được rồi, chuyện ngày hôm nay ngươi phải nhớ kỹ, Thu Trúc, còn không mau đỡ tiểu thư về phòng nghỉ." Diệp Cảnh Minh thấy Diệp Tương Tư máu me khắp người thì không nhẫn tâm đánh nữa.
"Tiểu thư, chúng ta đi." Thu Trúc đỡ Diệp Tương Tư đứng dậy, đau lòng nhìn Diệp Tương Tư, tiểu thư đúng là số khổ.
Diệp Tương Tư được Thu Trúc đỡ dậy, khập khễnh bước đi, Diệp Tương Tư máu me khắp người, vết thương rất lớn, đều là vết thương bị quất, cho dù Thu Trúc cầu xin thế nào, Diệp gia cũng không cho đại phu đến khám cho Diệp Tương Tư.
"Bọn họ đúng thật là quá đáng, cô nương, không có đại phu, chỉ đành dùng kim sang dược cầm máu thôi." Thu Trúc đem thuốc rắc lên lưng của Diệp Tương Tư, nguyên cái lưng trắng nỏn đã thành máu me be bét.
Cũng may là còn có một bình kim sang dược, nếu không sợ là Diệp Tương Tư sẽ bị nhiễm trùng.
"Cô nương, Thu Trúc thật sự mong người sớm ngày gả đi, như thế sẽ không phải tiếp tục chịu khổ." Thu Trúc rơi nước mắt, nàng hầu hạ Diệp Tương Tư đã 10 năm, vẫn là lần đầu tiên thấy đau lòng như thế, trước kia chưa bao giờ bị đánh nghiêm trọng như vậy.
"Thu Trúc, cảm ơn ngươi." Diệp Tương Tư vẫn cảm thấy được an ủi, ít nhất ở Diệp phủ này vẫn có người quan tâm cô.
"Cô nương, sao người lại nói như vậy, Thu Trúc là nha hoàn thân cận của người, đối với người như vậy là chuyện đương nhiên." Nói xong, Thu Trúc bậc khóc.
"Ngươi khóc cái gì?" Nghe tiếng khóc, Diệp Tương Tư nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn Thu Trúc.
"Cô nương, Thu Trúc chỉ là đau lòng cho người, phía sau lưng người.... Đã máu me be bét rồi.... Bọn họ thật sự quá tàn nhẫn, sao có thể ra tay ác như vậy." Thu Trúc có một chút sợ, một chút đau lòng, cho dù là ai, nhìn thấy lưng của Diệp Tương Tư thì cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
"Rất nghiêm trọng sao?" Diệp Tương Tư chỉ biết là rất đau, phía sau lưng cô lại không thể nhìn thấy.
"Đương nhiên rất nghiêm trọng." Thu Trúc không biết miêu tả làm sao, phía sau lưng Diệp Tương Tư thật sự rất nghiêm trọng, như bị dao cứa đến cứa lui để lại rất nhiều đường trên lưng vậy.
Diệp Tương Tư cười khổ một tiếng, không nói gì.
"Hi vọng sau khi tiểu thư thành thân, Bắc Thần Vương sẽ đối xử với người tốt một chút." Xem vết thương này, nếu như không được nửa tháng mười ngày thì sẽ không lành được, nhưng chỉ còn một tuần nữa là Diệp Tương Tư phải kết hôn rồi.
"Thu Trúc, bây giờ chúng ta không có địa vị gì cả, càng không có bất kỳ quyền gì, cho dù gặp phải chuyện gì, chúng ta cũng không có khả năng chống lại, từ nhỏ đã kém người ta một bậc, chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi đến khi chúng ta đủ mạnh sẽ cá mắm vươn mình, đem những đau khổ mà mình từng chịu trả lại." Diệp Tương Tư nói.
"Cá mắm? Là có ý gì?" Theo Thu Trúc thì cá mắm là đồ ăn.
"Cá mắm là có suy nghĩ rất kém cỏi, ta trước đây vẫn luôn làm những việc cá mắm, chưa bao giờ nghĩ sẽ làm việc lớn, thỉnh thoảng viết truyện cũng sẽ bị người ta mắng, cái đó đã trở thành thói quen, cùng lắm giờ ta không nghĩ như vậy nữa, ta sẽ nổ lực bơi về phía trước, nhanh chóng về đến bờ, để những người từng xem thường ta nhìn thấy sự lợi hại của ta." Diệp Tương Tư nắm chặt nắm đấm, cô nhất định phải trở nên mạnh hơn, như vậy sẽ không có ai bắt nạt được cô.
Thật ra nhân duyên của cô cũng không tốt lắm, đặc biệt không có nhiều bạn bè, càng không có nhiều sở trường và yêu thích, điều vui vẻ duy nhất đó là viết tiểu thuyết, cô thích hòa mình vào thế giới tiểu thuyết, như vậy cô có thể mãi mãi làm nữ chính rồi.
Nhưng lâu lâu cũng sẽ bị đọc giả chửi, những chuyện đó cô cũng chẳng thèm để ý, điều cô để ý nhất đó chính là không có người ngăn cản cô tiếp tục viết tiểu thuyết, bởi vì đó là sở thích duy nhất của cô.
Bị xem thường như thế nào? Một ngày nào đó sẽ cá mắm vươn mình, không thèm để ý những lời nói mỉa mai của người ta, đó là sự khinh thường tốt nhất đối với bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...