"Đại nương, ta không nghe lầm chứ, ngươi nói để ta..." Hai chữ hầu hạ phía sau Diệp Tương Tư không nói ra được, cô trừng to hai mắt, không thể tin vào những gì mình vừa mới nghe được.
"Ngươi không nghe lầm, ta nói để ngươi hầu hạ Chu công tử, đó là vinh hạnh của ngươi." Thu nương dĩ nhiên là không biết Diệp Tương Tư có đồng ý hay không, bà chỉ biết là Chu công tử này nổi tiếng là thần bạc, các cô nương đều yêu thích.
Nhưng cũng không phải cô nương nào cũng thế.
"Đùa sao? Ngươi để ta hầu hạ hắn? Các ngươi biết ta là ai không? Ta nói ra có thể hù chết các ngươi đấy." Diệp Tương Tư còn tưởng rằng mấy ngày nay chỉ học những thứ mà Thu nương dạy, đợi có cơ hội sẽ chạy trốn, không ngờ rằng vừa mới bị bán đến đây đã phải bắt đầu công việc...
"Ngươi là ai? Không phải là tiểu nha đầu bị bán đến Túy Xuân lâu ta sao? Chẳng lẽ ngươi là tiểu thư quan lại, nhà giàu hay là Công Chúa, Quý Nhân?" Thu nương nhịn không được nở nụ cười.
"Ta thật sự không phải là tiểu thư quan lại nhà giàu gì, cũng không phải là công chúa quý nhân..."
"Được rồi, chẳng lẽ ngươi sợ bản công tử nên không muốn hầu hạ bản công tử sao?" Diệp Tương Tư còn chưa nói hết thì đã bị Chu Vô Dạng cắt ngang, hắn chỉ biết đây là tiểu nha đầu mà hắn bán vào thôi.
"Diệp Tương Tư, nghe thấy không, ngươi làm Chu công tử sốt ruột chờ rồi, còn không mau đi hầu hạ Chu công tử đi." Thu nương trừng Diệp Tương Tư một chút, những cô nương bị bán vào Túy Xuân lâu này đều rất hiểu chuyện, còn Diệp Tương Tư này sao mà bướm bỉnh đến như thế.
"Lão nương không hầu hạ, thả ta đi, lão nương phải về nhà." Diệp Tương Tư chạy về hướng cửa lại bị mấy nam nhân cường tráng chặn lại.
"Hừ, ta chẳng cần biết ngươi là ai, chỉ cần là cô nương bị bán vào Túy Xuân lâu ta, sống là người của Túy Xuân lâu, chết cũng là ma của Túy Xuân lâu." Thu nương sẽ không để Diệp Tương Tư đi, cô nương bị bán vào Túy Xuân lâu thì làm gì có xuất thân tốt.
Chu Vô Dạng không nói, vốn chỉ là đến xem nha đầu này thế nào rồi, không ngờ lại thấy một màn kịch như vậy, xem ra lần này hắn đến không uổng công.
"Nếu như ngươi không thả ta đi thì ngươi sẽ phạm phải tội chết." Không phải chỉ là 20 lượng bạc thôi sao, có cần thiết không, tại sao người cổ đại lại keo kiệt như thế.
"Ôi, tội chết? Ngươi trị ta tội chết hay hắn tội chết, ha ha ha." Thu nương bị chọc phát cười, lần đầu tiên bà thấy có cô nương thú vị đến thế.
"Trị ngươi tội chết chính là Hoàng Thượng, ta là Bắc Thần Vương Phi mà Hoàng Thượng khâm ban." Muốn thuận lợi rời khỏi đây thì chỉ có biện pháp này, nhưng mà Thu nương này thật sự tin sao.
"Bắc...Bắc Thần...Vương Phi...Ha ha ha ha, nếu như ngươi là Bắc Thần Vương Phi mà Hoàng Thượng khâm ban thì ta đây là Hoàng Hậu." Thu nương cười đến đau bụng.
"Ta thật sự là Bắc Thần Vương Phi tương lai, tin hay không thì tùy các ngươi." Diệp Tương Tư không có chút nào giống như đang nói đùa, nhưng Thu nương vẫn không tin.
"Trong kinh thành này, cô nương muốn làm Bắc Thần Vương Phi có rất nhiều rất nhiều." Ai mà không biết Bắc Thần Vương là ai, người chính là nam thần trong hàng vạn mắt các cô nương.
Thu nương không tin, còn Chu Vô Dạng bán tính bán nghi, hắn nhìn dáng vẻ của Diệp Tương Tư không giống như nói dối, với lại hắn đã sớm nghe nói Hoàng Thượng đã chọn một người con dâu cho Bắc Thần Vương, hình như là tiểu thư con nhà giàu, chẳng lẽ lại là Diệp Tương Tư?
"Được rồi, nếu Diệp tiểu thư là bị sòng bạc Trường Thắng của ta bán vào đây, vậy giờ ta dùng 40 lượng bạc để chuộc thân cho nàng." Chu Vô Dạng móc 40 lượng bạc từ túi tiền bên hông đưa cho Thu nương, cô nương này, hắn mua.
"Đã có người chuộc thân cho ngươi, ngươi có thể rời khỏi Túy Xuân lâu rồi." Thu nương cầm bạc, vui cười hớn hở nói.
"Cho? Các ngươi coi ta là cái gì? Đồ vật sao? Nói bán thì bán, nói mua thì mua? Ta không đi nữa!" Đây chính là cổ đại, nếu như ở hiện đại, cô có thể kiện bọn họ buôn bán trẻ em...Thiếu nữ!!
"Được rồi, bớt nói nhảm, đi theo ta nhanh lên." Chu Vô Dạng là người thông minh, nếu như Diệp Tương Tư này thật sự là Bắc Thần Vương Pi mà Hoàng Thượng khâm ban vậy thì phiền phức lớn rồi, không chỉ là toàn bộ Túy Xuân lâu mà ngay cả sòng bạc của hắn cũng đều phạm tội chết.
Buôn bán Vương Phi, tội này rất lớn.
"Ngươi mau buông tay, thả ta ra." Diệp Tương Tư bị Chu Vô Dạng kéo cánh tay rất đau.
"Nói đi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?" Chu Vô Dạng buông cánh tay của Diệp Tương Tư ra, nhìn dáng dấp xinh xắn của Diệp Tương Tư, hắn thật sự càng ngày càng hiếu kỳ với cô gái này rồi.
"Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu." Diệp Tương Tư xoa xoa cánh tay bị kéo đến đỏ, mặt thiếu kiên nhẫn nhìn Chu Vô Dạng.
"Một mình thiên kim tiểu thư người tại sao lại nữ giả nam trang tới sòng bạc của ta, còn nói mình không có tiền, rồi bị bán tới Túy Xuân lâu, giờ lại nói mình là Bắc Thần Vương Phi?" Chu Vô Dạng cảm thấy tất cả những việc này rất kỳ lạ, chẳng lẽ Diệp Tương Tư này có bí mật gì đó không thể cho ai biết?
"Không phải ngươi dụ ta đánh bạc sao, lại còn bán ta vào Túy Xuân lâu? Câu này đáng lý ra là ta hỏi ngươi mới đúng!" Người cổ đại hoặc là ngu ngốc hoặc là thông minh hơn người, cô là vì bảo vệ bản thân nên mới nói mình là Bắc Thân Vương Phi.
"Nói như vậy, ngươi thật sự là thiên kim của Diệp Cảnh Minh?" Hắn cũng biết một chút về Diệp Cảnh Minh, Diệp gia là phú hộ Kinh Thành, chuyên buôn bán vải vóc, vải vóc trong hoàng cung đều là của Diệp gia tiến cống.
"Không tính là thiên kim." Cô thật sự không thể tính là thiên kim, vì dù sao trong mắt nhà họ Diệp cô chỉ là một đứa con hoang dư thừa.
"A, ta thấy thiên kim nhà giàu đều có học lễ nghĩa, dịu dàng nhân ái, nhưng còn ngươi thì...." Chu Vô Dạng đánh giá Diệp Tương Tư một chút, đem câu tiếp theo nuốt trở về.
"Ta làm sao?" Diệp Tương Tư nhìn Chu Vô Dạng, chẳng lẽ hắn nói mình không thục nữ? Ở thời đại của cô, còn được mấy người thục nữ.
"Không có chuyện gì, Diệp tiểu thư cô rất tốt, có điều chuyện cô bị bán vào Túy Xuân lâu, Bắc Thần Vương sẽ không tức giận sao?" Chu Vô Dạng cười nói.
"Có...Đương nhiên có, nếu như hắn biết các ngươi khi dễ ta như vậy, chắc chắn hắn sẽ giết hết tất cả các ngươi!" Diệp Tương Tư cáo mượn oai hùm, thật sự cô không biết Bắc Thần Vương gì cả, càng chưa được nhìn thấy.
"Sớm đã nghe Bắc Thần Vương đối xử rất tàn nhẫn đối với người khác, thật không ngờ lại đối xử tốt với thê tử tương lai của mình như thế." Chu Vô Dạng nói.
Danh tiếng của Bắc Thần Vương khắp Kinh Thành này ai mà không biết.
"Đó là đương nhiên rồi." Tàn nhẫn? Cô không nghe lầm chứ, trong chốc lát Diệp Tương Tư nổi hết cả da gà, chẳng lẽ Bắc Thần Vương này là đại ma đầu giết người không chớp mắt?
"Diệp tiểu thư, hay là để tại hạ đưa người về Diệp phủ!"
"Ta không muốn quay về." Diệp Tương Tư tạm thời còn chưa muốn quay về, cô khó khăn lắm mới trốn ra được, làm sao có thể quay lại? Nhưng cô lang thang ở bên ngoài cũng rất là khổ cực, nếu như về Diệp phủ, ít nhất còn được ăn cơm!
"Bỏ đi, trở về thôi!" Cuối cùng Diệp Tương Tư cũng thay đổi chủ ý, cho dù ở Diệp phủ không tốt nhưng vẫn có thể lấp đầy cái bụng.
Nói xong, Chu Vô Dạng nhanh chóng đưa Diệp Tương Tư về Diệp phủ, Diệp gia đúng thật là phú hộ kinh thành, ngay cả phủ đệ cũng lớn hơn phủ của những phú hộ khác.
Diệp Tương Tư mới lưu lạc ở bên ngoài có ba ngày, ba ngày nay ngay cả một bữa cơm no cô cũng không có, đột nhiên cô nhớ đến món ma lạt thang (*), gà rán, tôm cay tê tê, hương vị cay cay của món thịt nướng vỉa hè.
(*) Ma lạt thang: là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là sự cải tiến ưu điểm đã hấp thu từ ma lạt thang mà đến. Ma lạt thang là một loại ẩm thực có nét đặc sắc nhất cũng là mùi vị Tứ Xuyên lấy làm đại biểu nhất của vùng đất Tứ Xuyên và Trùng Khánh.
"Tam tiểu thư?" Quản gia nghe thấy có người gõ cửa thì nhanh chóng ra mở cửa, không ngờ lại là tam tiểu thư và thần bạc Chu Vô Dạng.
"Tam tiểu thư trở về rồi!" Gia đinh hô lớn.
"La lối cái gì đó?" Gia đinh hô lớn vọng tới chỗ Diệp Cảnh Minh, Diệp Uyển Từ và Diệp Uyển Nguyệt.
"Lão gia, tiểu thư đã trở về." Quản gia nói.
"Hừ, cái đồ nghịch nữ này còn biết trở về sao!" Diệp Cảnh Minh dùng gậy gõ lên mặt đất, đã mấy ngay nay rồi, cuối cùng cũng tìm được.
"Đi thì đi luôn đi, còn quay về làm gì." Diệp Uyển Nguyệt ở bên cạnh nói thầm thì.
Chu Vô Dạng đã vô tình nghe được.
"Tam muội đã quay về? Mấy ngày nay muội đã đi đâu thế?" Diệp Uyển Từ nói.
"Hừ, đại tỷ, tỷ không thấy sao? Tam tỷ chắc là đi ra ngoài tìm nam nhân!" Diệp Uyển Nguyệt chê cười nói. Nàng ước gì Diệp Tương Tư vĩnh viễn không quay trở về.
"Uyển Nguyệt, không được nói lung tung, không lẽ tam muội và vị công tử này đã sớm cùng nhau ước hẹn rồi." Diệp Uyển Từ ở ngoài mặt là nói đỡ cho Diệp Tương Tư nhưng thật ra là đang cười nhạo.
"Tam tỷ, tỷ đã hẹn ước cùng người khác, nếu như bị truyền đến tai Hoàng Thượng, không phải là tội chết ư!" Diệp Uyển Nguyệt nở nụ cười, nàng ước gì bị Hoàng Thượng biết được.
"Diệp lão gia, mấy ngày trước thiên kim quý phủ đi dạo phố gặp phải cướp nên kinh sợ, tại hạ thấy cô ấy đáng thương nên giúp đỡ, hôm nay tại hạ đưa thiên kim quý phủ bình an quay về." Chu Vô Dạng hiểu ý tứ bên trong lời nói của Diệp Uyển Nguyệt và Diệp Uyển Từ nên không nói ra hoàn cảnh mấy ngày nay của cô.
Không ngờ cùng là tỷ muội mà lại nói lời sắt bén, không biết tại sao Chu Vô Dạng lại cảm thấy đau lòng cho Diệp Tương Tư.
"Vậy cảm ơn Chu công tử." Diệp Cảnh Minh nói.
"Không có việc gì, không cần cảm ơn đâu."