“Điện hạ…” Lâm Tam Tư tuy tay rất đau nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài, chịu đựng đau đớn bất an đứng trước mặt Hoắc Dực.
Chiếc ô rất lớn, đủ để che hết cho hai người.
Hoắc Dực cúi xuống nhìn Lâm Tam Tư, thân phận của nàng hắn sớm đã biết rõ, đường đường là con gái của một viên quan tứ phẩm mà lại có thể cúi đầu trước mặt người khác như vậy, hắn thật sự không thể ngờ được.Nghĩ tới thời gian còn ở phủ Ninh vương kia cũng không dễ chịu gì cho lắm, Hoắc Dực nhíu mày, thái độ vẫn lạnh lùng như trước, nói:“Chỉ là vài bộ quần áo mà thôi, sao phải liều mạng như vậy làm gì?”
Lâm Tam Tư rũ mi đứng trước mặt Hoắc Dực, cho dù nàng không nhìn hắn, nhưng cũng có thể cảm giác được là hắn đang nhìn mình.Ánh mắt đạm mạc kia luôn có một khí thế bức người, cho nên vào phủ đã nhiều ngày, nàng một chút cũng không cảm thấy hắn là một người bệnh tật đầy mình đã hơn nửa năm nay.Dường như chỉ trong một vài giây thôi là hắn có thể mặc áo giáp và ra chiến trường ngay được! Một giọt nước mưa chảy xuống dọc theo hai bên tóc mai, nàng ngẩng đầu cười nhìn hắn, thành thật trả lời: “Bà bà đã nói cho nô tỳ biết, rằng điện hạ ghét nhất là trời mưa, ghét nhất quần áo bị mưa làm ướt.”
Tảng băng lạnh lẽo trong lòng Hoắc Dực khẽ tan chảy, hắn nhìn Lâm Tam Tư, cặp lông mi dài của nàng bị nước mưa làm ướt, trở nên linh động tỏa sáng, một nữ tử vô tội thiện lương trong sáng như vậy, cho dù là một kẻ máu lạnh đi chăng nữa thì cũng sẽ không nỡ nặng lời, “Về sau đừng làm vậy nữa!”
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Tam Tư cũng thành thật gật gật cái đầu nhỏ đáp: “Vâng.”
Ô tuy lớn nhưng cũng không chịu được trận mưa to, vạt áo dài của Hoắc Dực cũng đã bị mưa xối ướt, Lâm Tam Tư thấy vậy không khỏi lo lắng cho thân thể của Hoắc Dực, liền giơ tay muốn cầm lấy ô: “Để nô tỳ.” Tay vừa vươn ra, do phải dùng lực nên có chút đau, nàng không khỏi nhăn mày, hai cánh tay cũng cứng đơ lại.
Biểu hiện của nàng không qua khỏi ánh mắt của Hoắc Dực, hắn nhìn Lâm Tam Tư một chút, sau đó mắt nheo lại nhìn bàn tay nàng, chỉ thấy lòng bàn tay kia giống như bị một vật sắc nhọn cứa phải, máu theo đó chảy ra, tay áo nhiễm một vệt máu cùng nước mưa hòa vào nhau, cho nên không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra.
Ánh mắt Hoắc Dực trở nên thâm trầm, không nói câu nào cầm lấy cái giỏ quần áo trong tay Lâm Tam Tư, ra lệnh cho nàng: “Đi theo ta!”
Lâm Tam Tư ngoan ngoãn đi theo sau Hoắc Dực, nhìn bóng lưng hắn mà nghĩ ngợi.Hắn xuất thân là một vị hoàng tử cao quý, khí chất vương giả bất đồng với những người khác, hơn nữa do ở trong quân doanh đã nhiều năm, lại thêm khí phách ngang ngược dũng cảm, cho dù đã bị giam cầm ở phủ thái tử trong hai năm, nhưng loại khí chất này vẫn không hề vì thế mà mất đi.
Lâm Tam Tư theo Hoắc Dực tới thư phòng, thấy hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc, nói với nàng “Sẽ hơi đau, ngươi cố gắng chịu đựng một lát.”
Loại dược này vô cùng quen thuộc đối với Lâm Tam Tư, ca ca là người của quân doanh, trong phủ hàng năm đều có chuẩn bị những loại thuốc trị thương thượng hạng này. Nàng còn từng giúp ca ca bôi thuốc lên vết thương, nên biết rất rõ loại dược này có công hiệu mạnh như thế nào, nhưng bôi vào sẽ thấy rất đau! Lâm Tam Tư cắn răng chịu đựng nói “Điện hạ, nô tỳ có thể chịu được!”
Hoắc Dực giúp Lâm Tam Tư rửa miệng vết thương rồi bôi thuốc cho nàng, ngay lúc dược được bôi lên, tay Lâm Tam Tư run lên mãnh liệt, cơn đau thấu tới tận xương tủy khiến sắc mặt nàng trắng bệch.
Hoắc Dực dường như đã sớm đoán được điều này, khẽ nắm chặt cổ tay nàng thêm một chút, lúc này mới thuận lợi bôi dược lên vết thương của nàng, sau đó dùng băng gạc quấn lên.
Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực bôi dược và băng bó khá thuần thục, trong lòng có chút khó hiểu, sau nghĩ lại thì cũng dần ngộ ra. Hắn mặc dù thân là thái tử, nhưng hàng năm đều dẫn đầu quân đi chinh chiến xa trường, vết thương trên người đương nhiên không hề ít, trong quân doanh lại không cho phép nữ tử ra vào, mấy nam nhân tay chân đều vụng về, e là bình thường họ đều tự băng bó vết thương cho mình.Nghĩ tới đây trong lòng Lâm Tam Tư càng thêm bội phục Hoắc Dực.Lần đầu tiên dẫn quân ra chiến trường, hắn chỉ mới mười mấy tuổi, chưa nói đến mưu trí, chỉ riêng việc không ăn chơi sa đọa là đã thắng vô số các quý công tử nhà quan khác rồi!
Lâm Tam Tư thừa dịp Hoắc Dực không chú ý liền vụng trộm quan sát hắn một chút, trong mấy vị hoàng tử, xuất chúng nhất tất nhiên là thái tử Hoắc Dực rồi! Mẫu phi của hắn là Tĩnh quý phi, trưởng nữ của Mẫn Nam Vương, là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành. Hoắc Dực kế thừa diện mạo tú lệ của mẫu phi, vượt xa hơn hẳn hoàng đế và các vị hoàng tử khác!
Hoàng đế rất sủng ái Tĩnh quý phi cho nên yêu ai yêu cả đường đi lối về, hoàng đế đối với Hoắc Dực cũng thập phần yêu thương. Hắn cũng không cô phụ sự sủng ái của hoàng đế, mười bốn tuổi đã mang quân xuất chinh, đánh xuống biên cảnh Ô Ương quốc rồi chiến thắng trở về, từ đó về sau mỗi lần chinh chiến đều bách chiến bách thắng, chiến tích theo đó ngày càng nhiều.
Tuy vậy mọi người đều đồn đại là hắn rất lãnh khốc và tàn nhẫn, thủ đoạn máu lạnh,…thậm chí còn đồn hắn có mưu đồ đoạt vị, cuối cùng bị hoàng đế giam cầm… Chút chuyện năm đó Lâm Tam Tư nghe đều cảm thấy quá mức xa vời, giống như chỉ xuất hiện trong phim vậy, không ngờ nay nàng lại cùng Hoắc Dực ở chung dưới một mái hiên.
Hoắc Dực rõ ràng đang đứng trước mặt nàng, nàng cảm thấy những chuyện kia cũng giống như một lớp áo khoác vậy, lột bỏ lớp áo đó ra thì hắn cũng tầm thường như bao vị công tử khác mà thôi!
Hoắc Dực băng bó xong, mắt cũng không thèm nâng lên mà nói “Nhìn đủ chưa?” Ở khoảng cách gần, giọng nói của hắn lọt vào tai Lâm Tam Tư trở nên dễ nghe hơn bình thường.
“…” Lâm Tam Tư xấu hổ cụp mắt xuống, không suy nghĩ lung tung nữa, lòng bàn tay lại khẽ nhói đau!
Hoắc Dực thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, trong lòng không biết tại sao lại sinh ra sự khác thường. “Ngọc linh cao đâu?”
“Ở đây.” Lâm Tam Tư không hiểu ra sao, từ trong tay áo lấy ngọc linh cao ra rồi đưa qua.
“Lấy nó bôi lên miệng vết thương trên mu bàn tay.” Hoắc Dực không cầm lấy, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, thản nhiên nói “Bôi xong rồi về phòng nghỉ ngơi đi!”
Lâm Tam Tư nhớ tới mấy món ăn còn đang làm dở trong bếp, nói: “Nhưng cơm trưa nô tỳ vẫn chưa làm xong!”
Hoắc Dực vừa muốn mở miệng thì lại nghe thấy ngoài phòng có tiếng động truyền tới, liền nói: “Ta tự biết thu xếp!”
Lâm Tam Tư sửng sốt một chút, thấy sắc mặt hắn âm trầm không vui, nàng ngoan ngoãn mở hộp ngọc linh cao ra, lấy một chút thoa lên chỗ bị thương.
Lâm Tam Tư bôi dược xong thì vội vàng đứng lên.Chịu ân huệ của Hoắc Dực thì đương nhiên không thể cứ thế mà đi được, thấy trên bàn bị vương ít nước thuốc, nàng bèn đưa ngón tay chấm lên, sau khi thu dọn chai lọ trên bàn xong, nàng lại thấy Hoắc Dực hai tay chắp sau lưng đứng trước cửa sổ, tuấn nhan bất phàm, thanh lãnh phiêu diêu khiến cho người ta không dám lại gần, tuy vậy nàng vẫn kiên trì bước tới phía Hoắc Dực.
“Tạ điện hạ ban dược, tay nô tỳ đã không còn đau nữa.” Dừng một lát, thấy hắn vẫn không mở miệng, Lâm Tam Tư đành nói tiếp: “Vậy nô tỳ về phòng trước, có gì sai bảo điện hạ cứ gọi nô tỳ!”
Hoắc Dực không nhìn Lâm Tam Tư, chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.
…….
Mưa càng lúc càng lớn, khung cảnh ngoài trời là một màu trắng xóa, nhưng dù mưa lớn đến đâu thì cũng không mảy may làm ảnh hưởng tới tâm tình của Hoắc Dực lúc này.
“Điện hạ!” Tống Cảnh Ngưỡng quỳ một gối xuống, bên ngoài tuy mưa lớn, nhưng trên người hắn cũng không có bị mưa làm ướt.
“Chuyện gì?” Hoắc Dực xoay người, đi tới bàn thấy những bình dược ngổn ngang nãy giờ đã gọn gàng chỉnh tề, lọ ngọc linh cao đã được mang đi.Trên bàn có hai chữ “Cảm ơn” được viết bằng nước chưa khô.Thấy hai chữ đó, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Tống Cảnh Ngưỡng ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy cảnh này, liền mở to mắt như thể đang nhìn thấy một chuyện rất kỳ lạ vậy, nhất thời quên mất phải nói gì.
“Sao?” Hoắc Dực híp con ngươi đen sẫm nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, thấy bộ dạng hắn đang ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, bèn cầm một quân cờ đen trong hộp cờ ném vào người Tống Cảnh Ngưỡng.
Tống Cảnh Ngưỡng theo phản xạ đưa tay bắt lấy, thời điểm điện hạ ném quân cờ vào hắn, Tống Cảnh Ngưỡng liền biết hôm nay tâm tình Hoắc Dực không tệ, lo lắng trong lòng liền tan biến, cười nói “Điện hạ, nếu ngài tức giận, muốn đánh muốn phạt tùy ngài, cần gì phải dùng một quân cờ để ném thuộc hạ!”
“Bớt lắm lời đi!” Hoắc Dực tiện tay từ trên giá sách rút ra một lá thư, thờ ơ nói: “Biến mất mấy ngày, chuyện thế nào rồi?”
Tống Cảnh Ngưỡng nghe vậy lập tức thu lại ý cười, nghiêm túc trả lời: “Điện hạ liệu sự như thần, Lương Vương hôm qua mang theo Lương Vương phi cùng với hoàng tôn tiến cung thỉnh an thái hậu.Thái hậu từ xưa không thích Lương Vương, nhưng lại rất yêu mến hoàng tôn Hoắc Thiên Thành của mình, nếu không phải Hoắc Thiên Thành tuổi còn quá nhỏ thì thái hậu đã giữ bọn họ ngủ lại trong cung rồi!”
Nói tới đây Tống Cảnh Ngưỡng lạnh lùng cười một tiếng, “Lương Vương một lòng muốn đoạt ngôi vị thái tử, để đạt được mục đích, cư nhiên lại còn đưa cả thê nhi tiến cung để tạo niềm vui cho thái hậu.Một kế này làm chơi ăn thật, đúng là muốn bất chấp tất cả!”
Hoắc Dực nghe vậy chỉ cười lạnh, “Mẹ đẻ Lương Vương là Đình phi vào cung không được hoàng tổ mẫu yêu thích, cho nên Lương Vương từ khi ra đời đã không được hoàng tổ mẫu chào đón, nếm trải bao nhiêu khổ sở. Lần này lợi dụng việc hoàng tổ mẫu yêu quý hoàng tôn đã mong ngóng từ lâu, Lương Vương hiểu rõ tâm tình hoàng tổ mẫu, nên mới chủ động tiến cung thỉnh an, muốn giành được sự yêu thương của hoàng tổ mẫu, bất chấp tình trạng sức khỏe của thê nhi.Trong lòng Lương Vương biết, chỉ cần có được sự ủng hộ của hoàng tổ mẫu, hắn sẽ tiến gần hơn một bước tới ngôi vị thái tử!”
Tống Cảnh Ngưỡng lo lắng nói: “Điện hạ, Thái hậu sẽ vì Hoắc Thiên Thành mà đứng về phía Lương Vương ư? Người Thái hậu yêu thương nhất chính là điện hạ mà?”
“Nếu chuyện này thực sự đi đến bước đó, thì hoàng tổ mẫu cũng không có quyền lựa chọn!” Ánh mắt Hoắc Dực thâm thúy, tâm tình dị thường phức tạp, khi bị giam cầm, hoàng tổ mẫu biết được sự tình đã không để ý tới việc tuổi già sức yếu, cố ý ngồi xe ngựa xuất cung tới thăm hắn, ôm hắn khóc nói: “Dực Nhi, Hoàng tổ mẫu đã lớn tuổi, rất nhiều chuyện ta không có cách nào làm được, nhưng hoàng tổ mẫu tin ngươi, chỉ cần ta còn sống ngày nào, có phải liều cái mạng già này thì ta cũng quyết bảo vệ ngôi vị thái tử cho ngươi!”
Hai năm trước, hoàng tổ mẫu đã làm được như đã hứa, chỉ là hai năm sau sự tình biến hóa quá lớn, địa vị thái tử của hắn cũng dần suy yếu, mà Lương Vương cùng Ninh Vương hai thế lực ngày càng mạnh mẽ giống như mặt trời ban trưa.Trong lòng Hoắc Dực hiểu rõ, lần này hoàng tổ mẫu cùng Lương Vương thân cận, bất quá chỉ là làm ra vẻ cho mọi người xem, kéo dài thời gian cho hắn mà thôi! Những điều này người ngoài không biết, chỉ Hoắc Dực là hết sức rõ ràng, hoàng tổ mẫu cho dù có thật lòng thích Hoắc Thiên Thành đi chăng nữa thì cũng không có khả năng đứng cùng một phe với Lương Vương, người sẽ không bao giờ quên chuyện Đình phi đã hại chết cô cô của hắn.
Tống Cảnh Ngưỡng tính tình nóng vội không kiềm chế được: “Điện hạ, vậy chúng ta bây giờ nên làm gì, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được!”
Hoắc Dực thản nhiên nhếch môi cười, nụ cười thập phần quỷ dị hòa với tiếng mưa rơi khiến cho người ta không nắm bắt được điều gì. “Gấp cái gì, chuyện này có người còn vội hơn cả ngươi, ngươi chỉ cần pha một ấm trà rồi từ từ thưởng thức, thuận nước đẩy thuyền là được rồi!”
Tống Cảnh Ngưỡng nghe có chút mơ hồ, nhưng cũng biết Ninh Vương kia sớm đã như kiến bò trên chảo nóng rồi! Nói: “Nhưng chúng ta làm sao biết lúc nào phải thuận nước đẩy thuyền?”
Hoắc Dực liếc nhìn hắn một cái, hơi nhếch mi lên: “Ngươi thử nghĩ lại xem, gần đây đã đưa ai tới?”
“Có ư?” Tống Cảnh Ngưỡng đưa tay gãi đầu, suy nghĩ cẩn thận sự việc một lần nữa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền hưng phấn vỗ tay một cái thật to, “Lâm Tam Tư?! Thuộc hạ sao lại quên mất nàng ta chứ! Nàng ta được đưa đến từ Ninh Vương phủ! Điện hạ ngài…?”
Hoắc Dực nghe Tống Cảnh Ngưỡng mở miệng gọi tên Lâm Tam Tư thì không khỏi nhíu mày, lạnh lùng cắt đứt lời hắn, lơ đãng nói: “Ngươi vừa gọi nàng là gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...