Sủng Phi Đường

Hoắc Dực vốn đang ngồi trên ghế ôm Lâm Tam Tư, đột nhiên lại thấy nàng bất ngờ đứng lên, bước nhanh về phía ống nhổ rồi nôn khan.

Hoắc Dực nhíu chặt mày đi đến phía sau nàng, để nàng dựa vào lòng mình, nhẹ vỗ lưng nàng nói: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Lâm Tam Tự tựa vào lòng Hoắc Dực, nói: “Vừa rồi tự nhiên lại muốn ói, nhưng lại không ói được gì, bây giờ đỡ hơn rồi, không còn khó chịu nữa.”

Đã từng có kinh nghiệm sau khi nàng sinh Hi Nhi, cộng thêm phản ứng của nàng lúc này khiến cho Hoắc Dực có phần hưng phấn, gương mặt vốn đang sợ hãi trở nên vui vẻ hơn, nói: “Ta đỡ nàng trở về phòng nằm nghỉ, lát nữa sẽ mời thái y trong cung đến khám cho nàng.”

Lâm Tam Tư lắc đầu: “Không cần đâu điện hạ, hiện giờ ta đỡ hơn rồi, nghỉ ngơi một chút là được, sao mà phải gọi thái y đến chứ.”

Hoắc Dực yêu thương nói: “Nàng đó, không biết lo cho bản thân gì cả.”

“Ta chỉ cảm thấy không có vấn đề gì, mời thái y tới lại mang tiếng ra.”

“Ta còn sợ mang tiếng hay sao? Nàng chỉ cần chú ý nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác đừng suy nghĩ nhiều.”


Lâm Tam Tư gật đầu đáp: “Vâng.”

Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư về Thanh Lan Uyển, đợi nàng ngủ say rồi mới rời đi, Tôn thái y trong cung đã sớm tới, đang đứng bên ngoài chờ, thấy Hoắc Dực đi ra liền bước tới hành lễ.

“Thái tử điện hạ.”

Hoắc Dực nhìn lão thái y đã làm việc trong cung nhiều năm, gật đầu nói: “Lương đễ vừa mới ngủ, làm phiền Tôn thái y cùng ta ra phòng khách chờ một lát.”

“Không có gì, cựu thần cũng không vội.” Tôn thái y là lão nhân trong thái y viện, biết Hoắc Dực từ khi hắn còn nhỏ, cũng biết tính tình của hắn như thế nào, liền cẩn thận liếc hắn một cái, nói: “Thái tử điện hạ, trên đường tới đây cựu thần đã nghe hạ nhân nói qua một chút, cựu thần muốn hỏi một câu, Lâm lương đễ trừ nôn khan ra thì còn có biểu hiện gì khác không?”

Hoắc Dực nghĩ một chút rồi nói: “Không có.”

Tôn thái y run rẩy ồ một cái, cố gắng giữ bình tĩnh nói tiếp: “Nếu vậy thì điện hạ không cần quá lo lắng, hẳn là không có gì đáng ngại.”

Hoắc Dực híp mắt nhìn Tôn thái y, lạnh nhạt nói: “Tôn thái y không hổ là lão nhân của thái y viện, chỉ hỏi thế mà đã đoán được bệnh trạng rồi sao?”

Tôn thái y lắc đầu nói: “Cựu thần ở trong cung đã mấy thập niên, gặp rất nhiều chứng bệnh, vừa rồi cũng chỉ là chẩn đoán mà thôi, đợi Lâm lương đễ tỉnh lại, cựu thần sẽ khám kĩ hơn.”

“Ừ.” Hoắc Dực gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, Tôn thái y khom người, đợi Hoắc Dực cách mình hai thước thì mới chậm rãi bước tiếp.

Đến tối Lâm Tam Tư mới tỉnh lại, lúc Bách Hợp tới báo thì Tôn thái y cũng đã đợi cả một buổi chiều rồi.

Hoắc Dực phân phó: “Ngủ cả buổi chiều chắc cũng đói bụng rồi, bảo Lý tẩu chưng một bát súp rồi đưa cho lương đễ dùng, khi nào nàng dùng xong thì mời Tôn thái y tới khám.” Nói xong, hắn liếc nhìn Tôn thái y, nói: “Tôn thái y thấy có được không?”


Tôn thái y cúi thấp đầu, đằng nào cũng chờ cả buổi chiều rồi, lúc này còn vội gì nữa, huống hồ kia lại còn là lương đễ mà thái tử điện hạ vô cùng sủng ái nữa.

“Điện hạ nói rất đúng, sức khỏe của lương đễ là quan trọng nhất.”

Bách Hợp nghe vậy liền tuân mệnh rồi lui ra ngoài.

Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh, Hoắc Dực thấy Tôn thái y đã mỏi mệt, tâm trạng hắn vốn căng thẳng bây giờ cũng đã buông lỏng được một chút.

Híp mắt lại, hắn tùy ý mở một cuốn sách ra, bỗng nhiên nói: “Hai năm ta bị giam cầm ở đây, hậu cung đã xảy ra rất nhiều chuyện mà ta không biết rõ.Tôn thái y đã ở trong cung nhiều năm, mỗi ngày đều ra vào hậu cung chẩn bệnh cho các nương nương, chắc chuyện ở hậu cung Tôn thái y nắm rất rõ.”

Tôn thái y không hiểu ý Hoắc Dực, thấy đối phương thần thái vẫn lạnh nhạt, như thể chỉ đang nói chuyện phiếm bình thường, trong lòng càng thêm nghi ngờ: “Không biết thái tử điện hạ đang muốn nói đến chuyện gì?”

Hoắc Dực ngước mắt nhìn thẳng, lạnh lùng nói: “Chuyện Lâm quý phi bị hạ độc.”

Tôn thái y vừa nghe đến ba chữ Lâm quý phi thì người mềm nhũn ra, dùng hết tâm lực mới khống chế được tâm trạng, nhưng trên trán đã chảy đầy mồ hôi.

Mặc dù tuổi đã già, nhưng thân thể Tôn thái y vẫn rất khỏe mạnh, nhưng lúc này hai tay hai chân lại không tự chủ mà run bắn lên, hoàn toàn không giống với dáng vẻ của một lão thái y trong thái y viện. “Chuyện thái tử điện hạ nói là chuyện tối kị trong cung, hoàng thượng cũng nghiêm cấm không được đàm luận, cho phép cựu thần…”


Hoắc Dực không đợi Tôn thái y nói xong đã cắt ngang lời ông, lạnh lùng nói: “Nơi này là phủ thái tử, không phải hoàng cung, Tôn thái y có gì mà phải lo lắng? Trông bộ dạng cứ như đang sợ bị ta tố cáo vậy?”

Tôn thái y sợ hãi nói: “Cựu thần thật sự không biết…”

“Không biết?” Hoắc Dực dùng ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng Tôn thái y: “Nếu không biết thì Tôn thái y còn sợ cái gì?”

“Cựu thần…Cựu thần…Năm đó mặc dù ở thái y viện, nhưng lúc chuyện xảy ra thì cựu thần lại không ở trong cung, nên cụ thể thế nào thì cựu thần không rõ lắm…”

“Vậy sao?” Hoắc Dực đứng dậy khỏi ghế, toàn thân tỏa ra khí lạnh, “Chuyện quý phi bị hạ độc, nếu muốn kết án, ngoài người của hình bộ điều tra lấy chứng cứ ra thì thái y viện cũng phải phái hai vị thái y có uy tín để phối hợp điều tra.Theo ta biết thì Tôn thái y là lão nhân của thái y viện, chuyện này nếu không cử ngươi đi thì còn biết cử ai đây?”

Nói đến đây, trên mặt Hoắc Dực đã không còn ý cười, ánh mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu được người khác, khiến cho Tôn thái y luống cuống như đứng trên đống lửa.

Tôn thái y cảm giác như bị rơi vào bẫy vậy, hôm nay có thật là mời ông đến đây để chẩn bệnh cho Lâm lương đễ không vậy? Thái tử điện hạ rõ ràng có mục đích khác, nhưng chuyện của Lâm quý phi ông không thể nói được, nếu nói ra e là sẽ không giữ nổi cái đầu mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui