Tác giả: Nhất Chích Đại Nhạn.
Editor: wingwy.
==========
Diệp Dương tiễn Vân Lẫm đang thất hồn lạc phách đi, tâm tình càng ngày càng phức tạp.
Cậu không biết hai tiểu thái giám có báo cáo lại lời lúc nãy của cậu nói với Vân Lẫm cho Phong Loan không, mà nếu bọn họ nói...chỉ sợ độ thiện cảm đã giảm tới mức thấp nhất của Phong Loan còn có thể tụt xuống chút nữa, thiện cảm của Phong Loan với cậu hiện giờ, e rằng chỉ còn dư lại số âm.
Diệp Dương nằm lại trên giường, có lẽ do phong hàn trở nặng, cậu cảm thấy đầu óc càng thêm quay cuồng, một bên cố gắng nhớ lại một đoạn hướng dẫn sử dụng lớn mà sau khi xuyên sách hệ thống đã phát ra.
Khi đó cậu bệnh nặng ngất xỉu, mắt mới tối sầm lại đã đến đáy hồ ngự hoa viên, trước mắt còn bay mấy hàng chữ lớn của hệ thống, đơn giản giải thích lại tình cảnh bấy giờ của cậu.
Dù gì lúc cậu dưỡng bệnh cũng đã từng xem qua không ít tiểu thuyết thiên hình vạn trạng, rất nhanh đã chấp nhận được tất cả những thứ trước mắt, nghĩ dù sao cũng không có ràng buộc gì, cơ hội sống lại một lần nữa này, cậu không có khả năng buông bỏ.
Nhưng hiện tại thiện cảm của Phong Loan đã hạ xuống thấp nhất, mà hệ thống lại cho hay, nếu có một ngày độ thiện cảm của Phong Loan thấp hơn 0, tên cẩu hoàng đế này rất có thể sẽ giết cậu.
Cậu đang tâm phiền ý loạn, Lý ma ma bỗng nhiên chạy một mạch như bay từ bên ngoài vào trong, vừa dừng lại ở cạnh cửa đã hô to với cậu: "Tiểu công tử! Í, Vân thị quân! Việc vui lớn ôi!"
Diệp Dương nhìn bà, cõi lòng đầy nghi hoặc.
Lý ma ma không phải là ma ma giáo tập à? Sao mà cứ ở ké trong cung cậu không đi?
Nhưng cậu chưa kịp mở miệng hỏi, phía sau đã thấy một vị công công tuổi còn trẻ sắc mặt đầy vui mừng mà đi tới, một bên lớn tiếng nói: "Vân thị quân, việc vui nha!"
Diệp Dương: "..."
Diệp Dương cảm thấy mình đã hiểu.
Tên cẩu hoàng đế này không phải muốn cậu thị tẩm chớ!?!
Thân là một xờ-trây boy vững như kiềng ba chân, Diệp Dương vô cùng đau đầu.
Thị tẩm cậu nhất định phải cự tuyệt, nhưng độ thiện cảm của Phong Loan với cậu đã thấp đến vậy rồi, nếu cậu cự tuyệt nữa...Cậu sợ Phong Loan sẽ giết mình ngay tại chỗ.
Cậu nhìn vẻ mặt đầy mừng rỡ của vị công công kia cùng Lý ma ma, chợt nhớ tới hôm nay là Thất tịch, trong cung có cung yến, Phong Loan để cậu tham gia, như vậy thì nói cách khác...Chỉ cần cậu đủ nỗ lực trên cung yến, vẫn có cơ hội vớt vát lại thiện cảm của cẩu hoàng đế.
Nhưng mà điểm thiện cảm của cẩu hoàng đế này quá mức kỳ dị, trước mắt, ngoại trừ rắm cầu vồng, cậu hoàn toàn không tìm được cách xoát thiện cảm của bạo quân nào khác.
Diệp Dương, nguy rồi.
...!
Trời đã về đêm, có người tới mời Diệp Dương đến cung yến Thất tịch.
Diệp Dương mê man ngồi bên giường, có cảm giác như mình bị bệnh nặng hơn.
Ban đầu chỉ là phong hàn nho nhỏ, bây giờ cậu tự tay sờ trán mình, đã có thể cảm thấy trên trán nóng lên, nhưng cậu cũng chỉ có thể gắng gượng cùng đi với người đưa phái tới đến cung yến, cậu đến vẫn sớm, ngồi vào bản tiệc, liền vuốt trán nhớ lại tình tiết truyện vốn xảy ra tối nay trong sách gốc lần nữa.
Cung yến Thất tịch, phi tần đấu xảo [1], xâu kim đối nguyệt [2], nửa sau yến tiệc, mọi người trong cung hiến nghệ, Sở Liên một điệu khuynh thành, hấp dẫn sự chú ý của Phong Loan, nhưng toàn bộ những chuyện này đều không liên quan với cậu, nói cách khác, tối nay cậu chỉ cần yên tĩnh "ăn dưa", tiện thể thổi thêm vài câu rắm cầu vồng với bạo quân thì càng tốt.
([1] đấu xảo: Cạnh tranh bằng trí tuệ và kỹ năng, là thú vui cung đình xưa.)
([2] xâu kim đối nguyệt: là một phong tục được tổ chức vào ngày thứ bảy của tháng bảy hàng năm.
Vào đêm Thất tịch, một người phụ nữ cầm một sợi tơ ngũ sắc và kim chín lỗ (hoặc kim năm lỗ, kim bảy lỗ) nương ánh trăng để xâu kim và chỉ liên tục, và những người vượt qua tất cả các chủ đề nhanh chóng được gọi là "Đắc xảo "(Được khéo léo thể hiện sự khéo léo và khát khao sống của người lao động Trung Quốc cổ đại.")
Suy tư một hồi, cậu ngẩng đầu, lại thấy nữ chủ Sở Liên trong sách đang lên đài, trước đó gặp một lần trong cung, khắp lòng cậu đều là ngọc thế dưới chân Phong Loan, vẫn chưa chú ý đến độ thiện cảm của Sở Liên đối với mình, mà bây giờ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liếc mắt đã nhìn thấy độ thiện cảm của Sở Liên đối với cậu.
"Độ thiện cảm của Sở Liên hiện tại: -121"
Diệp Dương: "..."
Trước đó rốt cuộc là cậu đã tạo nghiệt gì, mới có thể làm Sở Liên hận mình như zầy chớ?
Phía sau chợt truyền đến tiếng Khang Ninh cao giọng hô hoàng thượng giá lâm, Diệp Dương vội vàng ngồi lại tư thế ngay ngắn, nhích sang bên cạnh quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh buốt của Phong Loan đang nhìn cậu, cùng với mấy con số lớn màu đỏ không ngừng nhảy ra trên người Phong Loan.
"Thiện cảm của Phong Loan -1 -1 -1 -1 -1...Độ thiện cảm hiện tại -17"
Diệp Dương: "..."
Hể? Vừa thấy cậu đã rơi thiện cảm là răng?
Nụ cười lấy lòng trên mặt của Diệp Dương với Phong Loan đã hoàn toàn nứt vỡ, cậu một tay che mặt, một bên vội vã cúi đầu, không nhìn về phía Phong Loan bên kia nữa.
Bây giờ cậu cách Phong Loan quá xa, không có cách bợ đít nịnh nọt hắn, cậu chỉ có thể cố gắng giảm nhỏ cảm giác tồn tại của mình, tránh khỏi sau khi Phong Loan thấy cậu lại phiền lòng, chẳng hiểu sao lại tụt chút thiện cảm nữa thì nguy rồi.
Cung yến Thất tịch không tính là việc hệ trọng, Thẩm phi mang bệnh không đến, thái hậu lại không thích náo nhiệt, nhân vật chủ yếu hiện giờ đã lên đài hết, cung yến đã khai, Diệp Dương chuyên tâm ăn uống, dù sao chuyện khất xảo [3] không chút liên quan gì tới cậu, cậu ăn thiệt là vui vẻ, chỉ là thỉnh thoảng lại cảm thấy được có một ánh nhìn gai mắt đang ghim mình ---- đó hiển nhiên là Phong Loan.
([3] vào đêm ngày 7 tháng 7 âm lịch (hoặc đêm ngày 6 tháng 7), các cô gái mặc quần áo mới trong sân cầu xin Chức Nữ cho sự thông thái, được gọi là "khất xảo".)
Diệp Dương vô cùng chột dạ.
Nhưng mà vịt quay trong cung yến thực sự ăn quá ngon, cậu chả để ý tới ánh mắt Phong Loan, chống chọi áp lực nhìn về phía các cung nữ đang xuyên kim đấu xảo còn lại, ngay sau đó là những người trong hậu cung hiến nghệ, Sở Liên nóng lòng muốn thử, nàng khổ luyện điệu múa dị vực đã lâu, chỉ đợi đến hôm nay trình diễn trước mặt Phong Loan.
Nàng đã đổi y phục xong, đang muốn tiến lên, Phong Loan lại chậm rãi mở miệng, gọi: "Vân thị quân."
Diệp Dương miệng nhồi đầy vịt quay, mờ mịt ngẩng đầu lên, vô thức đã đáp: "...Ai zậy?"
Phong Loan: "..."
Phong Loan thấy cậu đang ăn vịt, liền nhớ tới đầu ngón tay bị gặm đêm qua của mình, hắn nén một bụng tức mà không có chỗ xả, lạnh lẽo hừm một tiếng, nói: "Nghe nói Vân thị quân cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, Sở phi muốn múa, không bằng mời Vân thị quân tấu một khúc cầm, như thế nào?"
Diệp Dương: "..."
Tên cẩu hoàng đế ni biết rõ cậu bị "mất trí nhớ" rồi, vẫn còn muốn cậu đánh cầm phụ họa? Như zầy không phải là cố ý khiến cậu xấu mặt à?
Diệp Dương: "Hoàng thượng, ta --"
"Thiện cảm Phong Loan -1, độ thiện cảm hiện tại -18"
Diệp Dương: "-- ta giỏi ca múa! Nói đi, muốn ta đánh cái gì!"
Sở Liên tự cao về vũ kỹ xuất chúng, phụ họa dù sao cũng chỉ là phụ họa, đoạt chẳng được nửa phần danh tiếng của nàng, nàng liền nhếch miệng mỉm cười, vẻ mặt có phần cao ngạo hỏi, hỏi: "Vân thị quân, ngươi muốn đàn khúc nhạc nào?"
Diệp Dương có chút xấu hổ: "Ặc...ta...ta cảm thấy dáng múa của Sở muội muội đầy nét thướt tha, thích hợp với sự uyển chuyển như có như không của nhạc khí hơi, chúng ta vẫn nên thổi đi ha!"
Sở Liên chẳng sợ mảy may nào, hỏi: "Sáo, hay là tiêu?"
Diệp Dương: "Trái lại đều không phải..."
Sở Liên hơi hơi nhíu mày: "Vậy chẳng lẽ là huyên?"
Diệp Dương bất chấp khỏ khăn, nhỏ giọng nói: "...Tỏa...tỏa nột."
(*tỏa nột trong văn hóa cổ đại Trung Hoa chỉ dùng cho việc ma chay cưới hỏi.)
Sở Liên: "..."
Diệp Dương đúng là đã từng học tỏa nột một chút, nhưng đó là khi cậu còn bé, học sơ một chút cùng với ông nội, tài nghệ không tính là uyên thâm, bây giờ sợ là ngay cả một khúc nhạc hoàn chỉnh cũng thổi không ra.
Cậu nhìn thấy Sở Liên đã khoe tư thế nhảy múa ngay tại đây, nơm nớp lo sợ giơ tỏa nột trong tay lên, thổi lên âm thanh đầu tiên.
Sở Liên trượt chân một cái, suýt nữa ngã tại chỗ, quay đầu khiếp sợ nhìn cậu, nhưng lại thấy lúc này Phong Loan đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nàng không thể bị xấu mặt, cắn răng tiếp tục múa, còn chưa nhảy được hai bước, tiếng kèn chợt tung bay, gắng gượng thổi ra thanh âm tiếp theo.
Sở Liên dừng cũng không phải, múa cũng chẳng được, mắc một tư thế xấu hổ dừng hồi lâu, mới bắt lấy điệu thổi của Diệp Dương theo xuống, nàng nghiến răng nghiến lợi, điệu múa dị vực dịu dàng đáng yêu trước kia, bị nàng gắng gượng múa thành khí tức xơ xác tiêu điều, duyên dáng quyến rũ ngoái nhìn lại, tất cả cũng đều hóa thành bất mãn sắc bén, thẳng tắp ghim về phía Diệp Dương.
Phong Loan bị sặc rượu, đang ho đến lợi hại, Khang Ninh vội vàng thuận khí cho hắn, một bên nói: "Hoàng thượng, Vân thị quân này nhất định là đang quấy rối."
Nhưng Khang Ninh lời còn chưa dứt, đã thấy Phong Loan hơi hơi cong môi, hắn hình như còn cố nhịn hơn nữa, nén tiếng cười lại, nhưng gặp đúng lúc Diệp Dương thổi ra một trường âm không ổn định, mà Sở Liên lại lảo đảo một cái, Phong Loan lại nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, những người còn lại trong yến tiệc thấy hoàng thượng nở nụ cười, cũng lập tức cười theo, kèm theo tiếng kèn lưa thưa lớt thớt Diệp Duong thổi ra, cung yến tức khắc tràn đầy khí tức vui vẻ.
...!
Diệp Dương khổ trong lòng.
Cậu thực sự đã lâu lắm chưa sờ lại thứ này, tiếng thổi ra ngay cả cậu cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng ngoại trừ Sở Liên, mọi người trong cung yến dường như đều rất vui vẻ, đợi đến khi một khúc của cậu kết thúc, lúc ngồi trở lại chỗ một lần nữa, Phong Loan còn vẫy vẫy tay với cậu, để cậu đến gần nói chuyện một chút.
Diệp Dương kích động.
Cậu hận không thể lập tức mang băng ghế của mình nhảy qua, nhưng dù gì cậu vẫn còn nhớ rõ Phong Loan không thích nhảy nhót, liền cố gắng nhã nhặn chậm rãi đi đến, nhỏ nhẹ khẽ khàng nói: "Hoàng thượng có gì dặn bảo?"
Phong Loan có hơi nghiêng đầu, ngước mắt nhìn về phía cậu, hỏi: "Đây cũng là Vân Tương dạy ngươi?'
Diệp Dương: "..."
Tâm tình Phong Loan rất tốt, giơ tay ra sai cung nhân bên cạnh rót rượu, một bên còn nói: "Người như ngươi trái lại có chút thú vị."
Có thú vị thì có ích gì chớ, ngươi cho ta thêm thiện cảm đi kìa!
Diệp Dương đang muốn nói, lại thấy có hàn quang lóe lên, giương mắt nhìn, đúng lúc thấy được mũi dao lộ ra trong ống tay áo cung nhân rót rượu cho Phong Loan kia, trong mắt lộ rõ vẻ hung ác.
Diệp Dương đã vô thức cầm cổ tay Phong Loan, kéo người hắn qua một bên, không chút do dự bước lên phía trước che Phong Loan ở phía sau.
Cậu cũng chẳng suy nghĩ nhiều, tất cả các động tác chẳng qua là phản xạ có điều kiện làm việc nhiều năm, nhưng cậu đã quên, thân thể Vân Dương gầy yếu, còn lâu mới có được sức mạnh huấn luyện của cậu năm đó.
Cậu dùng sức kéo Phong Loan một cái, bản thân lại gần như lảo đảo một cái, sau đó liền cảm thấy trên vai đau đớn một hồi, trái lại Phong Loan ôm hông cậu, lùi lại sau mấy bước, tách khỏi lưỡi dao của thích khách.
Đám thị vệ vọt thẳng lên, Diệp Dương muốn quay đầu nhìn lại, lại thấy đầu váng mắt hoa, chỗ sau vai đau nhức không ngừng, giống như bị lửa thiêu, cậu chảy đầy mồ hôi lạnh.
mơ hồ cảm thấy chuyện hình như có chút không đúng.
Bị đao quẹt bị thương, là đau như ni hả?
Khang Ninh đã kinh hô thành thiếng: "Trên đao có độc."
Diệp Dương: "..."
Cung yến loạn thành một đống, Diệp Dương cuối cùng cũng quay đầu nhìn sườn vai của mình một chút, trên vạt áo nhuộm đỏ sẫm một mảng máu, mà cậu lại có chút choáng đầu, trước mắt là một mảnh mờ nhiễu, cậu nhịn không được nhỏ giọng nói lầm bầm: "Ôi cha má ơi, người nhiều máu như zầy, tui có phải sắp chết rồi hông zậy..."
Phong Loan kéo cậu vào lòng ngực, ánh mắt phức tạp, một hồi mới nhẹ giọng nói: "Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không để ngươi chết."
Nhưng Diệp Dương đã hỗn loạn thần trí, cậu thấy loáng thoáng vài con số tăng thiện cảm nhảy lên trên đầu Phong Loan, nhưng trước mắt hoàn toàn mờ mịt, giống như bị che phủ bởi một lớp sương mù, cậu thực sự nhìn không rõ là bao nhiêu, rất lâu sau mới hơi hơi mở môi, giọng điệu run rẩy, lại kiên trì muốn nói ra câu tiếp theo.
Phong Loan nhíu mày cúi đầu, muốn nghe rõ những gì cậu muốn nói.
"Đối...đối tốt với thái y một chút." Diệp Dương chậm rãi nhắm mắt lại: "Học y không dễ, vừa công phu vừa quý giá...đừng có hở một cái là đòi thái y chôn cùng."
Phong Loan: "..."
============
Bổ sung chú thích:
*Sáo:
*Tiêu:
*Huyên:
*Tỏa nột – tên gọi trong văn hóa Trung Hoa (kèn bầu – tên gọi trong văn hóa Việt Nam):
.