Mộc Tuyết Tâm rẽ trái rẽ phải đi tới đi lui trong Ngự Hoa Viên, bên đường có cây đại thụ cao, lá cây xum xuê, xòe ra tựa như cái ô khổng lồ bao phủ, che chắn ánh nắng mặt trời
Một đám cung nữ thân mặc trang phục lộng lẫy, cầm khay trong tay, bên trong chứa rầy mỹ tửu và thức ăn ngon, lần lượt đi về phía ngự hoa viên
Mộc Tuyết Tâm nán lại bên đường, đợi chúng cung nữ đi qua, đã đứng ngăn trước mặt một cung nữ cuối cùng
“ Vị tiểu thư này, xin nhường đường một chút, nô tỳ còn phải đưa đồ ăn a!”
Cung nữ này thấy Mộc Tuyết Tâm đứng cản đường, chỉ sợ nàng làm trễ nãi công việc của mình, vội vàng nhã nhặn nói. Dù sao hôm nay đến dự tiệc cũng đều là quan lại quyền quý, một cung nữ nhỏ nhoi như nàng làm sao dám đắc tội
“ Ngươi thấy khuyên tai ngọc phỉ thúy này có đẹp hay không?”
Mộc Tuyết Tâm nhìn xung quanh, thấy không có người, lúc này mới lấy ra khuyên tai phỉ thúy mang theo, quơ quơ trước mặt cung nữ
Thấy Mộc Tuyết Tâm nhìn về hướng phía sau, Phượng Khinh Ca vội lắc người giấu mình sau bụi cây lớn
Trong mắt cung nữ xẹt qua tia nghi ngờ, nhưng vẫn kính cẩn lễ phép đáp : “ Rất đẹp”
“Ngươi thích không?” Mộc Tuyết Tâm tiếp tục dẫn dụ cung nữ này
“Hỉ, thích!”
Mặc dù ko hiểu rõ ràng dụng ý của nàng ta nhưng cung nữ này vẫn nói ra ý trong lòng. Dù sao ngọc đẹp như vậy, mặc dù nàng ở trong cung thấy rất nhiều, nhưng không có tư cách có được
“Ngươi đã thích, vậy thì đưa cho ngươi!”
Dứt lời, Mộc Tuyết Tâm không nói gì đem khuyên tai phỉ thúy nhét vago tay cung nữ
“ Vậy làm sao được, vật quý trọng như vậy, nô tỳ nhận không nổi”
Cung nữ này ở trong cung nhiều năm, đương nhiên hiểu dụng ý của nàng ta khi tặng khuyên tai cho mình. Nhưng nàng không muốn mệnh của mình ngắn như vậy, vô luận là xảy ra chuyện gì, tội lỗi cũng thuộc về nàng, ngộ nhỡ bị người nào đó nhìn thấy, khác nào nàng tự châm lửa thiêu mình
“ Ngươi nhận nổi. Chỉ cần ngươi đem bột thuốc trong túi này bỏ vào trong rượu. Sau đó mang đến bàn của cô gái có khuôn mặt đen như than. Thì khuyên tai này chính là của ngươi”
“ Không, cái này làm sao được”
Cung nữ này giống như bị phỏng, liên tiếp lùi vế phía sau, sợ hãi kêu lên. Mặc dù nhiều năm qua nàng chưa bao giờ xuất cung, nhưng cũng nghe nói về cô gái có khuôn mặt đen như than, xấu như vô diệm chính là Phượng Khinh Vũ, là người yêu của Ân Dạ Ly, nếu như nàng hại Phượng Khinh Vũ, cho dù nàng ta không tìm nàng tính sổ, thì Ân Dạ Ly trả thù nàng cũng vô cùng khủng bố rồi. Dù sao tiếng xấu Ân Dạ Ly là người khát máu, tàn nhẫn cũng không phải một sớm một chiều
“ Có được hay không phải xem ngươi tính toán thế nào, nếu ngươi tìm cớ nữa, ta sẽ tự đi nói với hoàng thượng, nói trong rượu có độc, để xem đến thời điểm đó, hoàng thượng tin ngươi hay là tin ta?” Mộc Tuyết Tâm thấy cung nữ này không ăn mềm, cho nên uy hiếp nói
Cung nữ này trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc cũng khuất phục trước uy hiếp của Mộc Tuyết Tâm, Mộc Tuyết Tâm để nàng đổ bao thuốc vào trong rượu, sau đó đến ngự hoa viên rót rượu cho mọi người, những người khác đều dùng bình rượu khác, đến lượt Phượng Khinh Vũ sẽ dùng bầu rượu có độc rót cho nàng
Phân phó xong, Mộc Tuyết Tâm xoay người trở lại bữa tiệc
Một màn này đã rơi hết vào mắt Phượng Khinh Ca, nàng cũng lặng lẽ trở lại bữa tiệc, Phượng Khinh Ca nhìn về phía Ân Dạ Ly và Phượng Khinh Vũ đang kề tai nói nhỏ, khóe miệng cong lên nụ cười như có tư không. Mới vừa rồi, nàng vốn có thể ngăn cản Mộc Tuyết Tâm, cũng có thể đợi sau khi nàng ta đi khỏi, lấy đi bình rượu trong tay cung nữ ấy, cũng có thể nói với Phượng Khinh Vũ. Nhưng nàng không. Bởi vì, so với Mộc Tuyết Tâm, hơn ai hết nàng lại muốn nhìn thấy Phượng Khinh Vũ bị mất mặt
Bên trái cung yến, Tông Chính Vân Thanh ngồi đầu, kế tiếp là Tông Chính Vân Triệt và Tông Chính Vô Song. Tông Chính Vân Thanh vuốt ve ly rượu trong tay, đang nhìn về phía Phượng Khinh Vũ, trong mắt thoáng qua tia hứng thú
Mà Phượng Khinh Ca cho rằng Tông Chính Vân Thanh đang nhìn nàng, khôi khỏi cười quyến rũ một tiếng. Tông Chính Vân Thanh nhìn thấy, nhíu nhíu mày, Thật ra hắn cũng không thích nữ sắc
Tông Chính Vân Triệt thì khác, thỉnh thoảng hắn nhìn về phía Phượng Khinh Vũ, nhìn thấy dáng vẻ nàng thân mật với Ân Dạ Ly, trái tim vô duyên vô cớ nhói một cái
Mà Tông Chính Vô Song lại tùy tiện nhìn Phượng Khinh Vũ và Ân Dạ Ly, cũng không tránh ánh mắt. Sắc mặt hắn tái nhợt, uống một hớp rượu lại thở gấp một cái gương mặt quyến rũ, khiến người khác đau lòng
Ánh mắt của mọi người cũng chăm chú nhìn đôi tình nhân trước mặt này. Phượng Khinh Vũ cùng Ân Dạ Ly sao lại không biết, chỉ là họ căn bản không để ý đến ánh mắt đố kị của người khác, tiếp tục “ tình chàng ý thiếp”
“Vũ nhi, nàng có mệt hay không?”
Bữa tiệc mới bắt đầu một lát thôi a!. Làm sao lại mệt mỏi nhanh như vậy, nàng cũng không phải người giấy, ngồi cũng sẽ mệt. Trường hợp náo nhiệt như vậy có rất ít, ngược lại nàng vô cùng thích thú. Chỉ là, Ân Dạ Ly trước giờ luôn cô độc, muốn hắn tham gia trường hợp như vậy, căn bản là làm người khác khó chịu. Nếu không phải vì nàng, Ân Dạ Ly cũng sẽ không đến những nơi thế này
“Vương Gia, mệt mỏi sao?”
“Vũ nhi quan tâm ta sao?” Ân Dạ Ly cười nói
Trán Phượng Khinh Vũ nổi mấy vạch hắc tuyến, không nghĩ tới nam tử lãnh khốc khát máu như hắn, một khi đã nổi lên nhu tình lại như một tiểu hài tử cần người khác dỗ dành càng khiến người ta lung lay hơn, những lời tâm tình như thế này làm nàng có chút ngượng ngùng
Lúc này, cung nữ bị Mộc Tuyết Tâm mua chuộc đã đi đến trước bàn rót rượu cho Phượng Khinh Vũ
Ân Dạ Ly không coi ai ra gì tiếp tục cùng Phượng Khinh Vũ tình tứ, nhưng khóe mắt lại nhìn cung nữ kia đang rót rượu cho Phượng Khinh Vũ, trong mắt xẹt qua tia hoảng hốt, đến khi rót rượu cho hắn lại vội vàng đổi bầu rượu khác
Bình rượu kia nhất định có vấn đề!
Sau khi cung nữ châm rượu xong, vội vàng lui sang một bên, nàng không hề biết vì mình hoàng hốt mà rượu đã tràn ra ngoài một ít. Rơi xuống trên quần áo của mình
Phượng Khinh Vũ đoan chính nâng ly rượu lên chuẩn bị uống, Ân Dạ Ly đột nhiên nói :
“ Vũ nhi, rượu của nàng thơm quá, ta có thể uống không?”
Ách! Phượng Khinh Vũ ngẩn ra, nhưng vẫn vui vẻ đem ly rượu đưa đến trước mặt Ân Dạ Ly
Ân Dạ Ly cũng không nhận, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng :
“Ta muốn Vũ nhi đút ta Uống….uố…ng!”
Ách. . . . . .
Lúc này đến phiên tất cả mọi người ngồi tại chỗ đều hiện hắc tuyến, nhưng chỉ có Phượng Khinh Ca cùng với Mộc Tuyết Tâm thần sắc khác thường. Dĩ nhiên, Mộc Tuyết Tâm đang lo lắng rượu bị Ân Dạ Ly giành lấy uống, không hại được Phượng Khinh Vũ, ngược lại còn bị Ân Dạ Ly ghi hận trong lòng. Mà Phượng Khinh Ca cũng biết trong rượu có vấn đề, cho nên hy vọng Phượng Khinh Vũ uống cạn
Phượng Khinh Vũ sau khi tiếp thu ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mặt đỏ đến mang tai, Ân Dạ Ly cư nhiên trước mặt mọi người lại nói ra những lời buồn nôn như thế. Nàng và hắn chưa tiến triển đến mức thần tốc như vậy a!
Phượng Khinh Vũ trợn mắt nhìn Ân Dạ Ly, đang muốn để ly rượu xuống, ai ngờ bị Ân Dạ Ly nắm một cái, đã đoạt lấy ly rượu trong tau nàng, cũng với lấy viên thuốc trong tay áo nhanh chóng bỏ vào, sau đó khẽ nhấp một miếng, lúc này mới trả lại cho Phượng Khinh Vũ, liên tiếp khen : “ Rượu ngon, rượu ngon, Vũ nhi, ngươi cũng nếm thử một chút!”
Phượng Khinh Vũ nhận lấy ly rượu, nhìn ly rượu đã bị hắn uống qua 1 nửa khẽ trầm ngâm một chút, cũng hớp một miếng. Nàng không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này với Ân Dạ Ly, ánh mắt mọi người đã đủ nóng rực rồi
Cục đá trong lòng Mộc Tuyết Tâm rốt cuộc buông xuống, nếu Phượng Khinh Vũ và Ân Dạ Ly uống hết ly rượu kia, cùng nhau điên cuồng cũng tốt
Ha ha ha!
Mộc Tuyết Tâm cười to trong lòng, đột nhiên đứng dậy, hướng Phượng Khinh Vũ nói :
“ Nghe nói, ngày đó Phượng đại tiểu thư ở Thanh Ỷ Các dùng chân vũ vẽ một bức họa, không biết hôm nay có thể để mọi người ở đây mở rộng tầm mắt không?”
Lời nói vừa nói ra, trước mặt hoàng đế cùng hoàng hậu và các đại thần.
Phượng Khinh Vũ, ngươi có thể nói không sao?
Hừ, Phượng Khinh Vũ ngươi chờ bị mất mặt đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...