Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí


Gã sai vặt Thành Công lập tức hiểu dụng ý của Tông Chính Vân Triệt, vội vàng lĩnh mệnh tiến lên chuẩn bị túm cánh tay của Phượng Khinh Vũ, vừa nhìn Lan Tâm, thấp giọng khiển trách :
“ Lan Tâm, con không mau tới giúp một tay!”
Hừ! Nghĩ vu khống ta điên rồi xong sao? Không có cửa đâu!
Phượng Khinh Vũ hừ lạnh một tiếng, cánh tay giương lên, liền quật ngã Thành Công nằm lăn trên đất , mày liễu nhăn lại , liếc xéo Tông Chính Vân Triệt, lạnh lùng thốt:
"Hiền vương Điện hạ, ngươi cứ việc xé, ta không ngại viết thêm bức từ thư nữa !"
Phượng Khinh Vũ nhìn Lan Tâm: "Trở về Phượng phủ, ngày mai đem từ thư đưa đến Hiền vương phủ!" Dứt lời, xoay người, ưu nhã cất bước hướng phía cửa đi tới.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Tông Chính vân triệt uất giận công tâm, lạnh giọng hét lớn.
Khóe môi Phượng Khinh Vũ cười lạnh, gọi nàng đứng lại nàng sẽ đứng ư, hắn cho là hắn là ai a!

Nàng ưỡn thẳng ngực tiếp tục đi ra ngoài, đi theo phía sau tiểu nha hoàn Lan Tâm đang nơm nớp lo sợ , thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn khuôn mặt giận dữ của Tông Chính vân triệt phía sau . Mặc dù tiểu thư mới vừa rồi giải quyết bốn tên to con một lượt, nhưng Vương Gia hắn cũng không phải mấy cái tên lỗ mãng có thể so a! Vương Gia chẳng những võ công cao, sau lưng còn có hoàng gia làm chỗ dựa
Thấy Phượng Khinh Vũ không những không dừng lại, còn tiếp tục không coi ai ra gì đi về phía trước, Tông Chính vân triệt không thể tiếp tục tỉnh táo, hắn giương ống tay áo lên, cổ tay khẽ đảo, mang một khối mỹ ngọc trên người biến thành sắc bén ám khí đánh thẳng về phía ót Phượng Khinh Vũ.
Nếu nàng không chịu phối hợp , thì hắn đành đánh nàng bất tỉnh mang về
Phượng Khinh Vũ cảm thấy sau lưng có tiếng gió đánh tới , thân thể linh hoạt né tránh một bên, tay phải nhanh chóng xuất chiêu, khối mỹ ngọc thượng hạng kia, bị nàng khinh khinh xảo xảo nắm trong tay. Nàng nhếch môi cười lạnh, ngón tay bún một cái, khối mĩ ngọc liền, liền hóa thành một đạo tật phong bay về phía Tông Chính Vân Triệt
Hắn căn bản không nghĩ tới Phượng Khinh Vũ lại đủ bản lĩnh tránh được ám khí của mình, càng không thể ngờ hơn là nàng dùng ngón tay tiếp nhận nó, hơn nữa giơ phút này, mĩ ngọc của hắn còn đang đánh ngược về phía hắn, Khối ngọc vẽ một đường thẳng, Tông Chính Vân Triệt căn bản không kịp phản ứng, va vào tai của hắn, sau đó rớt xuống đất, vỡ nát
Hảo công phu. Thật là nội lực cao thâm!
Trong lòng hắn kinh ngạc, nhìn về phía người đang cười khẽ- Phượng Khinh Vũ. Hắn không nghe nói tiểu thư Phượng gia biết võ công a!. Nữ nhân này rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật mà hắn không biết nữa?
“ Vương gia, thứ đó của ngươi vô cùng quý giá, thứ cho Khinh Vũ nhận không nổi” Phượng Khinh Vũ cười nói tự nhiên, lời nói hết sức giễu cợt. Dứt lời, cũng không nhìn Tông Chính vân triệt, xoay người đi ra khỏi tiên mộng cư.
"Ngươi. . . . . ." Tông Chính vân triệt chỉ nói được chữ ngươi, liền không biết nên tiếp tục như thế nào
"Vương Gia, lỗ tai của ngài . . . . . ." Bên cạnh, gã sai vặt Thành Công liếc nhìn lỗ tai của Tông Chính vân triệt nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này, Tông Chính Vân Triệt mới cảm giác đau lỗ tai trái, hắn kinh ngạc sờ lên, một tay đầy máu, con ngươi không khỏi trợn to. Giờ phút này, hắn có cảm giác mãnh liệt, nữ nhân này hắn không cách nào nắm được trong tay
Phượng Khinh Vũ cùng với Lan Tâm ra khỏi cửa Tiên Mộng Cư, liền chạy thẳng về Phượng phủ. Nàng không bao giờ muốn ở Hiền vương phủ nữa, bây giờ nơi nang có thể về chỉ có Phượng phủ thôi. Thật may là còn có Phượng lão phu nhân yêu thương nàng
Phượng phủ tọa lạc ở đường cái của Chu Tước đường, cách Tiên Mộng Cư không xa, xe ngựa của nàng rất nhanh chóng dừng trước cửa lớn của Phượng phủ
Phượng Khinh Vũ chậm rãi đi theo đường nhỏ trải dài đá vụn ở Phượng phủ, tôi tớ trong phủ mang theo ánh mắt khinh thường nhìn nàng. Lúc này, chuyện nàng thi triển công phu ở Tiên Mộng cư còn chưa truyền đến đây, những người này chỉ nghe nói tân hôn 3 ngày hiền vương chỉ ngủ ở thanh lâu, mà vị tân nương xấu xí này, sáng nay tự sát không thành

Phượng Khinh Vũ cùng Lan Tâm đi dọc theo đường nhỏ, xuyên qua hành lang dài, gần tới vườn hoa, xa xa liền thấy 2 người trong trang phục nha hoàn đang nghiêng đầu dựa vào núi giả, hì hì cười nói
Nhìn thấy Phượng Khinh Vũ đang đi tới, người mặc áo lam thu lại nụ cười, hướng Phượng Khinh Vũ thi lễ : “ Nhị tiểu thư”
Thuận tay kéo kéo hồng y nữ tử vẫn ngạo mạn bất động dựa vào núi giả như cũ. Phượng Khinh Vũ chỉ mới gả đi
Hiền vương phủ 3 ngày, cho nên tôi tớ trong phủ vẫn theo thói quen gọi nàng là nhị tiểu thư
Phượng Khinh Vũ gật đầu, ý bảo nàng nghe được, đang muốn lướt qua 2 người, liền nghe hồng y nữ tử nói : “ Ngươi sợ nàng làm gì, mặc dù được gả cho Hiền vương thì thế nào, còn không phải chỉ là một khí phi không được sủng ái sao?”
Trong phủ, vì Phượng Khinh Vũ có dung mạo xấu xí, lại cà lăm nên phụ thân không sủng ái nàng, người thương yêu nàng nhất- Phượng lão phu nhân sáng nay đã đi miếu quan âm tạ lễ, nên nàng không sợ đắc tội với nàng ta!
Phượng Khinh Vũ đột nhiên nhớ ra, hồng y nữ tử này chính là nha hoàn cận thân của tân sủng thiếp Liễu Như Lan của Phượng Ngạn, chủ tử được sủng ái, thì nô tỳ như nàng ta cũng gà chó lên trời. Trong phủ, không tôi tớ nào không nể mặt nàng 2 phần. Vì vậy, kiêu căng thành tính. Mà Phượng Khinh Vũ lại trở thành đối tượng khi dễ của chủ tử họ
"Tú Hà tỷ tỷ, chớ nói!"Lam y nữ tử tên là Xuân Mai, nàng không đành lòng nhìn về phía của Phượng Khinh Vũ, trong mắt mang theo khẩn cầu nhìn về phía Tú Hà
“ Tú Hà, , ngươi đừng ỷ thế hiếp người, tiểu thư nàng dù nói thế nào cũng là nữ nhi ruột thịt của lão gia , ngươi, ngươi không thể không có quy củ như vây !" Lan Tâm giận nhíu chặt lông mày, tức giận tới mức hừ hừ.
Trong quá khứ Tú Hà này không ít lần khi dễ tiểu thư, tiểu thư cùng nàng vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng hôm nay tiểu thư đã không còn như ngày xưa, từ lúc nàng viết hưu thư cho Hiền vương, còn nhẹ nhàng mà đánh ngã bốn tên to con, làm cho Lan Tâm bội phục không thôi, càng thêm lớn gan

Phượng Khinh Vũ nhìn Xuân Mai đầy cảm kích, mặc dù nàng với Lan Tâm đều nhát gan, nhưng chỉ bằng những lời nói thay vừa rồi của nàng, cũng khiến cho Phượng Khinh Vũ cảm động, có cơ hội nàng nhất định sẽ không bạc đãi Xuân Mai
“ Ngươi, tiện nhân, ngươi lại dám lớn tiếng với ta” Nha đầu này bình thường không dám nói gì, bây giờ lại dám lớn tiếng chống đối mình, Tú Hà tức giận không thôi, nâng bàn tay lên, định tát Lan Tâm
Bàn tay nàng chưa kịp vun xuống, đã bị Phượng Khinh Vũ bắt lấy cổ tay, chỉ nghe rắc một tiếng, xương cổ tay nứt răng rắc, Tú Hà kêu thảm một tiếng. Toàn thân đau đến đổ mồ hôi hột. Xương tay của nàng đã bị Phượng Khinh Vũ bóp nát
“ Đây là giáo huấn cho ngươi biết cái gì là tôn ti trật tự, nếu như còn lần sau, không phải chỉ có xương của ngươi, mà ngay cả đầu chó của ngươi cũng đừng hòng giữ”
Phượng Khinh Vũ chợt buông tay , lạnh lùng nói. Dứt lời, Phượng Khinh Vũ dẫn Lan Tâm nghênh ngang rời đi.
Tú Hà dựa lưng vào núi giả, sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi như mưa, cánh tay bị Phượng Khinh Vũ bẻ gãy rũ xuống, kêu rên thảm thiết, nhưng trong mắt lại tràn ngập hận ý
Phượng Khinh Vũ, nữ tử dung mạo xấu như Vô Diệm ngươi, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui