Ngón tay của nàng chỉ cách mặt nạ của hắn một cự ly rất gần, thế nhưng Phượng Khinh Vũ không tài nào tiếp tục được
Nàng không thể vượt qua cửa ải của chinh mình, không được sự cho phép của Ân Dạ Ly, tháo mặt nạ của hắn là không tôn trong hắn, cũng chính là tội bất kính. Cho nên nàng không tiếp tục. Thu tay lại, đứng thẳng lên, sau đó lui sang một bên, chuẩn bị rời đi
“ Không từ giã, đã muốn rời đi, thật là vô lễ” Sau lưng truyền đến thanh âm khàn khàn, trầm thấp của hắn
Phượng Khinh Vũ cả kinh, quay đầu lại, vừa đúng chạm phải đôi mắt thâm thúy của Ân Dạ Ly
Choáng nha, thì ra nãy giờ hắn giả bộ ngủ a!
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tức giận mà tái đi, mới vừa rồi, nàng còn đang do dự không biết có nên tháo mặt nạ của hắn hay không, không nghĩ tới hắn lại thử nàng. Bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc nãy nàng làm thật, có thể chưa nhìn thấy được dung mạo thật sự của hắn, đã bị hắn giải quyết rồi
Tức giận qua đi, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Người này thật thâm sâu khó lường, với bản lĩnh của nàng, cư nhiên lại không phát hiện hay đang giả bộ ngủ
“ Vương gia, ngược lại rất là lễ phép, đem khách bỏ lại chỗ này, còn mình lại ngủ thiếp đi”
Phượng Khinh Vũ không chút khách khí công kích lại, người giả bộ ngủ, ta sẽ thuận theo chiều gió thôi
“ Đạ tạ” Ân Dạ Ly cũng không phản bác, kéo lại áo choàng, lãnh đạm nói
Vương gia này ngược lại thật sự không phải người thường a! Chỉ là có thể được Chiến vương lãnh khốc vô tình nói một tiếng đa tạ, vạn kim khó mua được a!
“ Sắc trời đã không còn sớm, ngươi tạm thời ở sương phòng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hãy về”
Phượng Khinh Vũ ngẩng đầu nhìn trời, lúc này sợ đã qua canh ba, đã rất muộn rồi. Nhưng mà cô nam quả nữ, nếu nàng qua đêm lại đây, không biết ngày mai sẽ có lời đồn đãi như thế nào nữa
"Sắc trời đã tối, ngươi tạm thời ở sương phòng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi trở về!"
"Nếu như ngươi sợ, liền đi đi!" Giọng nói nhàn nhạt.
Phượng Khinh Vũ lúc này bị lời nói của hắn làm cho tỉnh ngộ, từ nhỏ đến lớn nàng luôn tự lập, muốn làm gì, sẽ làm cái đó, xuyên qua đến đây, cũng nhờ ngưng phu ở thanh lâu mà danh chấn kinh thành, chẳng lẽ nàng còn sợ thiên hạ đồn đãi
"Sương phòng ở nơi nào?"
"Thông nhi!" Khóe miệng Ân Dạ Ly cong lên, trong mắt tràn đầy tán thưởng
Dứt lời, lão ngoạn đồng lập tức xông ra từ cầu thang cười hì hì nói: "A Thúc!"
Ân Dạ Ly không nói gì, nhàn nhạt phất phất tay, sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần
Lão ngoạn đồng hiểu ý, kéo kéo ống tay áo của Phượng Khinh Vũ, ý bảo nàng rời đi
Hai người đi trên cùng một hàng lang, cách đài cao khá xa, xem chừng nói chuyện Ân Dạ Ly cũng không nghe thấy rồi. Lão ngoạn đồng mới bắt đầu líu ríu :
“ Nha đầu, ngươi biết không, lúc ngươi tính tháo mặt nạ của A thúc, xém chút dọa chết ta! Mặt của A thúc ngươi muốn thấy là có thể thấy sao?. Ngươi không muốn sống à…”
Phượng Khinh Vũ lão ngoạn đồng lảm nhảm không những không cảm thấy buồn phiền, ngược lại còn cảm động. Nàng biết lão nhân gia này vẫn luôn núp ở đầu hành lamg, quan sát nhất cử nhất động của nàng và Ân Dạ Ly, chỉ cần Ân Dạ Ly đối với nàng bất lợi, hắn lập tức sẽ xông ra, dĩ nhiên, nếu nàng gây bất lợi đối với Ân Dạ Ly không cần hắn ra tay người nào đó cũng sẽ ra tay giúp hắn
"Tại sao đối với ta tốt như vậy?"
Lão ngoạn đồng bị hỏi đến ngớ ngẩn, nhìn con ngươi trong suốt của Phượng Khinh Vũ, gãi gãi mặt, cười tít mắt : “ Sư phụ bảo vệ đồ nhi ko phải chuyện nên làm sao?”
"Ta nói thật!" Phượng Khinh Vũ nhấn mạnh
Lão ngoạn đồng dừng cười, suy nghĩ một hồi lâu mới nói : “ Ta cũng không biết”
Hắn thật sự không biết tại sao mình đối với xử tốt với Phượng Khinh Vũ, nếu bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở Tiên mộng cư, một cô gái lại dám ngưng phu, khiến hắn nảy sinh tò mò, với tính tình ham chơi của hắn vốn không nên chú ý nàng như thế, còn không tiếc giả danh Ân Dạ Ly giúp nàng hết lần này đến lần khác. Tất cả những việc này khiến hắn không thể nào giải thích được, giải thích duy nhất, chính là trong lòng hắn nảy sinh một hảo cảm không nói nên lời với nha đầu này dù chỉ mới gặp nàng một ngày
Phượng Khinh Vũ cũng không hỏi nữa, vội vã đi xuống lầu, sau đó nàng liên tiếp nhìn lại, chỉ thấy bóng lầu đài chìm trong màn đêm cô tịch
Cảm giác quen thuộc thật quỷ dị
Cảm giác thân thiết thật quỷ dị !
Nếu nàng đối với lão ngoạn đồng cảm thấy thân thiết vì hắn trợ giúp nàng nhiều lần, vậy tại sao nàng lại cảm thấy thân thiết với Ân Dạ Ly như vậy?
Lắc đầu, Phượng Khinh Vũ không muốn lại vì những thứ này mà hao tổn tâm trí, sau khi cùng lão ngoạn đồng đang thao thao bất tuyệt xuống lầu. Thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Lan Tâm ở dưới lầu không ngừng bồi hồi, trong lòng nàng có dòng nước ấm chảy qua. Thì ra là nàng lo lắng cho Phượng Khinh Vũ, cố ý tới dưới lầu đợi nàng
"Tiểu thư!"
Phượng Khinh Vũ mới vừa xuống lầu, Lan Tâm nhìn thấy, liền mừng rỡ chạy vội đến
Phượng Khinh Vũ ôn hòa cười cười với nàng , tỏ vẻ nói nàng rất tốt.
“ Tiểu thư, Chiến Vương không có làm gì người chứ?” Lan Tâm kéo cánh tay của Phượng Khinh Vũ , khẩn trương hỏi.
"Hắn có thể đối với ta như thế nào?" Phượng Khinh Vũ buồn cười ngoắc ngoắc môi.
"Ai da!" Lan Tâm liếc mắt nhìn lão ngoạn đồng đứng một bên , đem miệng tiến tới bên tai Phượng Khinh Vũ , nhẹ giọng nói, "Hắn có hút máu của ngươi hay không a ?"
"Ha ha!"Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lan Tâm, Phượng Khinh Vũ không khỏi vui vẻ cười to : “ Nếu hắn thật hút máu của ta, ta bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này sao?"
"Ừ, cũng đúng!"
Lan Tâm nháy mắt, gật đầu, đầu mới gật được một nửa, lạ vội vàng lắc đầu : “ Không đúng, hôm nay không phải ngày trăng tròn, cho nên không phải ngày hắn hút máu người”
Nói tới chỗ này, trên mặt Lan Tâm hiện đầy vẻ sợ hãi, lắc lắc cánh tay Phượng Khinh Vũ : "Tiểu thư, chúng ta mau trở về đi!"
"Tối nay chúng ta ở lại đây, sáng mai trở về."
“ A! Taị sao? Lỡ nửa đêm hắn thừa dịp chúng ta ngủ thiếp đi hút máu thì sao?”
Giọng nói của Lan Tâm cao vút, trong tiếng nói tràn đầy sợ hãi
“ Ách, nha đầu, ngươi cho rằng đang xem vampire TV sao?”
Phượng Khinh Vũ nhịn không được liếc nhìn nàng, sau đó lại liếc nhìn Lãm Nguyệt Lâu, chỉ thấy ánh trăng đen tối, có một người đang dựa vào lan can mà đứng, nhìn về phía họ
Bên này, lão ngoạn đồng đã sớm ko tài nào nhịn được khi Lan Tâm cứ hủy hoại hình tượng A thúc nhà hắn, thừa lúc Lan Lâm không chú ý, nên đã điểm huyệt tê ngứa của nàng. Lan Tâm nhất thời ngứa trái, ngứa phải, kêu :
"Thật là nhột, thật là nhột!"
Mà lão chơi đồng tiện thể ở một bên xem cuộc vui
Phượng Khinh Vũ nhìn một cái sau đó thu hồi tâm thần, bật cười tự giễu, nàng làm sao lại cảm thấy Ân Dạ Ly đang nhìn nàng!. Lúc này, chắc là hắn còn vùi mình ở trên ghế nằm ngắm trăng thôi
Ân Dạ Ly đúng là đang nhìn nàng
Phượng Khinh Vuc được lão ngoạn đồng dẫn tới sau lầu, Ân Dạ Ly không cách nào tập trung tiếp tục ngắm trăng. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên tâm thần của hắn bị một nữ nhân trừ Nguyệt nhi hấp dẫn.
Bởi vì nàng đã đi rất xa, cho nên ngũ quan của Phượng Khinh Vũ mơ hồ không nhìn thấy rõ, nhưng lại khác thường ở chỗ, khuôn mặt nàng vẫn khắc sâu trong tâm trí của hắn, mặc dù xấu xí, nhưng lại thân thiết như vậy. Hắn nghĩ, muốn gần nàng nhiều hơn một chút
Loại cảm giác mới lạ này dâng lên, lại bị Ân Dạ Ly thống hận
Sát một tiếng, kiếm vung, máu tươi tuôn rơi, cổ tay của Ân Dạ Ly bị kiếm cắt 1 đường, đau đớn kịch liệt làm cho đầu óc của hắn khôi phục minh mẫn
Nguyệt nhi, Trúc tử tuyệt đối sẽ không có lỗi với nàng !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...