Sắc mặt Tô Lăng Trạch đại biến: "Mùng một? Ngươi vẫn còn nhớ rõ ta cùng Vân Ly vẫn có hẹn, hàng năm giờ tý đầu tháng tám đều phải đến Khai Nguyên tự thắp hương? Hiện tại đã là giờ hợi!"
Dương Thành cùng Mạc Ninh lúc này mới nhớ tới chuyện này, sắc mặt lúc này cũng thay đổi, nếu là hiện tại Vân Ly chạy tới, chắc chắn sẽ bị những người bên ngoài đó cho là mật báo, đến lúc đó sợ rằng...
"Ta lập tức phái người đi ngăn Vân Ly tiểu thư lại!"
Lúc này trong lòng Tô Lăng Trạch có chút căng thẳng, trăm đoán vạn tính lại bỏ sót điều này, hắn vội vàng nói: "Đi từ mật đạo, đừng đả đảo kinh xà, cần phải ngăn Ly nhi lại."
Mật thất kia, chính là mật thất thông với phía sau núi, cũng là mật đạo mà năm đó hắn cùng tiểu nô tài gặp nhau.
"Thuộc hạ lập tức đi ngay." Dương Thành lập tức xoay người, vội vàng rời đi.
Tô Lăng Trạch nắm chặt hai quả đấm, nghĩ đến Vân Ly mình vẫn luôn thương yêu từ nhỏ, trong lòng lại mơ hồ bất an.
Ở trong lòng yên lặng đếm từng canh giờ, Vân Ly thường sẽ quên nọ quên kia, hi vọng nàng cũng sẽ quên mất chuyện lần này cần đi đốt hương.
Giờ hợi một khắc, từ trong lầu các không truyền ra bất kì động tĩnh gì, Tô Lăng Trạch không dám buông lỏng chút nào, vẫn nhìn chằm chằm vị trí đại môn như cũ.
Giờ hợi hai khắc, người của Khúc Vô Nham lại âm thầm đổi một nhóm, vị thân tín bên cạnh Tô Chỉ Trần còn nói bên tai người áo đen kia điều gì, sau đó rời đi.
Đại môn không có động tĩnh gì, Tô Lăng Trạch khẽ thở phào nhẹ nhõm, hai khắc, lại vào lúc này, Vân Ly vội vã chạy đến, đã hai khắc giờ hợi còn chưa có động tĩnh, xem ra là nàng đã quên chuyện này.
Tô Lăng Trạch buông sợi dây buộc chặt trong lòng xuống, xoay người, chuẩn bị xuống lầu.
Ngay vào lúc này, đại môn bằng gỗ của Lăng Vương phủ lại nặng nề phát ra âm thanh kẽo kẹt, chậm rãi bị mở ra, tiếp đó, giọng nói trong trẻo động lòng người của Vân Ly truyền đến: "Chủ tử ta tới rồi, sao hôm nay lại đóng của sớm như vậy, hôm nay ta tới muộn một chút, có phải ngươi chờ đã lâu rồi không?"
Toàn thân Tô Lăng Trạch lập tức cứng ngắc.
Ánh mắt hắc y nhân trầm xuống, nụ cười tàn khốc nở trên khóe miệng.
Quả nhiên là có người chạy tới mật báo.
Vân Ly mới vừa bước vào Vương Phủ liền gặp được những người hắc y nhân, mặc dù nàng không biết những người này là ai, nhưng nàng nhận ra được thị vệ trong Lăng Vương phủ, mắt thấy thị vệ Vương Phủ giằng co cùng những người này, không khí cực kỳ khẩn trương, thoáng sửng sốt một chút, nàng liền lập tức đoán được chuyện gì xảy ra, thần sắc biến đổi, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Các ngươi là ai? Xông vào Lăng Vương Phủ làm gì?"
Lý lão theo chỉ dẫn của hai thị vệ thấy được Vân Ly, phát hiện bọn họ vừa lúc đứng ở đại môn, cơ hội chạy trốn được rất cao, nhất thời hốt hoảng hô lớn: "Vân Ly tiểu thư đi mau!"
Tròng mắt của hắc y nhân nheo lại, bỗng nhiên đứng dậy: "Tuyệt không thể để cho bọn họ truyền tin đi."
"Giết."
Tô Lăng Trạch chưa bao giờ nghĩ tới, tốc độ của một người lại có thể nhanh đến như vậy.
Khi thân thể nhỏ bé kia xuất hiện trước mắt hắn, tựa hồ trời đất đều ở bên dưới hắn, đều trở nên nhỏ bé, nháy mắt cũng chỉ ngắn như một đốt ngón tay mà thôi.
Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn cũng sẽ có thời khắc hốt hoảng gấp gáp như vậy, đó là cái lạnh thấu xương, từng chút từng chút cắn nuốt tất cả thần kinh của hắn.
"Bảo vệ Vân Ly tiểu thư."
Sau một tiếng rống to, tất cả giống như một mồi lửa, tất cả nhân mã ẩn nấp trong bóng tối lập tức xuất động!
Ánh kiếm lạnh lẽo, mấy trăm người đồng thời động thủ, thị vệ sau lưng Vân Ly ngay sau khi nghe được câu nói kia của Lý lão, liền lập tức ý thức được nguy hiểm, lập tức bảo vệ Vân Ly lui về phía sau rời đi.
Vân Ly không kịp phản ứng, bị vấp phải ngưỡng cửa, bên tai một trận gió lạnh thổi qua, kèm theo một tiếng kêu đau đớn, Vân Ly vừa mới chuẩn bị bò dậy từ trên mặt đất nhất thời sửng sốt, từng giọt mưa máu nhỏ xuống, rơi vào bàn tay đang chống đỡ trên mặt đất của nàng.
"Tiểu thư... đi mau..." Chỉ kịp nói xong một câu như vậy, thị vệ kia ngã xuống đất.
Hàn quang chớp ẩn chớp hiện, đã có mấy người ngã xuống, mắt thấy đại môn Vương Phủ mở rộng, người đi đường lui tới đã có chút ngạc nhiên nhìn về hướng này, hắc y nhân nhìn về hướng nào đó trong nháy mắt.
Đường phố cạnh Lăng Vương phủ, là con đướng lớn phồn hoa, trên đường vẫn có không ít người, nếu để cho người đi đường nhìn thấy chuyện đã xảy ra ở Lăng Vương phủ, nói không chừng sẽ thông báo cho những thế lực của Tô Lăng Trạch ở nơi khác, cứ như vậy, nhiệm vụ chủ thượng giao phó sẽ thất bại.
Vì vậy giờ khắc này, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ người nào rời khỏi Lăng Vương Phủ.
"Xoạt xoạt ------" Tất cả đèn lồng trong Vương Phủ toàn bộ đều tắt phụt.
Trong bóng tối, âm thanh chém giết không ngừng, tia lửa tán loạn bốn phía, chợt một khắc, Vân Ly đột nhiên hô to một tiếng: "Chủ tử."
Chợt, một ánh sáng sáng lên từ trong chính điện, vì trong bóng tối hỗn loạn không thể nhìn thấy vị trí của Vân Ly, Tô Lăng Trạch tự mình đốt phòng khách của Lăng Vương phủ, ánh lửa ngất trời, sáng như ban ngày, mà ánh mắt của hắn lại u ám thẳng tắp nhìn về phía đại môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...