Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Nhị trọng môn đã mở ra, không ai dám tiến lên một bước, lúc này, Quân Mạc Thiên kéo tay Quân Lam Tuyết, từ từ đi đến nhị trọng môn, nhị trưởng lão theo ở sau người.

"Gia chủ!"

"Nhị trưởng lão!"

Người của Quân gia cả kinh hô một tiếng, lá gan của Quân Lam Tuyết cũng nhảy ra, nguyên bản tưởng rằng chỉ bên ngoài Đô Sát viện mới canh giữ nghiêm ngặt, không ngờ Tĩnh Uyên đế vì sợ phạm nhân trong Thiên lao này chạy trốn, đến cả cơ quan cũng tính toán tường tận, tốn không ít công phu.

Nàng thừa dịp cha muốn bước vào nhị trọng môn, dẫn đầu bước một bước chân vào nhị trọng môn, ngay sau đó bước lên bước thứ hai, không có động tĩnh!

"Không có việc gì, cha, mau tới đây." Nàng nhẹ nhàng thở ra, nói với Quân Mạc Thiên.

Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, tất cả mọi người theo sát phía sau bọn họ, lúc thành công bước vài nhị trọng môn, phía sau những tù nhân cũng theo đi.

Tam trọng môn, trước mắt là tam trọng môn, mọi người nhìn tam trọng môn kia, lúc này đây nhưng lại không có ai dám bước lên.


Khói đặc càng ngày càng nhiều, nếu như không đi ra ngoài, cho dù bọn họ không bị chết cháy, cũng sẽ bị đám khói dày đặc này giết chết.

Quân Lam Tuyết cắn răng một cái, quyết tâm tiến lên mở cánh cửa thứ ba, Quân Mạc Thiên một mực giữ nàng lại: "Ta đến!" Thân thể hắn đã muốn không chống đỡ được bao lâu, chung quy chính là liều chết.

"Không, ta đến!" Quân Lam Tuyết không thuận theo, lại tiến lên, sao nàng có thể để cho cha mạo hiểm.

"Tuyết Nhi!" Quân Mạc Thiên khẽ quát một tiếng, vẻ mặt uy nghiêm: "Trở về cho ta!"

"... ...." Quân Lam Tuyết quật cường liếc mắt nhìn hắn một cái, không có đáp ứng, cũng không quay đầu, vẫn không nhúc nhích.

Hai người giằng co không nhường ai, ai cũng không nguyện ý để cho đối phương mạo hiểm.

Ngay tại thời điểm bọn họ giằng co, cánh cửa thứ ba lại chậm rãi mở ra, một người đứng ở bên ngoài.

Ánh sáng mãnh liệt từ sau lưng hắn chiếu tới, người nọ biến mất tại tầng tầng lớp lớp bóng tối kia, không thấy rõ được diện mạo, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn thấu triệt: "Bên ngoài lửa rất lớn, nếu các ngươi muốn đi, bây giờ là thời cơ tốt nhất."

Nghe được lời của hắn, mọi người nhất thời lộ sắc mặt vui mừng, như ong vỡ tổ liền xông ra ngoài!

Nhưng, người kia nói rất đơn giản, thế lửa như vậy giống như một con hỏa xà có thể thôn diệt con người, mãnh liệt bùng cháy, lại bức bọn họ trở về.

Mọi người nhất thời sợ hãi, ai cũng không muốn bị chết cháy!

"Nhanh chút, đã có không ít người chạy tới rồi, nếu muộn hơn nữa, các ngươi ai cũng không trốn thoát!" Người nọ không kiên nhẫn thúc giục nói.


Nhìn sắc mặt do dự của mọi người, Quân Lam Tuyết cùng Quân Mạc Thiên liếc mắt nhìn nhau một cái, thản nhiên gật đầu, hai người không nói hai lời, hướng về phía hỏa xà cuồng bạo kia vọt lên!

Lúc lướt qua bên cạnh người nọ, Quân Lam Tuyết bỗng nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một thân y phục màu đen, người nọ đã rời đi.

Từng đợt lửa ngập trời, bên trong tầng tầng lớp lớp biển lửa, Quân Lam Tuyết tựa hồ như bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, đúng quả thật là Khúc Vô Nham.

Bên cạnh Thiên lao là một lầu các làm việc của Đô Sát viện, lầu các là nơi chạy trốn tốt nhất, Khúc Vô Nahm từ lầu các bên kia thả xuống dây thừng thật dài: "Kế hoạch có biến, hoàng thất động thủ trước, bắt lấy, mau lên đây!"

Sắc mặt Quân Lam Tuyết trầm xuống, xem ra Tĩnh Uyên đế vid tránh cho đêm dài lắm mộng, quyết định không thể kéo dài, vì thế động thủ vào đêm nay.

Điều nay làm cho kế hoạch nội ứng ngoại hợp của nàng cùng Vô Nham đã phát sinh biến hóa.

Quân Lam Tuyết lập tức đem dây thừng quăng cho Quân Mạc Thiên: "Cha, người đi trước đi, ta đi tìm những người khác đến."

Quân Tương Đình Quân Tử Y bọn họ tóm lại vẫn là người của Quân gia, nàng tin cha sẽ không thể thấy chết mà không cứu được.

"Không, ngươi lên trước, ta đi tìm người." Quân Mạc Thiên không nói hai lời cự tuyệt.


"Nhưng cha......"

"Đại tiểu thư, gia chư, hai người các ngươi đừng nói nữa, nơi này giao cho ta, gia chủ bị thương, đại tiểu thư ngươi còn phải đi tìm tiểu thiếu gia, hai người các ngươi phải mau rời đi, ta sẽ trợ giúp mọi người!" Lúc này nhị trưởng lão trầm giọng lên tiếng, trong ánh lửa lập lòe, mái tóc tuyết trắng của hắn bị ánh lên đỏ bừng.

Đối với lời nói của nhị trưởng lão, Quân Mạc Thiên cùng Quân Lam Tuyết trầm mặc một hồi.

Rồi sau đó gật đầu.

Được thanks

Xem thông tin cá nhân

4 thành viên đã gởi lời cảm ơn A Cửu về bài viết trên: khuyendoan87, nobi, oockeo, pepo7667


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui