Trong mắt Tô Chỉ Trần có chút không đồng ý với lời của hoàng đế, nhưng vẫn không nói ra, chỉ nói: "Vâng, phụ hoàng giáo huấn phải, nhi thần liền kiên nhẫn đợi một chút, xem phụ hoàng cho nhi thần một mẻ cá lớn như thế nào."
Tĩnh Uyên cười cười, trong tươi cười lại mang thêm vài phần bất đắc dĩ.
Kiêu căng nóng nảy như vậy, Trần Nhi, ngươi cũng biết, nếu không có phụ hoàng một đường hộ tống cho ngươi, ngươi có thể sống đến hôm nay hay sao.
Xem ra đã đến lúc để ngươi đi rèn luyện, nếu không, sẽ có một ngày, cho dù có đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho ngươi, vẫn sẽ rơi vào tay người khác như cũ.
Tĩnh Uyên đế hơi nheo mắt lại, sâu bên trong đôi mắt, một tia âm tàn bay nhanh xẹt qua, không để lại dấu vết.
Ngày đêm lên đường, đảo mắt liền đến.
Mấy vạn dặm đường, Quân Mạc Thiên dùng thời gian bảy ngày chạy tới kinh đô.
Trên đường, hắn đã tra xét rõ ràng vị trí của hầm hàn băng, cho nên vừa tới kinh đô, liền trực tiếp chạy tới hầm băng bên dưới khu rừng săn bắn.
Hắn dẫn theo vài tên tùy tùng, nhưng nóng lòng cho bệnh tình thê tử, Quân Mạc Thiên đem tốc độ đẩy tới cực hạn, sớm bỏ lại những người đó ở phía sau, cho nên người một đường đi theo hắn, chỉ có tam trưởng lão.
Bất quá, có tam trưởng lão, là đủ rồi.
Quân Mạc Thiên chăm chú nhìn thê tử trong lòng, đem nàng ôm chặt.
Thanh nhi, chống đỡ.
Tiểu Tuyết vì ngươi trải qua hiểm cảnh, lên Thiên Sơn, đoạt huyết, vì hi vọng ngươi có thể tỉnh lại.
Ngươi...... Trăm ngàn lần phải chống đỡ.
"Gia chủ, chậm đã, hầm băng này có chút cổ quái." Tam trưởng lão bỗng nhiên trầm giọng nói.
Quân Mạc Thiên ôm Đường Thanh Mai cước bộ chậm một chút, lúc này mới chuyên tâm quan sát đến tình huống xung quanh.
"Có cơ quan, không ít cơ quan." Tam trưởng lão nói.
"Phá." Quân Mạc Thiên lạnh lùng nói, ai cũng không thể ngăn cản hắn cứu Thanh Nhi, dù là một cái cơ quan nho nhỏ.
Tam trưởng lão nghe vậy làm theo, nhưng kết cấu cơ quan này lại cực kỳ tinh diệu, làm cho tam trưởng lão tốn không ít công phu.
"Lăng Vương này nhưng lại khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, cơ quan xảo diệu như vậy, sợ là trên dưới Quân gia ta không có người nào có thể so sánh." Quân Mạc Thiên có chút tán thưởng nói.
Tam trưởng lão gật mạnh đầu một cái: "Lão phu cũng có cái nhìn này, Lăng Vương này che giấu rất sâu."
Quân Mạc Thiên không nói, trước mắt hắn quan tâm nhất là bệnh tình trên người Đường Mai Thanh, một đường bôn ba như vậy, độc tố lan tràn nhanh hơn, trước mắt chỉ có thể mượn dùng hầm băng này, hi vọng có thể cứu sống thê tử của hắn.
Trong hầm băng, cơ quan trùng trùng, Quân Mạc Thiên cùng tam trưởng lão một đường cẩn thận phá cơ quan vào sâu bên trong hầm băng, ước chừng tốn hơn nửa ngày.
Ngoài hầm băng, Dương Thành sớm đã phát hiện có người khỏi động cơ quan không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Nghĩ rằng phá cơ quan này sẽ không có việc gì sao?
Cơ quan trận pháp điện hạ tự mình thiết kế, bọn họ động tới chỉ là phần bên ngoài, cơ quan tinh túy chân chính, còn ở phía trong.
"Tra ra là người nào sao?" Hách Liên Diệc vẫn dịch dung thành Tô Lăng Trạch như cũ trầm giọng hỏi.
Dương Thành lạnh lùng nói: "Không phải người của thái tử Tô Mạc Thiên, bất quá, một đám người xâm nhập hầm băng lúc trước, ta đã cho điều tra xác chết bọn họ, là người trong cung, ta nghĩ, chỉ sợ là người của hoàng thượng."
"Hoàng thượng......" Hách Liên Diệc cũng nhíu mày: "Xem ra hoàng thượng đã hoài nghi." Lần này khó rồi, nay hoàng thượng đã phái người đến, đã phát hiện sự tồn tại của hầm băng, tất nhiên sẽ phát hiện lão thái hậu.
Chỉ sợ lúc đó đối với điện hạ cực kì bất lợi.
Nghĩ đễ đây, ánh mắt Hách Liên Diệc lạnh lùng, hờ hững nói: "Mặc kệ hoàng thượng hoài nghi như thế nào, chỉ cần không có chứng cớ, hắn sẽ không dám làm gì điện hạ, người tiến vào hầm băng, giết."
Chỉ có người chết, mới có thể vĩnh viễn giữ bí mật.
Đây tất nhiên cũng là ý của Dương Thành: "Chúng ta phân công nhau hành động, ngươi tiến vào từ con đường phía đông, ta vào từ đường phía tây, nam cùng bắc ta sẽ cho phong kín, một con ruồi bọ cũng không thể bay ra ngoài."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...