Hôm nay cũng vậy, đang lúc cô đang đứng trước bàn dân thiên hạ ba hoa chích chòe nói về hành tinh Apolojk của mình thì có một cung nữ hỏi:
“Vậy tiên nữ khi ở trên trời đã có người tình trong mộng chưa, nam nhân trên trời có khác gì ở đây không?”
Đúng lúc đó Dạ Huân Thiên đi ngang qua, nghe thấy câu hỏi này hắn bất ngờ đứng khựng lại, thật tình hắn cũng muốn biết câu trả lời của cô là gì.
“Cái này…” Ba Ba Mạc Tỏa không biết nói sao đây.
Tại hành tinh cô, ai đến tuổi kết hôn, nhà nước sẽ dựa vào gen sinh học, tính cách, phẩm chất, năng lực và cảm xúc của đôi bên lần đầu gặp nhau...v…v để tìm người phù hợp với điều kiện của bản thân.
Cứ gọi là chuẩn chỉnh phù hợp với nhau hoàn toàn, chung sống vô cùng hòa hợp không có vấn đề gì tranh chấp, vì thế cũng không bao giờ có chuyện ly hôn.
Cô cũng chưa đến tuổi kết hôn làm sao mà biết được chứ.
Nhưng trước sau gì cô cũng sẽ có một người phù hợp nên cứ coi là có đi.
Ba Ba Mạc Tỏa lập tức nói:
“Dĩ nhiên là có rồi, một người hợp với ta vô cùng, cứ như là sinh ra để dành cho nhau vậy.”
Nghe đến đây Dạ Huân Thiên bực tức quay người rời đi, cơn ghen làm hắn lu mờ lí trí, nhiều ngày sau cũng không thèm gọi cô đến ăn cơm hay giúp hắn mài mực nữa.
Còn về tình tiết của Tiểu Châu cùng Điềm Điềm.
Hai người này đích thị là đôi chim ri đáng yêu nhất hoàng cung.
Cặp đôi mà đã được Hoàng thượng chấp thuận, nên công khai tình cảm hết sức rõ ràng, hoàn toàn không kiêng nể ai.
Hôm nay Điềm Điềm như thường lệ mang chút điểm tâm đến cho Tiểu Châu.
Bây giờ Ba Ba Mạc Tỏa đã là tiên nữ trong cung rồi.
Nơi ở cùng ăn uống vô cùng tốt, khác xa với những ngày tháng khi ở Biệt cung, chính vì vậy việc cô có thể xách một khay đầy ú ụ điểm tâm như thế này mang đến cho Tiểu Châu đã không còn là điều gì khó khăn nữa.
Nhưng hôm nay khi đi đến phòng ngủ của cấm vệ quân, vốn Tiểu Châu có phòng riêng, nhưng cậu lại thích việc ăn uống sinh hoạt chung với mọi người.
Chính vì vậy cho dù cậu là chỉ huy trưởng nhưng đối với mỗi quân lính ở đây bọn họ đều không cảm thấy có sự xa cách, sợ hãi lo lắng giữa cấp trên và quân lính, mà họ cảm thấy thật gần gũi thân thiện.
Điềm Điềm đi đến căn phòng đó, vốn muốn chia điểm tâm cho mọi người cùng ăn thì cô lờ mờ nghe thấy tiếng của người phụ nữ.
Thật kì lạ, người phụ nữ thường xuyên đến nơi này nhất trước giờ không phải chỉ có mỗi cô hay sao.
Nhưng giọng nói này thật sự quen quá.
Điềm Điềm không chịu nổi nữa hé chút cửa sổ nhìn vào.
Thì ra là Tiểu Nhi tỷ tỷ.
Điềm Điềm có chút lo lắng bất an, tim cô lúc này như bị nghẹn lại.
‘Tiểu Nhi, sao…sao tỷ ấy lại ở đây? Tỷ ấy đến tìm Tiêu Châu sao? Để làm gì cơ chứ?’
Trong đầu Điềm Điềm lúc này cứ như hiện lên 10 vạn câu hỏi vì sao, cô không biết cách nào để giải thích sự việc hiện giờ.
Cô định bước vào hỏi cho ra nhẽ, cô có tư cách để làm điều đó, nhưng không hiểu sao chân cô đột nhiên cứng như đá, hình như nó không muốn di chuyển, cô hoàn toàn đứng im bất động.
Chắc cô hiểu nhầm thôi, đúng, chắc do hiểu nhầm.
Điềm Điềm tự trấn an mình như vậy.
Nhưng bỗng nhiên cô nhận ra bên trong phòng đó hiện giờ không có ai, chỉ duy nhất còn Tiểu Châu với Tiểu Nhi cùng với nhau, những binh sĩ khác sớm đã ra ngoài tập luyện rồi.
Bỗng cô nghe thấy tiếng của Tiểu Nhi nũng nịu với Tiểu Châu:
“Tôi thật sự nhớ lắm lắm rồi, muốn gặp ngay lập tức nên mới đến đây, cậu có thể nể mặt tôi chút được không?”
Tiểu Châu ái ngại nói:
“Cũng không phải là không được, nhưng phải tìm thời cơ thích hợp, đâu phải cứ thích gặp lúc nào cũng được, người ngoài nhìn vào, chẳng lẽ cậu không cần thanh danh luôn sao?”
“Xì, tôi không quan tâm.”
Nghe mấy lời này xong, Điềm Điềm đau lòng lấy tay bịt chặt miệng mình, ngăn lại những tiếng nấc trong cổ họng.
Phải, cô lúc này đã không kiềm lại được nước mắt của mình mà khóc nấc lên, tim cô như bị bóp nghẹt đau đớn gào thét.
Thì ra trước giờ chỉ là mình cô tự mình đa tình, Tiểu Châu thực sự không thích cô, người cậu yêu mãi là Tiểu Nhi.
Ngày hôm đó cậu nói là chịu trách nhiệm với cô, nó cũng chỉ là như nghĩa mặt chữ mà thôi.
Đúng vậy, Tiểu Châu đích thực là đang chịu trách nhiệm với cô, đơn giản chỉ là nhìn thấy cơ thể của cô nên đành phải chịu trách nhiệm.
Cho dù với ai cậu cũng sẽ làm vậy thôi.
Vậy thì cô không cần, cái cô cần chính là tình cảm của cậu dành cho cô thực sự, chứ không cần cái thứ gọi là trách nhiệm ấy.
Cô biết, thời nay nam nhân mà nhìn thấy nơi riêng tư của nữ nhân là phải chịu trách nhiệm, hoặc nữ nhân được một nam nhân cứu thoát khỏi nơi nguy hiểm đều phải một lòng với đối phương hoặc là lấy thân báo đáp.
Nhưng cô chính là không muốn như vậy, tuy giữa cô và Tiểu Châu hiện giờ đã phát sinh đủ hai yếu tố trên, nhưng cô thực sự không muốn mấy lễ tiết gò bó ấy trói chặt một người không yêu mình bên cạnh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...