Ba Ba Mạc Tỏa quay mặt lại nhìn hắn, biểu cảm kiểu như ngươi nghĩ ngươi là ai mà ta phải làm vậy.
“Do cơ thể của Mộc Thanh Nhi suy nhược quá thôi, như một kẻ sắp chết vậy.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Nghỉ ngơi một thời gian cho ta hồi lại năng lượng để cầm cự mạng cho cô ấy chứ còn cách nào nữa, nghe nói cô ấy còn phải cúng tế gì mà, đúng chứ.”
Dạ Huân Thiên không nói gì, hắn vốn không tin mấy vụ tế thần tế phật, nhưng quy định nhiều đời đã vậy, hắn một vị vua mới kế ngôi cũng không tiện làm trái, đành gật đầu tỏ sự đồng ý.
Nhưng hắn thề là sẽ không cho cô bị mang đi tế thần gì đó, tuyệt đối không cho phép, hắn không thể để cô chết trước mặt mình được.
Những ngày sau cô luôn ở bên cạnh hắn sớm tối, hắn bắt cô ở bên mình để tiện nghỉ ngơi, ăn uống tẩm bổ.
Dù sao cũng có thức ăn ngon, lại có trai đẹp ngắm nên cô cũng đồng ý luôn.
Hoàng Hậu sau đó bị phế truất, đuổi khỏi cung.
Thái Hậu từ hôm đó, sức khỏe cực kì suy yếu, trong cung có ai không biết Hoàng Hậu chính là người bà yêu thương nhất, người con dâu bà nhận định từ tận đáy lòng.
Hơn thế nữa, bà cũng có ơn nghĩa với nhà họ Trương, chính là đằng ngoại của Hoàng hậu.
Tin tức Thái Hậu lâm bệnh nặng truyền khắp trong ngoài cung, ai nấy cũng vô cùng lo lắng, các thái y thì tích cực chạy đôn chạy đáo nhưng hình như vẫn chưa có chuyển biến tốt.
Nghe đâu lại càng ngày càng nặng hơn.
Ba Ba Mạc Tỏa muốn đến xem thử nhưng nghĩ đến Thái Hậu ghét cô như vậy, sợ rằng đi đến đó bệnh tình Thái Hậu còn nặng hơn thì tội đáng muôn chết.
“Chết ư?”
Ba Ba Mạc Tỏa nghĩ tới đây, miệng bỗng chốc nở một nụ cười gian manh, chết không phải là vừa đúng ý cô hay sao.
Phải, nếu như Thái hậu đã ghét cô như vậy rồi thì chẳng cần cô làm gì, đơn cử việc đến đứng cho bà nhìn mặt thôi cũng đủ khiến Thái hậu thổ huyết, xong có khi lại ban cho cô một chén rượu độc.
Dạ Huân Thiên quay sang nhìn cô vừa mài mực vừa nói năng linh tinh, bèn lấy cán bút đập vào đầu cô.
“Lại nghĩ linh tinh gì vậy.”
“Không có.”
Gần đây Ba Ba Mạc Tỏa xuất hiện rất thường xuyên trong cung của Hoàng Thượng, ai cũng nói cô được độc sủng rồi, lại nghĩ đến truyền thuyết nữ nhân nhà họ Mộc.
Nhìn thấy ngôi vị Hoàng Hậu trước mắt đang bỏ trống, ai cũng nghĩ chủ nhân kế tiếp chắc chắn là cô.
Nhưng đồng thời cũng lắc đầu than tiếc hùi hụi vì ngày tế lễ sắp đến rồi.
Cứ 10 năm một lần, nhà học Mộc phải có một nữ nhân đến làm vật tế, dùng máu mình tưới đẫm lên đá trấn quốc của vương triều Dạ Tiễn, nó nằm ở trong ngọn núi đá đằng sau Mộc Gia.
Cho dù Mộc Thanh Nhi có được sự sủng ái của Hoàng Thượng thì đã sao chứ, cuối cùng cũng sẽ đi tong thôi, bọn họ chưa thấy ai trong nhà họ Mộc, sau khi làm cái thứ lễ đó xong đều có thể sống được cả.
Ở tẩm cung của Lương Quý Phi, tiếng đập vỡ đồ đạc dù đứng ngoài cung cả vài mét cũng có thể nghe thấy.
“Hừ, đồ đáng ghét, ta hận ngươi, ta hận chết ngươi.”
Nha hoàn bên cạnh sợ hãi không dám lại gần, vị nương nương này cứ mỗi lần tức giận lại đập phá đồ đạc như một kẻ điên, không biết lần này điều gì khiến Quý Phi nổi trận lôi đình.
“Mộc Phi, ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao, đừng hòng cướp ngôi vị Hoàng Hậu của ta, mơ cũng đừng nghĩ.”
Nói rồi cô ta nhìn về phía nha hoàn kia.
“Phía Thái Hậu như thế nào rồi.”
“Dạ, vẫn nằm liệt giường thưa nương nương.”
“Hừ, sao mụ ta không chết nhanh lên chứ.”
Nghĩ đến chuyện này, Lương quý phi tức tối cắn môi mình đến bật máu.
Uổng công cô ta dùng nhiều thủ đoạn như vậy, dùng hương đốt để chất độc thấm vào cơ thể dần dần, trong thuốc và đồ ăn mang đến cũng thả một phần nhỏ độc tính vô cùng nhẹ, ngay cả trâm bạc cũng khó lòng thử ra được.
Loại độc khiến lục phủ ngũ tạng đều hỏng hết, chỉ có ở quốc mẫu (quê mẹ) cô ta mới có.
Lương Quý Phi chính là người của Tỷ Chiêu Quốc phái sang hòa thân với Dạ Tiễn Quốc.
Nơi đó vốn nổi tiếng với khả năng dùng độc, trị độc, và nuôi dưỡng hàng vạn độc trùng lớn nhỏ.
Thái Hậu bị thành ra như vậy cũng là một tay cô ta tác quai tác quái.
Vốn dĩ cô ta đã liên hệ với quốc mẫu dùng công chúa Dạ Tiễn Quốc năm đó cũng giống cô ta phải trao đổi hai công chúa của hai nước, sang để hòa thân, cũng chính là con gái của Thái Hậu, tên Dạ Thiên Tuyết, dùng con gái uy hiếp bà ta giúp đỡ cô ta lên ngôi vị Hoàng Hậu.
Nhưng bà ta lại một mực không đồng ý vì biết nếu bên nước cô ta dám động đến một cộng tóc của công chúa thì hai nước sẽ lập tức khởi binh.
Chính vì không thực hiện được kế hoạch mà cô ta quyết định dùng độc hạ bà ta từng ngày, đến lúc bà ta thoi thóp sẽ làm giả di nguyện của bà ta là lập Quý Phi lên làm Hoàng Hậu.
Mà chẳng cần bà ta lập di nguyện viết rõ là lập cô ta lên làm Hoàng hậu, chỉ cần một khi bà ta nhắm mắt, thì con trai yêu quý của Thái Hậu là Dạ Huân Thiên sẽ chiếu theo mong cầu của mẫu hậu mình là một đất nước không thể không có Hoàng hậu, và tất nhiên người được chọn vào vị trí ấy còn ai ngoài quý phi là cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...