Ba người họ đến một nơi đã được dọn dẹp sạch cỏ lau tạo một khoảng trống lớn, chắc người ta cũng dùng nơi này để nghỉ chân.
Tiểu Châu cả quá trình liên tục bứt rứt tay chân, như thể đang ngồi trên một đống lửa, vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
Bây giờ đã đi lâu như vậy rồi, thậm chí đến nơi nghỉ ngơi luôn rồi, trong lòng cậu lại có chút lo lắng.
Dạ Huân Thiên vừa chuẩn bị chỗ ngồi cho cô xong, nhìn biểu hiện khác thường của cậu, giọng lạnh lùng hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Dạ không, thưa bệ hạ.”
“Nói.”
Hắn không muốn nói hai lời, cả đời này có lẽ hắn chỉ kiên nhẫn được với một mình Ba Ba Mạc Tỏa thôi, còn người khác, hắn không chắc.
Thấy Hoàng Thượng vẻ mặt không vui giọng nói đanh thép ra lệnh như vậy, cậu lập tức nhìn về phía Ba Ba Mạc Tỏa.
“Thần chỉ muốn hỏi nương nương rằng…..tại sao hôm nay không có Điềm Điềm đi cùng, chẳng lẽ cô ấy ốm vẫn chưa khỏi sao?”
Hôm đó cậu cố tình nhắc nhở Hoàng Thượng ngày 14 tổ chức đại hội minh chủ, để Hoàng Thượng đi đến tìm Mộc Phi, rồi mình cũng đi theo.
Không phải là có ý tốt nhắc nhở Hoàng thượng hay gì, thực chất là muốn đi đến thăm Điềm Điềm.
Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, nhưng cậu thật sự lo lắng cho cô, thuyết phục bản thân mình chỉ là đang lo lắng cho một người bạn mà thôi.
Nhưng hôm đó cậu đứng ngoài, không nhìn thấy bóng dáng của Điềm Điềm, chỉ được biết là cô đang ốm nặng, hình như không bước xuống giường được làm cậu rất lo lắng.
Ban nãy Mộc Phi đi đến cùng Hoàng Thượng, cậu vốn đã chuẩn bị ba con ngựa, một con cho hai vị chủ tử, một con cho cô và con còn lại cho cậu.
Vậy nhưng lại không nhìn thấy cô, vốn luật của thị vệ cận thân là không nên tò mò không nên hỏi nhiều, giao nhiệm vụ thì nhanh chóng thực hiện bất luận đó là việc gì, nên cậu cũng không tiện hỏi nhiều.
Và đích thực cậu cũng là thuộc nhóm người kiệm lời ít nói như thế, nên Dạ Huân Thiên mới trọng dụng cậu.
Dạ Huân Thiên nghe xong thoáng có ý cười nhìn cậu, xem ra thị vệ trung thành này của hắn bị Điềm Điềm nhà cô hớp hồn rồi, khi không một người nghiêm túc trong mọi việc như Tiểu Châu lại có thể hỏi han về một người con gái.
Sắp không giữ nổi rồi.
“Sao, nhớ cô ấy?” Cô khom người xuống, dang rộng hai chân, hai khuỷu tay chống lên hai gối, bàn tay đan vào nhau.
Dáng ngồi pha lẫn giữa anh hùng hảo hán và lưu manh tặc khấu.
Tiểu Châu mau chóng đính chính:
“Tuyệt không phải, thuộc hạ…..chỉ hỏi vậy thôi.”
“Thế thì thôi, bổn cung không thèm nói cho ngươi biết.” Cô lè lưỡi với Tiểu Châu.
Cả ba sau nghỉ ngơi lập tức lên đường đi tiếp.
Tiểu Châu lúc này đã không chịu được nữa đành dứt khoát hỏi:
“Điềm Điềm cô ấy thực sự không sao chứ, người biết đó nương nương, nguyên nhân cô ấy bị ốm nặng một phần cũng là do thần, thần là lo lắng cho cô ấy.”
Ba Ba Mạc Tỏa thầm cười trong lòng, rõ ràng quan tâm con gái nhà người ta muốn chết mà cứ bày đặt cứng rắn cho ai xem cơ chứ.
“Ồ vậy sao, vậy ngươi không cần lo lắng đâu.
Ta nói cho ngươi biết là bây giờ Điềm Điềm đang được cái cậu Mạc Hoan kia “chăm sóc” rất cẩn thận, không sao cả đâu, ngươi yên tâm.”
Cô đặc biệt nhấn mạnh hai từ chăm sóc, Dạ Huân Thiên hiểu ý, biết là cô đang cố gắng nói cho tên đần kia hiểu ra tình cảm của mình, nhưng vẫn giả vờ trách móc cô.
“Cái gì, nàng vẫn cố tình để tên đó vào tẩm cung ư?”
“Lo lắng gì chứ, người trong mộng của hắn là Điềm Điềm cơ mà, hơn nữa lúc ta đi rồi hắn mới đến tìm mà.”
“Như vậy cũng không nên để nam nhân khác vào tẩm cung của nàng.”
“Ngươi quên là ta đang bị cấm túc 1 tháng sao, hơn nữa biệt cung lại hẻo lánh như vậy không ai biết đâu.”
“Nhưng nàng phải để ý đến thanh danh và mặt mũi của trẫm chứ, tuy nơi đó hẻo lánh hoang vu không ai biết thật, nhưng có người phát hiện vẫn là không nên.”
Hai người cứ thao thao bất tuyệt, kẻ xướng người họa, kết hợp với nhau diễn xuất vô cùng xuất sắc và nhuần nhuyễn.
Ngoài miệng là đang nhằm vào cô, là phải chú ý thanh danh hoàng thất, là cô thế này thế nọ, nhưng ý tứ câu chữ đều thể hiện rất rõ ràng, thứ nhất biệt cung hẻo lánh như vậy cô nam quả nữ ở cùng một nơi.
Cho dù có chuyện gì cũng không ai biết được.
Tiểu Châu đi đằng sau nghe thấy ngồi trên yên ngựa nhưng không khác gì ngồi trên đống lửa, ruột gan cứ lộn hết cả lên.
Cậu lo lắng, phải, cậu đang rất lo lắng cho Điềm Điềm, nhớ đến điệu bộ biến thái nhìn cô đến chảy cả dãi của tên kia, cậu càng thêm nóng lòng.
Cậu biết không nên xen vào việc theo đuổi thê tử của người ta nhưng cậu thật sự không yên tâm, muốn ngay lập tức trở về.
Nhưng phải làm sao đây, cậu đang thực hiện nhiệm vụ, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ làm trái ý Hoàng Thượng hết, dốc lòng tận tụy rất mực cung kính người.
Không có chuyện cậu bỏ lại nhiệm vụ hộ tống người đi về tìm cô cả.
Nhìn đoạn đường cách kinh thành càng ngày càng xa, đã trôi qua hơn nửa ngày rồi, Tiểu Châu thực sự rất sốt ruột, không biết tên kia có làm gì cô hay không.
‘Mạc Hoan nếu ngươi dám làm gì tổn thương đến Điềm Điềm, Tiểu Châu ta tuyệt không tha cho ngươi.’ Trong lòng cậu sôi sục nỗi căm ghét..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...