Bụng cô đã không chịu được nữa rồi, cô hiện giờ khá là đói, lại cộng thêm vừa nãy đánh người cũng tiêu hao sức lực, thôi mặc kệ đi, cô muốn ăn mấy em nó.
Nghĩ vậy Ba Ba Mạc Tỏa nhanh chóng lấy một chiếc bánh nhét vào mồm, rồi dùng tốc độ bàn thờ nhai ngấu nghiến.
Dạ Huân Thiên núp ở bên ngoài nhìn thấy một màn này trong bụng cố kiềm chế để cười không phát ra tiếng.
Công nhận Ba Ba Mạc Tỏa có khác, chỉ nhìn thấy đồ ăn là sáng mắt lên, ăn uống bất chấp.
Hắn cô kiềm chế bản thân không được cười đến nỗi, chỉ thấy bụi cây bên ngoài cung Thuần quý phi không ngừng run rẩy, một Hoàng thượng mà phải chui vào bụi rậm để theo dõi ai đó đã là nhục nhã lắm rồi, đằng này còn phát hiện ra hắn đang cười như bị sảng trong đây nữa chắc ngày mai không dám lên thượng triều mất.
Thuần quý phi sau khi đã thưởng thức đủ liền quay sang phía Ba Ba Mạc Tỏa nói:
“Này Mộc Tần, ngươi thật sự cho t…a…”
Chưa nói xong cô ta đã bị dọa cho hét toáng lên:
“Á mặt ngươi bị sao vậy…?
Thuần quý phi bị một phe kinh sợ khiếp vía.
Nhìn sang khuôn mặt của Mộc Thanh Nhi, trên mặt đỏ phồng rộp những vệt sưng lớn.
Ba Ba Mạc Tỏa bị phát hiện, hơi bất ngờ đấm đấm ngực cho bánh trôi xuống.
Ban nãy vì vừa ăn vừa nhìn xem Thuần quý phi có quay lại hai không nên cô bị nghẹn chưa kịp nuốt xuống khiến mặt bị phồng lên nhìn đến biến dạng, chắc tại vì vậy nên cô ta mới hoảng hốt vậy sao?
Mấy phi tần trong cung này trước giờ ăn uống rất giữ ý tứ, ăn thứ gì cũng chỉ cắn một miếng nhỏ, mỏng nhẹ vừa miệng, có khi còn chưa kịp lướt qua răng đã nuốt xong rồi.
Vì vậy việc nhìn thấy một khuôn mặt phồng lên vì ăn như vầy quả là hơi hiếm, bảo sao Thuần quý phi lại sợ vậy.
Ba Ba Mạc Tỏa cứ nghĩ như vậy mà không hề hay biết gương mặt cô đang sưng lên từng vùng tấy lên, mắt cũng đục đi đỏ ngàu.
Cô cảm thấy hình như không ổn cho lắm, cổ như bị bóp nghẹt, vô cùng khó thở, nhưng cô chỉ nghĩ do mình bị nghẹn thôi.
“Ông ao, a ẫn ổn…ẫn ổn” (tạm dịch: không sao, ta vẫn ổn…vẫn ổn).
Không biết là cô có thật sự ổn hay không, nhưng sau khi nói xong hai từ cuối, Ba Ba Mạc Tỏa bị ngất đi luôn.
Nhìn khuôn mặt biến dạng đáng sợ, sau đó trực tiếp ngất đi Thuần quý phi đưa mắt nhìn mấy cái bánh trên bàn.
Chẳng lẽ là ai đó đã hạ độc cô ta sao? Nhưng không ngờ sau đó Mộc Tần lại đến, tìn cờ thế nào lại là con tốt thí mạng.
Thuần quý phi đang hốt hoảng suy nghĩ không biết Mộc Tần tại sao tự nhiên bị biến dạng khuôn mặt sau đó trực tiếp ngất lịm đi, có phải hay không là trong bánh có độc.
Hoặc nghĩ rằng Mộc Thanh Nhi đến đây tự tử sau đó liền đổ lên đầu mình, trong đầu rối như tơ vò.
Trong lúc đó đột nhiên Hoàng thượng từ đâu bay đến.
Dạ Huân Thiên lúc này thấy tình hình nguy kịch liền nhanh chóng phóng vào.
“Ba Ba Mạc Tỏa, cô không sao chứ?”
“Hoàng Thượng?”
“Hoàng thượng, thần thiếp thực sự không biết gì cả, thần thiếp…”
“Im lặng.”
Nói xong hắn lập tức cho gọi thái y đưa cô đi, để lại Thuần quý phi đứng tại chỗ không hiểu gì.
“Vừa nãy…Hoàng thượng người gọi Mộc Tần là gì nhỉ…Ba Ba Mạc Tỏa ư?”
Ba Ba Mạc Tỏa được đưa về biệt cung, cho gọi thái y đến gấp.
Dạ Huân Thiên lo lắng đi đi lại lại, sao tự nhiên lại ngất chứ, chẳng lẽ trong số bánh có độc ư? Nếu vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Thuần quý phi.
Một lát sau thái y cũng bắt mạch xong, rồi nói:
“Bẩm Hoàng thượng, Mộc Tần nương nương là do cơ thể vô cùng yếu ớt, lại ăn quá nhanh trong một lúc nên không chịu nổi.
Và hình như nương nương có dấu hiệu dị ứng với vừng ạ.”
“Vừng sao?”
“Dạ thưa Hoàng thượng, vừa chúng thần lấy từ miệng nương nương ra có bánh vừng vàng, chắc chắn nương nương đã bị dị ứng nên gương mặt mới biến dạng như vậy.”
“Mau chóng chữa trị cho nàng ấy.”
“Vâng.”
Thái y kê một liều thuốc thúc ruột, mục đích để Ba Ba Mạc Tỏa có thể nôn hết bánh trong người ra, chắc chắn bánh vẫn chưa bị tiêu hóa.
Sau đó kê vài thang buốc bồi bổ là ổn.
Điềm Điềm sắc thuốc xong mau chóng mang đến.
Ba Ba Mạc Tỏa uống thuốc thúc ruột xong liền nôn ra toàn bộ điểm tâm mình vừa ăn.
Cơ thể cũng dần hồi phục trở lại, nhưng muốn mấy nốt đỏ tan biến thì cũng cần đến mai, cô lờ mờ mở mắt ra, nhìn thấy hình như là Dạ Huân Thiên, Dạ công tử đang ôm mình rồi nói gì đó, nhưng lát sau vì quá mệt mỏi cô bèn ngủ luôn.
Dạ Huân Thiên kéo chăn cho cô nghiêm giọng nói:
“Cái tội tham ăn không chừa được.”
Ngày hôm sau Ba Ba Mạc Tỏa tỉnh dậy.
Cô nhìn ngõ đông tây, cảm thấy cổ mình đau rát.
“Điềm Điềm à…Điềm Điềm.”
“Dạ, nương nương, người dậy rồi sao?”
“Ta bị sao thế này, khát nước quá.”
Điềm Điềm nhanh chóng rót cho cô một ly nước sau đó nói:
“Hôm qua người bị dị ứng với bánh vừng ở chỗ Thuần quý phi sau đó Hoàng th…à không có người đưa nương nương về, thái y thăm khám cả rồi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.”
“Vậy sao? Tiếc thật chứ, bánh vừng ngon như vậy ăn kiểu gì mà dị ứng được cơ chứ? Nương nương nhà người trước kia cũng dị ứng vừng sao?”
“Vâng ạ.”
Thảo nào cô ăn lại bị dị ứng, chứ ở đâu có chuyện người ngoài hành tinh như cô bị dị ứng thứ gì, chỉ hận là không được ăn nhiều món thôi, chứ chẳng có món nào mà Ba Ba Mạc Tỏa cô đây ngán cả.
mọi người thấy truyện hay thì like cho mình với nha.
Mọi đóng góp ý kiến gì mọi người bình luận cho tui biết nha.
Xin động lực để viết truyện ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...