Chỉ vì thân phận nhà học Mộc có truyền thống làm hoàng hậu, thêm cái dung mạo đẹp đến nỗi nữ nhân nào nhìn vào cũng hổ thẹn kia mà bị bắt nạt đến đau khổ.
Mộc Thanh Nhi bị ngã xuống nước, cơ thể mất thăng bằng mà ngụp lặn mấy lần, la hét vùng vẫy ngạt nước dưới hồ nhưng vẫn không ai có ý định xuống cứu.
“Cứu với…ặc…ặc…ưm… cứu tôi.”
“Nương nương”.
Điền Điền lo lắng định nhảy xuống cứu thì bị đám người của quý phi giữ lại.
“Cô cũng bớt diễn đi, hồ nước này nông như vậy, chỉ cần cô đứng thẳng thôi cũng thoát ra được rồi, nước còn chưa đến ngực cô nữa mà.” Hoa Phi bên trên cầm chiếc quạt thêu hình hoa đào màu hồng quạt bay lọn tóc nói.
“Đúng đó.” Đám phi tần bên cạnh cũng hùa theo chế giễu.
Nhưng Mộc Thanh Nhi nào nghe được những điều này, thật tình cô cũng không biết là hồ nước này lại nông như vậy, chỉ biết chân cô hình như đã bị trẹo khi giẫm phải bùn nhão dưới hồ, nó đau đớn khiến cô không đứng thẳng được.
Có lẽ đã bị chuột rút rồi, mà một khi đã bị chuột rút thì sao mà đứng thẳng để thoát khỏi đây được.
Một lúc sau, cô không vùng vẫy nổi nữa, nước vào mũi khiến cô ngạt nước không thở nổi, dưới dòng nước trong vắt, cô nhìn lên, nhìn thấy đám phi tần đang ngồi trong đình viện bị nhiễu đi bởi làn nước.
Mắt cô mờ đi, nhắm nghiền lại, trong đầu suy nghĩ ‘tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tôi thực đã làm sai điều gì?’
Đám phi tần đang cười nói nhìn con vật đang vùng vẫy trong hồ chợt dừng lại nổi lềnh bềnh lên.
“Trời đất, Thuần quý phi, người nhìn xem, cô ta không phải đã chết rồi chứ.”
“Gia Tần, muội hồ đồ rồi sao, cái hồ đó con nít còn không chết nổi chứ đừng nói là người lớn.”
“Nhưng… người nhìn xem.” Gia Tần lúc này mặt mày xanh rờn hoảng hốt.
Thuần quý phi lúc này mới quay ra nhìn, thấy Mộc Thanh Nhi với y phục màu xanh nước biển đang nổi chương phềnh trong hồ.
“Mẹ kiếp, đừng nói vậy chứ!” Thuần quý phi vất chén trà xuống, dẫm từng bước chân nặng nề chạy ra phía hồ.
“Mau, vớt ả lên.”
Thuần quý phi cắn răng cắn lợi cầu mong Mộc Thanh Nhi không chết, nếu chết rồi thì cái mạng của cô ta cũng không giữ nổi.
Bao nhiêu lần, cho dù hành hạ đủ đường nhưng cô ta tuyệt đối không bao giờ dồn Mộc Thanh Nhi đến chỗ chết.
Đám nội quan nhanh chóng nhảy xuống, kéo Mộc Thanh Nhi lên bờ, Thuần quý phi mau chóng chạy lại day day người cô, lấy tay tát tát hai má cô.
“Tỉnh dậy, tỉnh dậy mau có nghe không hả?” Quý phi lúc này rối tính rối mù, cô ta liên tục day người Mộc Thanh Nhi, dùng tay ấn ngực đẩy khí, vẻ mặt gấp đến điên.
Ai nhìn vào không biết lại tưởng người nhà đang lo lắng cho nhau.
Đám phi tần xung quanh hằng ngày tình tỷ muội thâm tình đằm thắm, nhìn cảnh này ngoài mặt giả vờ thúc giục lo lắng, nhưng trong lòng thầm vui sướng hạnh phúc.
Nếu Mộc Tần thật sự bỏ mạng vì Thuần quý phi thử hỏi cô ta sẽ chịu tội gì đây, nhẹ thì bị tước sạch phân vị, nặng thì cũng bỏ mạng theo.
Tuyệt vời là cả hai cách xử trí này bọn họ đều thích, như vậy vị thế của họ trong cung cũng sẽ được thăng bậc, hơn nữa hằng này phải đi theo xu nịnh người nguy hiểm như Quý phi cũng rất mệt.
Đang trong quá trình cứu lấy mạng sống, bất chợt Mộc Thanh Nhi tỉnh lại, ngồi bật thẳng dậy mắt vẫn nhắm nghiền, phun một ngụm nước lớn vào mặt Thuần quý phi khiến lớp trang điểm của cô ta dã ra tèm nhem.
“Cái khỉ gì thế này?” Lần này lại hoán đổi thành Ba Ba Mạc Tỏa.
Ba Ba Mạc Tỏa cảm thấy người ướt sũng, mở mắt ra.
Cô nhớ lần cuối cùng mình còn có ý thức là ở trong hồ nước với một người theo xác minh sơ bộ thì là giống đực, một tên đàn ông đang tắm, xong hắn kéo cô xuống nước rồi sau đó cô cũng bất tỉnh luôn.
Thấy cơ thể mình ướt sũng, lại nhìn xung quanh khung cảnh thay đổi 180 độ, lại nhìn một khuôn mặt trắng xác, loang lổ to chành bạch trước mặt.
“Ôi mẹ ơi.” Ba Ba Mạc Tỏa không hiểu bản thân mình đang ở đâu, chỉ thấy người phụ nữ trước mặt này sao lại ghê tởm đến vậy, nhìn lớp trang điểm đang theo dòng nước trên mặt chảy ra phát gớm.
“Cút đi, đồ xấu xí.” Cô đưa tay táng một cái thật mạnh vào gương mặt ghê tởm của Thuần quý phi trước sự há hốc của mọi người.
Toàn bộ phi tần, cung nữ, thái giám, thị vệ xung quanh đồng loạt một biểu cảm “Không phải chứ”.
“Mày dám.” Thuần quý phi đưa tay lên định tát Ba Ba Mạc Tỏa thì bị cô chặn tay lại.
“Nơi này là chỗ quái quỷ nào nhỉ.” Ba Ba Mạc Tỏa hất tay ra khiến quý phi ngã dúi dụi.
Điềm Điềm lúc này nhân lúc thị vệ bắt cô đang ngạc nhiên lơ là mà vung tay chạy lại phía nương nương.
Cô kéo sát đầu Điềm Điềm lại tính nhìn vào mắt cô bé để thu về mội chút tình hình mấy ngày nay khi cô bị mất ý thức thì trong mắt Điềm Điềm không những chỉ toàn nước mà còn nhắm chặt khiến cô cũng muốn bất lực.
mọi người like cho mình xin động lực nha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...