Dịch: Yan Yan_ Nhóm dịch PHL
Nguồn: truyencuatoi.com
Ta đến Cáp Đồ Toa vào cái ngày đó, gió ấm nhàn nhạt, bầu trời xanh thẳm cao vời vợi. Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy toàn thành cao lớn Phụ Vương khổ tâm cho người xây dựng, phòng thủ kiên cố, vững vàng, sừng sững đứng một góc trên cao nguyên Anatolia, các đế quốc to lớn đều thông qua Hittite vận chuyển hàng hóa. Tỷ tỷ ở trong thành gửi ta bản đất sét, từ miệng của các quan viên đến thăm, thông qua những công văn ghi chép lại, ta đại khái có thể biết được tình hình của phụ vương và đế quốc hiện giờ. Mấy năm trước, chiến tranh với Ai Cập đã khiến quân đội của phụ vương chịu nhục, binh lực bị hao tổn. Những cuộc chiến tranh quy mô nhỏ xảy ra giữa hai bên ngày càng ít đi, trở thành thế quan sát nhau qua Địa Trung Hải, tạo nên một cục diện vô cùng cân đối
Ta hơi lo cho thân thể của Phụ vương. Theo như phỏng đoán của quan viên đưa đất sét bản cho ta lúc trước, phụ vương ta thân hình không được cao to lắm, lại có dấu hiệu của tuổi trung niên nên mập ra, để kiểu râu quai nón đang thịnh hành trong giới quân vương lúc bấy giờ, hơn nữa ông ấy lại có lông mày rậm nên gương mặt nhìn như bị một đám lông che mất, nhưng đôi mắt màu nâu sẫm đặc biệt sáng rõ có thần, giống như trong tranh. Có lẽ mắt trái của ta có màu nâu sẫm nhàn nhạt là thừa hưởng từ ông ấy. Sau cuộc chiến Tạp Điệt Thạch không đến mấy năm, phụ vương hình như đã mắc phải bệnh vô cùng nghiêm trọng, chỉ có thể đứng ở sau màn quản lý sự vụ mà không có cách nào công khai chủ trì việc triều chính. Nhiều năm như vậy, thời điểm thân thể suy yếu phụ vương cuối cùng cũng đồng ý cho người triệu kiến ta. Ta thật sự rất vui mừng, cũng có chút cao hứng. Ta có rất nhiều lời muốn nói với ông ấy, ta đang nghĩ, nếu như nhìn thấy ông ấy rồi, không biết ta nên bắt đầu từ đâu...
Đang lúc tự hỏi, xe của ta hơi lắc lư một chút, sau đó từ từ dừng lại. Rèm vải bên cạnh bị xốc lên, có người nói với ta: "Điện hạ, người Vương Thành phái tới tiếp đón ngài đang ở phía trước."
Trong lòng ta bất giác khuẩn trương, ta cẩn thận hít một hơi dài, nhẹ nhàng vén rèm, tùy ý để người hầu đỡ ta xuống xe tới Cáp Đồ Toa. Lúc này ta thật sự không biết đón tiếp mình sẽ là vận mệnh như thế nào, thời điểm ta còn chưa kịp lo lắng cho tương lai, tầm mắt đã bị quân đội quây quanh.
Bọn họ không phải quân đội Hittite thông thường, ánh nắng đầu hạ chiếu xuống hắt lên áo giáp đen tạo ra hào quang nhàn nhạt. Đội ngũ của bọn họ vô cùng chỉnh tế, quy luật dựng cờ ta chưa từng thấy qua bao giờ.
Màu đỏ tía, sậm và đen.
Đó là cờ của ai? Hình như lúc trước ta cũng nghe nói tới đội hình như thế, nhưng không có ai giải thích rõ ràng cho ta hiểu.
"Điện hạ, mừng ngài trở về." Ta thu hồi ánh mắt, nhìn nam tử tóc đen đứng đầu đang cung kính hành lễ. Ta vuốt nhẹ cằm, ý bảo hắn không cần đa lễ.
Hắn ngẩng đầu, ta có thể nhìn thấy tướng mạo của hắn. Sau này ta không còn nhớ rõ bộ y phục hắn mặc lúc trước như thế nào, ta chỉ nhớ mái tóc cắt ngang trán, phủ lên đôi mắt yên tĩnh lạnh băng như biển đến cả đời không thể nào quên được. Ta chưa từng thấy tên nam nhân nào có đôi mắt đẹp đến thế, nhất thời không có cách nào rời mắt khỏi hắn.
Hắn khẽ cười, bờ môi ưu nhã cong lên ẩn ẩn sự dịu dàng "Điện hạ, mời người theo thần hồi cung."
Lúc này ta mới nhận ra mình đã quá thất thố, má ta nóng ran, trái tim như bị đun sôi không ngừng nhảy nhót đập thình thịch trong lồng ngực. Ta cúi đầu, theo lễ tiết đưa tay phải.
Hắn cầm tay ta, ngón tay thon dài lạnh như băng. Quân đội như thủy triều, chỉnh tề tách ra đứng nghiêm ở hai bên. Hắn cẩn thận đỡ ta, theo từng bước chân của ta mà chậm chạp tiến tới cổng thành Cáp Đồ Toa. Ta quay đầu, nhìn thoáng qua đám người hầu đã theo ta bôn ba suốt mười sáu năm, cũng giống như mẫu thân, các bà vú cũng sẽ bị giữ lại ở cái nơi xa xôi kia, vĩnh viễn không thể đi cùng ta. Ta bất an ngẩng đầu "Bọn họ làm sao bây giờ?"
Nghe ta nói, hắn cúi thấp đầu, thân hình cao lớn che khuất ánh mặt trời, gương mặt anh tuấn mỉm cười khó hiểu "Công chúa điện hạ, trong thời gian ở Cáp Đồ Toa, người muốn gì thần đều có thể cho người, còn những người hầu kia thật sự không cần thiết."
Thời điểm ta nhận được tin tức toàn bộ bọn họ đều bị chôn sống đã là rất lâu sau đó. Ít nhất lúc đó, hắn luôn nói với ta những câu ta không hiểu nhưng lại khiến ta rất an tâm. Ta muốn gì ngươi đều cho ta ư? Thật chứ? Nếu vậy ta muốn được gặp Phụ Vương. Khoảnh khắc bước vào cửa thành cao lớn, ngón tay ta trong lòng bàn tay hắn hơi run lên.
"Công chúa điện hạ?" Hắn hơi cúi đầu, không hiểu nhìn ta.
"Tên ngươi là gì?" Ta nhìn đường lớn thẳng tắp tiến tới hoàng cung, trong lòng đủ mọi cảm xúc, bất an có, chờ mong có, mơ hồ có, trăm ngàn cảm xúc cùng lúc ùa tới nhất thời làm ta trở tay không kịp.
"Tên thần là Nhã Lý." Giọng nói của hắn mang theo vẻ cười thản nhiên như trước "Nhã Lý A Các Nặc Nhĩ, thưa điện hạ."
"Nhã Lý, Phụ Vương... Phụ Vương Bệ Hạ người... Người thật sự muốn gặp ta sao?" Ta dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, vậy nên rất ngây thơ mở miệng, hy vọng moi ra được từ miệng tên nam tử thần bí này đáp án.
Ta ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn "Cho dù ta có màu mắt kỳ quái? Tướng mạo cũng không giống ai?"
Hắn nhìn ta, giọng điệu vô cùng chắc chắn "Người thật sự có đôi mắt và dung mạo rất đẹp."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...