Dịch: KimoHanie _ Nhóm dịch PHL
Nguồn: Truyện của tôi
"Này! Không phải là rất nhanh là sẽ đến Cai-rô sao?" Cô kìm nén nỗi đau trong lòng lại. Giọng điệu như đang khiêu khích hỏi người điều khiển phía trước. Người này, không phải là đang đùa với cô chứ!
Người điều khiển còn làm bộ nói một cách chậm rãi:
"Không có cách nào, vốn có một sân bay có thể đáp xuống nhưng tín hiệu đột nhiên báo rằng hôm nay không thể hạ xuống tại Cai-rô."
"Cái gì? Còn có chuyện này sao?" Ngải Vi không vui nói "Dù cho chúng ta là người của gia tộc Modiet cũng không thể đáp xuống sao?"
"Tiểu thư, hình như hôm nay có một vị trí khách quan trọng tới Ai Cập." Người điều khiển cho máy bay lượn thật chậm trên không trung.
"Sở dĩ là sân bay hôm nay đã bị phong bế... Chúng ta về đi."
"Không! Không được." Ngải Vi chưa từng gặp mặt vị khách quan trọng này nên cứ đáp xuống trước rồi tính sau.
"Ai Cập có rất nhiều khu vực, chúng ta không thể đáp xuống ở đây thì cứ tùy tiện chọn đại một chỗ để đáp xuống đi!"
Người điều khiển lộ ra vẻ mặt cau có "Tiểu thư... Ngài Ngải Huyền đã liên tục dặn dò tôi nhất định phải phải chăm sóc kỹ lưỡng cho cô. Hiện tại thì Ai Cập đang rất hỗn loạn. Nếu như bay loạn nhất định sẽ bị bắn hạ đấy..."
Ngải Vi rút ra từ dưới chỗ ngồi của mình một cái dù để nhảy, đeo vào người rồi kéo lên trên lưng, bò lại gần khoang cửa của khoang máy bay.
"Như vậy cứ để ta tự nhảy xuống là được rồi, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa." Nàng hời hợt nói. Cái người điều khiển hình như tên là Terry kia vẫn giữ nguyên bộ dạng nhất mực nghe theo lời của anh cô. Hắn cũng chính là trợ thủ đắc lực trong việc làm ăn của anh ấy. Trong ấn tượng của cô thì anh trai cô luôn miệng tán dương sự thông minh của hắn. Hắn nhất định là có cách nhưng cũng phải dùng biện pháp nhỏ để mà ép hắn đáp xuống mới được.
Cô leo đến phía trước đặt tay lên khoang cửa, "Hạ thấp một chút, không thôi tôi mà bị quăng thẳng xuống dưới thì anh của tôi sẽ không được vui đâu."
Đột nhiên hai tay được đeo bao tay trắng tinh trước mặt cô chuyển động một chút, Terry xoay đầu lại nhìn cô, đồng thời tháo kính râm xuống bất đắc dĩ liếc nhìn Ngải Vi một cái. Chỉ trong một cái chớp mắt ấy, Ngải Vi đột nhiên ngây ngẩn cả người, đôi mắt màu rám nắng sâu hút này. Phong thái hào hoa và tao nhã này.
Đồ Đặc! Hắn chính là Đồ Đặc!
Terry không nói gì mà nhìn lướt qua bộ dạng ngây người như tượng của Ngải Vi. Vẫn chậm rãi nói.
"Thực sự là không thể giữ Vi tiểu thư lại rồi. Xin mời cô về chỗ ngồi và ngồi xuống đi."
Đồ Đặc nói câu này thì nhất định là hắn...
"Vi tiểu thư, xin cô cứ yên tâm, Huyền tiên sinh đã dặn dò tôi là nếu như tiểu thư muốn cái gì thì nhất định tôi sẽ tận hết sức lực mà làm cho bằng được mới thôi."
Tiếng của hắn thật giống như từ một nơi rất xa bay tới, Ngải Vi như trong cơn mê kéo dài mà sững sờ trở về chỗ ngồi của mình mà ngồi xuống, máy bay giống như đang lặng lẽ đáp cánh xuống. Nàng kinh ngạc nhìn những mãnh đất màu vàng óng ả càng ngày càng gần mình hơn, đáy lòng bỗng nhiên nhảy lên vui mừng một cách mãnh liệt.
Nhã Lý, Đồ Đặc...
... Cô còn có thể ôm lấy... Hi vọng sao?
Cô còn đang mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì máy bay đã đáp xuống mặt đất. Những nhân viên trong sân bay đều vội vàng chạy đến vây quanh máy bay mà lớn tiếng tranh cãi với Terry, chỉ nghe được hắn không ngừng nói rằng.
"Phi cơ đã hết dầu rồi, không lẽ để cho chúng tôi bị đâm máy bay rồi chết sao? Chúng tôi là người nước Anh... Chúng ta là người của gia tộc Modiet..."
Tiếng tranh cãi càng ngày càng dần dần xa đi, giống như bị cái gì đó khống chế lại, cô thừa dịp nhảy đại xuống phi cơ. Trong đầu chẳng có mục đích gì mà cứ đi thẳng về phía trước.
Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời vàng chói cùng những ngọn gió nóng rực.
Nàng kinh ngạc nhìn xuống những bước chân mà mình di chuyển, mơ hồ cứ như đi đến một thế giới khác vậy.
Cứ mỗi bước đi qua là cứ như là đã trôi qua một năm, sau đó
Cơ thể bỗng nhiên va phải vào một người nào đó, cô định thần lại mà xem xét. Là một thiếu nữ tóc đen xinh đẹp đang liên tục cúi đầu xin lỗi cô.
Không đợi mình hồi phục lại tinh thần, cô gái kia đã chạy thục mạng về phía trước rồi xông thẳng vào ngực của một chàng trai trẻ tuổi. Người nọ cười vui vẻ rạng ngời giống như ánh mặt trời. Nhẹ nhàng ôm người yêu của mình vào lòng rồi vừa cười vừa nói và cùng cô gái đó đi nhanh về phía xa xa.
Cô dùng sức đánh xuống đầu của mình.
Đây không phải là mộng.
Thật là giống như nắng gắt tháng bảy bắn vào trong lòng của cô, mãnh liệt đến nỗi dường như cô không hồ thể hô hấp được.
Cô càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, chạy cho đến cuối cùng giống như đoán bậy phương hướng mà chạy tiếp vậy.
Mãi chõ đến khi Terry giữ chặt cô từ phía sau cô mới mơ hồ dừng bước.
Nhưng nước mắt lại không thể dừng lại được, vẫn cứ tiếp tục rơi, tiếp tục rơi không ngừng.
Terry nói cái gì cô đều không nghe được. Mặc cho Terry có lay cô cỡ nào cô cũng đều không có chút phản ứng chút nào.
Trong miệng cứ nhất mực nói ra một câu: A Bố Tân Bối Lặc, đi gặp A Bố Tân Bối Lặc...
Trong đầu cô cứ ù ù lóe lên một câu nói, một lần, lại một lần nữa mà chưa từng ngừng lại.
Ta đã tìm cách cho xây dựng thần miếu mới tên là A Bố Tân Bối Lặc. Ta muốn nó lưu danh thiên cổ. Cho dù là các vị thần trên bầu trời cũng có thể chứng kiến chúng ta. Cho dù là hàng vạn năm sau thì mọi thần dân cũng đều có thể chứng kiến chúng ta. Ta muốn chứng minh, nàng là của ta. Mặc kệ nàng đang ở đâu cũng không cần biết nàng là cái gì đi chăng nữa.
Thật vậy chăng... Chàng sẽ còn nhớ nó không? Chàng sẽ làm như vậy sao?
Không biết đã qua bao lâu, không biết đi được bao xa. Ruốt cục thì cô cũng đã được như ước nguyện của mình mà đứng ngay trước thần miếu A Bố Tân Bối Lặc. Ngước nhìn bức tượng điêu khắc hình Ramses cao lớn ở trước miếu vậy mà cô lại cảm thấy lạ lẫm vô cùng.
Những tảng đá này được xây lên một bức tượng lớn nhưng cuối cùng lại không phải là hắn... Không phải hắn!
Terry đứng sau lưng cô chậm rãi nói:
"Hóa ra đây chính là thứ mà tiểu thư muốn được thấy hay sao. Nghe nói Ramses 2 còn có một sủng phi gọi là Nefertari, cô có biết không? Đền miếu nhỏ bên cạnh kia chính là của nàng ta đấy."
Trong lòng Ngải Vi vui vẻ hẳn lên nhưng ngay sau đó nỗi vui sướng lập tức biến thành nỗi đau khổ tột cùng.
Câu "Mỗi ngày mặt trời mọc lên cao là vì nàng". Câu nói không phải cho cô mà là dành cho vị Nefertari chân chính kia!
Tất cả các pho tượng được nặn lên ở trước cửa miếu Thần cũng không có đến nửa cái phần thân ảnh nào là điêu khắc cô.
Đến cuối cùng thì cô đang hy vọng xa vời cái gì đây. Ở thời điểm này trong lịch sử vốn dĩ cô chưa từng tồn tại ở đây! Hắn vốn dĩ chưa bao giờ nhìn thấy nàng... Tất cả những gì tốt đẹp trong trí nhớ cũng đã vỡ vụn theo vòng tay Hoàng Kim!
Đều đã tan biến vào trong không khí rồi...
Nàng kiềm chế lồng ngực mình lại, hít thở một cách khó khăn, gần như hét toáng lên.
"Không muốn! Tôi không muốn xem!"
Terry lớn tiếng một cái rồi bước sang một bên hai bước mà ngồi trên một tảng đá cách đó không xa rồi nhìn Ngải Vi.
Tính khí thất thường của tiểu thư cũng không phải là ngày một ngày hai nhưng kỳ lạ như vậy thì lại chưa bao giờ như vậy cả. Thật không biết tuốt cục là như thế nào nữa.
Ngải Vi nhìn xem những pho tượng điêu khắc lớn ở trước cửa miếu thần A Bố Tân Bối Lặc một lần rồi lại một lần nữa, từng pho tượng một.
Nhìn không thấy, nhìn không thấy được nửa cái bóng dáng của hắn đâu...
Đột nhiên, cô giống như phát hiện ra được cái gì đó lập tức bị nó hấp dẫn mà đi thẳng về phía trước.
Dưới chân của một pho tượng năn cực lớn vậy mà có khắc những chữ tượng hình rất nhỏ mơ hồ không thể nhìn thấy rõ được.
Nhưng cô vừa xem đã hiểu, cô hoàn toàn xem hiểu hết!
“Hỡi thần Osiris, xin hãy phù hộ ta, để ta có được thêm một kiếp sau nữa.
Hỡi thần Heras, xin ngài ban cho ta dũng khí và sức mạnh để ta có thể chiến đấu mà bảo vệ ranh giới lãnh thổ của mình.
Hỡi thần Armon, xin ngài bảo vệ linh hồn ta, và đưa nó đến kiếp sau xa xăm.
Hỡi nữ thần Haby, xin hãy chiếu cố ta, giúp ta được đến bên cạnh nàng.
Sông Nin, mẹ của ta, ta và nàng đã cùng uống thứ nước sinh mệnh này, thề nguyện dù có tạm biệt, cũng sẽ không bao giờ lãng quên…”
Thần Ra– vị thần mặt trời đang dần dần chìm vào đáy sông. Dòng sông Nin bao quanh Ai Cập mang đến sức sống tiềm tàng vô hạn. Biển rộng và sa mạc sẽ vĩnh viễn bảo vệ cho vùng đất thần thánh và thiêng liêng này, làm cho nền văn hóa hoàng kim rực rỡ phát triển mãi mãi.
Hẹn ước tạm biệt cũng sẽ không bao giờ lãng quên...?
Ngải Vi ngây ngẩn cả người, ngón tay run rẩy chỉ vào câu cuối cùng này.
Tạm biệt là muốn sẽ được ở bên cạnh ai đó? Là Nefertari sao?
Nefertari này... Cuối cùng là người nào vậy?
Đang lúc cô đang ngẩn người ra thì bỗng nhiên xung quanh lại có rất nhiều người xuất hiện. Còn chưa kịp phản ứng thì cô đã bị người khác xô đẩy một chút.
"Tránh ra! Vương tử của công quốc Morocco muốn đi qua."
Ngải Vi lảo đảo lui về phía sau vài bước, thiếu chút là nữa ngã sấp xuống đất. May mà một cánh tay lớn kịp thời kéo cô lại.
Cô ngẩng đầu lên, còn chưa kịp cám ơn người kia thì lại vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy con ngươi màu xanh biếc kia mà không nói nên lời. Cô còn chưa kịp điều chỉnh lại những dòng suy nghĩ rối loạn trong đầu lại thì sau lưng phát ra một giọng nói nhàn nhạt xé tan hết tất cả lý trí của cô.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Nó lãnh đạm như gió thu tháng 11.
Lãnh đạm như mặt hồ tĩnh lặng dưới chân núi.
Lãnh đạm y như đôi mắt màu hổ phách gần như trong suốt kia.
Thật lãnh đạm...
Cô chậm rãi quay đầu đi, mái tóc màu vàng óng giống như ánh mặt trời quay một vòng tạo thành một đường cong trong không khí thật là xinh đẹp. Làn da trắng nõn nà bị ánh mặt trời chiếu vào cứ như gốm sứ trong suốt vậy. Lông mi cong dày, hai con ngươi màu xanh lam của cô giống như màu của bầu trời.
Cô trợn tròn hai mắt ngơ ngác nhìn về phía sau lưng mình.
Trong con ngươi xinh đẹp kia phản chiếu lên một thân ảnh vô cùng quen thuộc. Một cơn gió nhỏ tự ý làm cho cúc áo của chiếc sơmi hở rộng ra làm lộ ra một vết thương nhỏ màu đỏ thẫm do mũi tên tạo nên.
Nước mắt tức thì tràn ra đầy cả hốc mắt. Cô buông thõng cả hai tay, cô không có cách nào để mà thở nữa.
Trong tầm mắt mông lung của cô bây giờ chỉ còn nhìn thấy một đôi mắt bình yên màu hổ phách cũng nhìn qua về phía cô.
Vi...
Nàng phải nhớ kỹ rằng.
Tạm biệt.
Nhưng cũng sẽ không bao giờ lãng quên đi.
-Hoàn-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...