Dịch: Hoa Thiên Cốt
Biên: Lạc Cảnh Băng _ Nhóm dịch PHL
Nguồn: Truyện của tôi
Thời gian trôi qua không biết bao lâu rồi, cuối cùng hắn cũng thả nàng.
Hai cánh tay rắn chắc của hắn nắm chặt bờ vai của nàng, và nhìn nàng bằng đôi mắt trong suốt màu hổ phách.
Sự trầm mặc đè nén hơi thở của hai người, không khí nặng nề như muốn đông cứng lại. Ngải Vi rụt rè tránh né đôi mắt của hắn. Dù nàng đã luôn ao ước được nhìn thấy hắn, luôn nghĩ về hắn nhưng khi thấy thái độ khiến người khác hoảng sợ của hắn nàng lại không nói được gì.
Nàng hãy nói gì đi chứ, gì cũng được, một chút thôi, nói đi!
Ta... Ta đã tìm được vòng tay Hoàng Kim, ngay tại vách tường này, nàng nói bằng hơi thở đứt quãng, run rẩy nắm lấy vạt áo:"Vậy nên, ta muốn phải trở về... để nhìn thấy ngươi."
Hắn trầm mặc.
"Ngươi biết không, ta cho rằng ngươi đã quên ta... Bởi vì ta biết rằng ngươi đã cưới rất nhiều phi tử. Ở thời đại của ta, ta luôn dõi theo ngươi. Vậy nên ta nghĩ, có lẽ ngươi không muốn nhìn thấy ta nữa."
"Ta nghĩ có lẽ ngươi muốn ở bên cạnh Nefertari như trong lịch sử đã ghi, sau đó... Sau đó..."Ngãi Vi nghẹn ngào hít một hơi thật sâu."Nhưng bất kể là như thế nào đi nữa, ta vẫn muốn nhìn thấy ngươi.
Nhưng hãy nói cho ta biết vì sao nànng vừa gặp ta, thì quân đội Hitite cũng vừa tới biên giới?"
Giọng nói giận dữ và lạnh giá của hắn vang lên như đao kiếm khứa vào trong tâm trí của Ngãi Vi, nàng đau khổ nhìn hắn, "Không, không phải..."
"Là ai đã đưa ngươi về Ai Cập, Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ, là hắn đúng không, cuối cùng quan hệ của ngươi và hắn là như thế nào hả?"
"Không!Mọi chuyện không phải như những gì ngươi nghĩ..."
" Vậy vì cái gì mà bây giờ ngươi mới xuất hiện trước mắt ta?"
Hắn hùng hổ chất vấn nàng.
Ngãi Vi đau khổ đến mức không thể thở được, con tim đau nhói như muốn xé tan lồng ngực. Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra xa, đau đớn tột cùng, âm thanh như muốn làm vỡ tan cổ họng nàng.
"Bởi vì ta yêu ngươi, ta muốn được gặp ngươi."
Lần đầu tiên nói yêu hắn, thật sự nàng không muốn sự việc diễn ra nhanh như trong tình cảnh này. Nhưng nàng không thể ngăn được tình cảm của mình.
Nàng không dám nhìn hắn nữa...
Nhưng sau đó rất lâu, nàng vẫn không nhận được câu trả lời nào.
Ngãi Vi ngẩn đầu lên thăm dò nhưng lại tuyệt vọng trước vẻ mặt lạnh nhạt của hắn. Bỗng dưng nàng cảm thấy bản thân như rơi vào vực sâu không đáy.
Hắn dường như chẳng thèm ngó ngàng đến lời thổ lộ của nàng, trong ánh mắt màu hổ phách hiện lên một nụ cười chế giễu. Hắn chậm rãi thả nàng, âm thanh lạnh như băng khiến nàng muốn rơi vào vực sâu không đáy.
"Ngươi nói ngươi yêu ta?"
Nàng mê mẩn nhìn hắn, đôi mắt màu xanh biển không biết đang tập trung đến chỗ nào.
Bỗng nhiên hắn kéo nàng qua rồi mãnh liệt hôn, nhưng dường như chẳng hề có tí cảm xúc nào.
Không để ý đến sự giãy dụa và phản kháng của nàng, hắn lạnh lùng, thô bạo hôn nàng như muốn chiếm trọn cả cơ thể nàng.
"Buông ra... Thả ta ra!" Ngải Vi dùng sức cắn rồi đẩy hắn ra, bờ môi lạnh lẽo làm tan nát trái tim nàng.
Máu từ trong miệng hắn chảy xuống theo khuôn mặt hắn.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên lau nhẹ vết máu trên miệng.
"Không phải ngưoi nói yêu ta sao? Vậy tại sao ngươi lại phản kháng, hãy để cho ta hôn đi! Chứng minh là ngươi yêu ta đi!" Còn có lời nói nào có thể tàn độc hơn vậy sao?
Nàng tuyệt vọng nhìn nhưng hắn lại làm như không thấy.
Hắn đột nhiên xé rách áo mình để lộ ra một bờ vai rắn chắc, bên vai phải hiện ra một vết sẹo do đạn bắn.
Đó là chỗ mà Ngãi Huyền
làm hắn bị thương.
"Ngươi đã đáp ứng ta!" Hắn cúi thấp, vang lên âm thanh khàn khàn có chút run rẩy.
"Ngươi đã hứa với ta là không bao giờ có thể rời xa ta! Đó là lời thề của ngươi và ta đã cho rằng nó thật vững chải như bức tường Tường Vi... Nhưng ngươi đã đi, đi suốt năm năm, trong đêm mưa tiễn biệt, vết thương ta đau nhói, ta lại nghĩ về ngươi và cảnh tượng ngươi cùng người con trai đó biến mất trong ngọn lửa, không xuất hiện trước mặt ta nữa, nhưng ta vẫn mòn mỏi chờ đợi trong nỗi vô vọng khôn cùng."
"Ngươi nói yêu ta?" hắn nhìn nàng, đôi mắt ẩn giấu sự oán hận,"Ngươi yêu ta, vậy tại sao ngươi có thể phá bỏ lời thề một cách dễ dàng như vậy rồi còn lừa ta, tại sao ngươi không có một lời giải thích nào, bỏ ta rồi biến mất biệt tâm ; ta luôn tìm kiếm ngươi, cầu trời khẩn phật muốn gặp ngươi nhưng ngươi vẫn không xuất hiện, để ta đợi lâu như vậy... Đến khi nhìn thấy ta, câu nói đầu tiên của ngươi lại là..."
Hắn nghẹn ngào, hơi thở gấp gáp làm hắn khựng lại, không nói nên lời.
Hắn xem lời nói tha thiết của nàng là thứ nàng dùng để thoát khỏi hắn, hắn không tin nàng.
Chợt hắn ôm lấy nàng, đi nhanh về phía cung điện. Nàng bỗng có linh cảm không tốt, nàng ra sức chống cự, hai tay đẩy ngực hắn còn chân thì ra sức đạp nhưng hắn lại không có chút cảm giác nào, hai tay cứng lại giữ chặt nàng.
Áo quần hắn xộc xệch, nổi giận ôm lấy nàng, người hầu đi ngang qua tẩm cung, hắn hơi chỉnh sửa lại áo quần rồi đuổi hết người bên ngoài, thô bạo mà ném Ngãi Vi trên mặt thảm được làm từ lông thú, rồi đóng mạnh cửa lại.
Nàng né tránh, cố gắng đứng lên để thoát đi. Nhưng hắn đã đến, không chút xót thương đè nàng xuống tấm thảm mềm mại, thô bạo cắn xé vùng cổ trắng noãn của nàng.
Ngải Vi dùng sức đẩy mạnh hắn rồi giãy dụa, nhưng hắn lại cứng như sắc làm nàng không tài nào nhúc nhích được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...