Dịch: Acchan Watanabe
Sưu tầm: Tinna My
Nguồn: thientucac.wordpress.com
Sông Nile, mẹ của ta
Tạo cho ta thổ địa Ai Cập phồn thịnh
Tạo cho ta ranh giới vô hạn sinh sống
Ta ở trong này ca ngợi người, ta trong này cầu khẩn người
Làm cho Ai Cập của ta luôn luôn phồn thịnh, làm cho Ramsser ta rạng ngời sử xanh.
*
“Hiến tế?”
“Đúng vậy, hiến tế, ngày kia là bắt đầu”
“Hiến tế cái gì?”
“………” Lễ Tháp Hách sửng sốt một chút. Một cô gái nghĩ ra được lợi dụng những nông dân nhàn rỗi mà tu kiến công trình lại cư nhiên không biết vì sông Nile tràn ra mà sắp cử hành hiến tế, rất kỳ quái.
“Vì sao hiến tế?” Ngải Vi thấy hắn không nói liền không khách khí lớn tiếng thêm một lần nữa.
Lễ Tháp Hách không khỏi cười khổ, thân là nhà tiên tri trẻ tuổi nhất vương quốc Ai Cập, lại là người mang huyết mạch hoàng thất, chỉ sợ là có mình Ngải Vi dám lớn tiếng khí thế áp bức hắn.
“Sông Nile tràn ra” Hắn điều chỉnh một chút cảm xúc, ôn hòa đáp “Ước chừng khoảng 60 năm sông Nile sẽ hội gây ra cho chúng ta bùn đất phù sa màu mỡ, phù hộ Ai Cập ta trong tương lai vẫn cường thịnh như cũ, nông nghiệp được mùa. Đến lúc đó nhà tiên tri đứng đầu, bệ hạ cùng các vương tử đều đã trình diện, lễ mừng phồn thịnh sẽ được tiến hành liên tục mấy ngày”
Nha……..Nói đến các vương tử, kì thực cô cũng mới chỉ biết mỗi tên Bỉ Phi Đồ.
Giống như là nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Lễ Tháp Hách bổ sung đáp “Điện hạ thân là con của Quốc Vương Ai Cập, lại là nhiếp chính vương tử, hơn nữa hiến tế lần này lại là nhân vật quan trọng.” Điện hạ sớm hay muộn cũng kế thừa vương vị, điểm này Lễ Tháp Hách tin tưởng nắm chắc không nghi ngờ. “Hắn là niềm hãnh của nhân dân Ai Cập chúng ta, là niềm hi vọng của tương lai Ai Cập. Ta tin tưởng Ai Cập nằm trong tay hắn sẽ ngày càng lớn mạnh hơn” Vừa dứt, đột nhiên cảm thấy lời nói của chính mình không ổn, hắn nhìn thoáng qua Ngải Vi, nhưng là cô giống như hoàn toàn không chú ý tới, ngược lại còn tự nhiên hỏi cái gì
“Pharaong hiện tại là ai?”
Sao tự nhiên lại nói ra một câu vô lễ như vậy? Lễ Tháp Hách không nghĩ đến điểm này, nhưng là đối với hắn lễ giáo không quan trong nên vẫn trả lời vấn đề của cô: “Bệ hạ thánh danh Tắc Đề”
“Tắc Đề….Đệ Nhất?” Ngải Vi thì thào đọc, đọc lên nghe rất quen, không biết là nghe được ở đâu rồi……. Sớm biết rằng đây là nơi rất tốt trong lịch sử, nói không chừng đến đây cũng có thể làm một Nữ thần nha~!. Nhà tiên tri đứng đầu “Lễ Tháp Hách”, Ngải Vi chợt quay đầu, hai con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lễ Tháp Hách.
Lễ Tháp Hách sớm đã quen những biểu hiện như thế của cô nên vẫn cười âm thầm mà nhìn
“Lễ Tháp Hách, các ngươi…..lợi dụng sức nổi của sông Nile……ách, nước sông để xây dựng công trình sao? Giống như vận chuyển những khối đá hình vuông rất lớn ấy?
“……..Đương nhiên”
“Nga~……” Cứ như vậy, nếu có thể trở lại hiện đại, cô chắc chắn sẽ đến thư viện tra ra tên Hoàng đế Bỉ Phi Đồ trong lịch sử rốt cuộc là loại người gì, nếu hắn có thể thừa kế vương vị như mọi người nói. Mới như vậy mà đã biết lợi dụng sức nước để tạo những công trình lớn, phụ thân lại là Tắc Đề đệ nhất……đáng chết, không biết gì về lịch sử thật đáng buồn! Nếu có thể nhớ một chút thông tin về thời đại này thì thật tốt, cô có thể tìm được phương pháp tồn tại ở cái thế giới này mà không cần lo lắng đứng đây để chịu cái tên vương tử ấy sắp xếp.
Lễ Tháp Hách nhìn Ngải Vi biểu tình thay đổi liên tục, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nữ nhân này còn biết được nguyên lí vận chuyển những khối đá lớn nhờ sức nước. Lời Tây Mạn nói không phải không có lí, nữ nhân bình thường làm sao có thể biết mấy thứ này. Nàng không lẽ…….thật sự là nội gián, nếu là vậy thì từ bây giờ nhất định là đối với điện hạ thật sự có nhiều bất lợi.
Hoàn toàn có thể thấy được, điện hạ đối với nàng thập phần hứng thú.
Lúc trước Mạnh Đồ Tư cùng hắn phụng mệnh tìm cô gái xinh đẹp có tướng mạo kì lạ là để đối phó với tướng quân Tatar vốn rất thích các cô gái ngoại quốc. Bữa tiệc tối hôm đó, rất thuận lợi là Tatar đã mắc câu nhưng chính điện hạ lại đem kéo nàng đến bên cạnh, thậm chí vì thế mà quá sớm đã chọc giận tên mãnh hán kia. Đã như vậy còn muốn lưu giữ nàng lại bên cạnh hầu hạ. Thời điểm Lão thần Tiền triều Tây Mạn nghi ngờ nàng, hắn lại nhảy vào ra tay che chở cho nàng.
Như vậy, thực sự không ổn.
Vì tương lai điện hạ, có lẽ hắn nên……Lễ Tháp Hách ánh mắt trở nên lạnh như băng, đưa tay hơi hơi về phía cổ tay áo.
“Nefertari!” Thanh âm quen thuộc đánh vỡ sát khí đang dần hình thành xung quanh Ngải Vi. Nhìn lại, đúng là tên Bỉ Phi Đồ. Ngải Vi lúc này mới nhớ đến hình như mấy ngày nay không nhìn thấy hắn.
Hắn sải bước đi tới, hoàn toàn xem nhẹ việc các thị vệ cùng thị nữ đang liên tiếp hướng mình hành lễ mà trực tiếp đi hướng Ngải Vi, một tay túm lấy nàng kéo vào trong lòng, hai mắt hơi ẩn ẩn vài phần ngoan độc cùng hơi thở âm thầm nhìn Lễ Tháp Hách.
Lễ Tháp Hách không khỏi cười khổ một phen. Đi theo điện hạ mấy năm nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn sắc mặt lãnh khốc như thế nhìn mình. Nếu như vừa rồi động thủ nhanh một chút làm tổn thương đến Nefertari thì không biết giờ bản thân mình trở thành cái dạng gì. Chỉ sợ chính mình khó mà thoát khỏi cái chết. Nghĩ đến đây, hắn liền cung kính thối lui sang một bên, cúi đầu, loan thắt lưng, cái gì cũng không nói.
Giờ tên Bỉ Phi Đồ mới đem tầm mắt chú ý đến người Ngải Vi, nhìn cô thập phần không tự nhiên đang cố gắng muốn đẩy chính mình ra xa.
“Nefertari, ta rời đi mười ngày, ngươi có nhớ ta không?”
Ngải Vi từ chối cho ý kiến. Bỉ Phi Đồ hơi nhíu mi một chút, nhưng nhanh chóng lập tức thu lại biểu tình “Quên đi, hôm nay bổn vương tâm tình rất tốt”
Lễ Tháp Hách rất cung kính khom người mà hành lễ “Điện hạ, hoan nghênh ngài trở về” Lại lập tức hướng nam nhân tóc đỏ phía sau tên Bỉ Phi Đồ mà nhẹ nhàng gật đầu một cái “Mạnh Đồ Tư tướng quân, thật vất vả”
Tên Bỉ Phi Đồ trên miệng gợi lên một tia cười đắc ý, đem những chuyện không vui của Ngải Vi mà quên đi “Lần này có rất nhiều nông dân nguyện ý khi sông Nile tràn ra sẽ đến Aswan làm thợ kéo, tràng quặng, xem ra phụ vương trước tiên nhanh chóng hoàn thành Kim Tự Tháp! Lễ Tháp Hách, tế điển chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Hồi bẩm điện hạ, tất cả đều rất thuận lợi, chờ Vương thượng ngày mai hồi kinh nghỉ một ngày là có thể cử hành”
“Mạnh Đồ Tư! Đảm bảo an toàn xung quanh cung điện ta giao ngươi phụ trách, tế điển hẳn có nhiều thích khách nên tốt nhất là không nên có gì sai sót”
“Vâng, thưa điện hạ”
Ngải Vi hơi nhẹ nhàng ngẩng đầu vụng trộm nhìn Bỉ Phi Đồ, xem ra tên vương tử này thật sự có một chút bản lĩnh, chỉ huy mọi người đều rất tốt. Không nghĩ tới đột nhiên Bỉ Phi Đồ cúi đầu xuống chạm vào ánh mắt của cô. Cô cuống quýt cúi đầu thấp xuống, mang theo ngượng ngùng khiến hai bàn tay hơi đan xen vào nhau.
“Các ngươi đều đã hiểu? Đi xuống đi” Bỉ Phi Đồ lệnh mọi người lui ra. Mạnh Đồ Tư, Lễ Tháp Hách cùng những người không liên can lập tức hành lễ lui ra phía ngoài. Trong nháy mắt chỉ còn lại Bỉ Phi Đồ cùng Ngải Vi, không khí trở nên yên tĩnh có một tia xấu hổ, Ngải Vi giống như nghe được cả tiếng tim đập thình thịch của mình, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn tên Bỉ Phi Đồ.
Nhưng tên vương tử ấy không chút thương hoa tiếc ngọc mà giữ chặt cằm cô, bắt buộc cô ngẩng đầu nhìn bản thân hắn.
“A, ngươi muốn làm gì…..rất đau ngươi có biết hay không!” Ngai Vi mang theo vài phần tức giận hét lên, nhìn thấu vào đôi mắt màu hổ phách của hắn.
Tên Bỉ Phi Đồ cũng không để ý tới vấn đề của cô, chỉ quan tâm hỏi một câu thật sự “Nefertari, mười ngày qua ngươi có nhớ ta hay không?”
Nha~, đúng rồi, người này đúng là đi đâu đó mười ngày…….Xem ra chính là đến chỗ mỏ đá Aswan. Khó trách mười ngày qua rất thoải mái, tự tại, cũng có vài phần……nhàm chán!. Nghĩ đến đây, Ngải Vi dùng sức lắc đầu “Ta cũng không cần biết ngươi đi đâu, ta hiện tại chỉ muốn biết khi nào mình có thể nhận tiền công để rời khỏi cái cung điện này”
Nghe đáp án ấy, Bỉ Phi Đồ trong mắt xuất hiện một tia thất vọng không dễ gì phát hiện, nhưng mà hắn hoàn toàn xem nhẹ giọng điệu của Ngải Vi, thẳng thắn mà nói “Được rồi, Nefertari, thực ra………” Hắn ôm lấy cô, vòng vo một hồi rồi ngồi vào ghế đá bên cạnh cái áo sen, kéo cô ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng nói sự thật với cô “Mười ngày qua không có ngày nào mà ta không nghĩ tới ngươi”
Thật sự làm người ta nín thở không dám nói nên lời, nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn cách chính mình không đến mười li Ngải Vi cơ hồ muốn ngừng thở, cô hơi lùi về phía sau nhưng lại bị tên Bỉ Phi Đồ ấy túm lấy đầu cố định trước mặt hắn.
“Nefertari, mấy ngày nay ta mới hiểu được một việc…” Bỉ Phi Đồ chậm rãi nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại xuất hiện vài phần ngượng ngùng “Tuy Tây Mạn cảm thấy ngươi là nội gián, Lễ Tháp Hách cũng không biết thân phận của ngươi…………Nhưng còn ta, ta cảm thấy…….”
Ngải Vi có dự cảm không tốt, liều mạng lui về phía sau nhưng là cái nam nhân này cánh tay thật chắc chắn giống như thép làm cô không thể một chút động đậy.
“Ngươi muốn lui ra phía sau làm cái gì?” Tên Bỉ Phi Đồ thấy hành động của nàng, trên tay dùng một chút khí lực, Ngải Vi vì không chịu được mà xích lại gần. Rất nhẹ nhàng, lại là một cái hôn ôn nhu.
A…….Lần thứ hai! Này tên lưu manh, tên hỗn đản này!
Cô trong lòng lớn tiếng mắng, tên Bỉ Phi Đồ lại thản nhiên nhìn xuống mà nói “Mười ngày nay ta phát hiện, ngươi ở bên ta có lẽ là tốt nhất”
Này, này, phát hiện cái *** má gì thế!
“Bất quá cũng có thể cho ngươi thù lao, ngươi đã rất muốn………”
Cô muốn thù lao chính là để đi khỏi cái nơi quỷ quái này!
“Cho nên ta……..” Hắn giống như tích góp từng tí dũng khí một, sau đó mới nói ra “Cho nên ta quyết định cưới ngươi làm Phi tử thứ nhất của ta, ngay sau hiến tế. Thế nào”
A!!!!!!!!!!
“Làm người của ta, ta là con của Pharaong Ai Cập! Ta làm cho mọi người biết ngươi là Phi tử của ta, Phi tử thứ nhất của ta” Ánh mắt hổ phách ánh lên tia mong muốn thật sự. Hắn trẻ tuổi, tuấn tú, con của Pharong dũng cảm lại lần đầu tiên muốn cưới một người làm Phi tử. Ngải Vi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng không chút gì vui vẻ đứng dậy.
Bởi vì lòng cô chỉ có mỗi anh trai. Cô thừa nhận tên Bỉ Phi Đồ rất tuấn tú, rất thông minh, rất lợi hại nhưng trong lòng cô chỉ duy nhất muốn cưới anh trai, nếu không thể thì nguyện chung thân không lấy chồng.
Lại càng không muốn gả cho một tên Ai Cập cổ đại hậu cung ba ngàn mỹ nhân này.
Vẫn là làm vợ bé của hắn!
“Ta không cần thù lao như thế này” Ngải Vi chắc như đinh đóng cột nói “ Ta chỉ cần có tiền, sau đó thả tự do cho ta”
“Nefertari……..”
Hắn trong mắt xuất hiện một tia đau thương, làm ơn, đừng nhìn cô như vậy.
“Ngươi đều biết người ta thích là anh trai ta vậy thì ta làm sao có thể lấy ngươi được chứ!”
Trên miệng Bỉ Phi Đồ đột nhiên xuất hiện tia cười lạnh như băng “Ngươi trong miệng khi nào cũng anh trai, anh trai. Hắn thực sự rất tài giỏi sao!” Ngay sau đó thanh âm khàn khàn lại tăng thêm vài phần sát khí “Hắn làm ta phát cuồng vì ghen tị………”
Ngải Vi toàn thân chợt run lên, sợ hãi đứng dậy
Cô cảm giác được, nếu tên Bỉ Phi Đồ này mà nhìn thấy Ngải Huyền nhất định sẽ giết chết hắn. Bỉ Phi Đồ thực sự yêu mình sao? Vì sao, bắt đầu từ khi nào? Trong lòng cô đột nhiên dao động một chút, rất muốn biết tâm tình của hắn, thậm chí muốn đáp lại………..Không, không, cô hung hăng lắc đầu. Cho dù thích Bỉ Phi Đồ nhưng tất nhiên là không thể! Cô sớm hay muộn gì cũng sẽ trở về hiện đại, chính là tình cảm này không có kết quả tốt đẹp.
Cô thừa nhận là có một chút đau xót.
Nghĩ đến đây, ánh mắt màu xanh lam bỗng ánh lên tia kiên định, lạnh lùng nhìn Bỉ Phi Đồ, nhìn thấy trong mắt hắn có một tia thất vọng lại chuyển biến thành tuyệt vọng. Giằng co một hồi, Bỉ Phi Đồ cũng buông lỏng Ngải Vi ra, đem cô đặt sang một bên rồi đứng dậy.
Ngải Vi trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Đúng lúc này, Bỉ Phi Đồ mới mở miệng nói chuyện, ngữ khí lạnh như băng, cơ hồ lại muốn cô nghĩ đến cảnh tượng khi hắn giết người tại đại tiệc mấy ngày trước đây
“Ta là con Pharaong Ai Cập. Ai Cập hết thảy đều thuộc về ta” Trong con ngươi màu hổ phách có vài phần giải thích cũng có vài phần lãnh khốc “Nguoi cũng như vậy. Sau tế điển, ngươi phải trở thành Phi tử của ta”
Cái gì! Hơi quá đáng!
Ngải Vi túm lấy trái cây bên cạnh tức giận ném đến cái bóng của hắn đang dần dần đi xa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...