Dịch: Kidlove - Nhóm dịch PHL
Biên tập: Châm Phu Quân
Nguồn: Truyencuatoi.com
"Ngự y...... Gọi ngự y."
Giọng nói yếu ớt giống như một giọt nước rơi xuống mặt hồ là đại sảnh, tạo thành một vòng gợn sóng từ từ mở rộng ra, những gợn sóng lăn tăn khác cũng kéo nhau xuất hiện, cuối cùng làm mặt hồ nhiễu loạn.
"Ngự y! Ngự y ở đâu?"
"Mau gọi ngự y! Lễ Tháp Hách đại nhân bị trúng độc!"
"Ngự y! Lễ Tháp Hách đại nhân hắn, đại nhân hắn! Ngự y mau tới!"
Triều thần bốn phía hoảng hốt, gọi ngự y tới lui liên hồi nhưng lại không ai dám bước chân lên điện. Các võ sĩ đứng gác ở cửa nếu chưa có lệnh của Pharaoh thì cũng không dám tự tiện hành động. Đám đông bốn phía đang ồn ào thì bị một mệnh lệnh làm ngưng bặt, mệnh lệnh này khiến cả đại sảnh vốn đang nháo nhào bỗng trở thành một nơi yên tĩnh vô cùng.
Lễ Tháp Hách vẫn nhắm nghiền hai mắt, máu chảy dọc xuống thanh đoản kiếm rơi xuống đá Thanh Hoa trên mặt đất, tạo thành những đóa hoa nhỏ màu đen. Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như nằm trên người hắn, đã không còn khóc như đứt ruột đứt gan, nhưng nước mắt vẫn không ngừng ứa ra rồi rơi xuống, đánh tan những đóa hoa màu đen do máu ngưng tụ tạo thành kia.
Bỗng Lễ Tháp Hách chớp nhẹ đôi lông mi dài. Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như lập tức đứng lên, cầm tay hắn lo lắng nói: "Ta ở đây, Lễ Tháp Hách, ta ở đây!"
Thoáng chốc đại sảnh trở nên im ắng. Tất cả mọi người đều nhìn về vị Pharaoh trẻ tuổi đã ngã trên mặt đất, đợi hắn hạ lệnh.
Thế như đôi môi tái nhợt đó chẳng hề gọi tên cô gái đáng thương kia. "Bệ hạ!" Khoảnh khắc đó, sắc mặt Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như càng thêm trắng bệch. Mắt nàng hiện lên sự tức giận lẫn tự giễu. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Ramsses.
"Hắn đang gọi ngươi!"
Vẻ lạnh lùng đó chính là bất kính. Đây là câu đối thoại đầu tiên sau năm năm giữa công chúa và Ramsses, cũng là câu duy nhất. Câu này vừa thốt ra, Ramsses giống như vừa giật mình tỉnh khỏi cơn mê, cuối đầu nhìn xuống Lễ Tháp Hách hiền lành đang nằm trên mặt đất, chẳng dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình.
"Bệ hạ..." Lễ Tháp Hách vẫn đang nhắm mắt, yếu ớt nói: "Bệ hạ, Lễ Tháp Hách có tội, dám tự ý xông lên điện!"
Lòng Ramsses bỗng rung động lạ thường. Hắn dùng hết sức lực bước đến chỗ Lễ Tháp Hách đang nằm. Đôi mắt trong suốt màu hổ phách của hắn đã không còn nhìn thấy đại thần bốn phía đang hoảng hốt, cũng không thấy cô công chúa Hittite đang dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm mình. Toàn bộ tinh thần hắn đều đang tập trung trên thân thể người đã không tiếc tánh mạng hy sinh vì hắn, cứu một thằng ngốc như hắn... Khoảnh khắc đó, thời gian mường tượng như quay về mười năm trước. Mười năm trước người áo trắng kia cũng đã gặp hắn vào ngày này.
Thế nhưng, vì sao hiện tại người ấy bị té ngã trên mặt đất, vô cùng yếu ớt, vì sao vẫn còn có thể cười. Nếu như không phải Ramsses nhất thời bị mê hoặc, nhất thời hoài nghi, nhất thời do dự, làm sao xảy ra kết cục này. Lễ Tháp Hách đã biết Ramsses hoài nghi mình, vì sao không giải thích, vì sao lòng không chút oán hận, vì sao... còn bình thản nói ra một câu như vậy.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà ngàn vạn câu hỏi xuất hiện trong đầu Ramsses, miệng hắn nở nụ cười bất đắc dĩ, muốn nói ra thành lời nhưng cuối cùng lại không thể hoàn chỉnh một câu: "Đã nói... ngươi không cần khách khí với ta mà!"
Lễ Tháp Hách cảm giác được giọng nói Ramsses đã dần dần cách xa mình. Vì vậy hắn dùng hết sức lực mở mắt, con người đen láy đã mấy đi vẻ đẹp đẽ như mọi khi. Hắn không còn thấy đuợc vị vua mà mình đã bầu bạn suốt mười năm nữa. Cho dù gắng sức mở to hai mắt nhưng hắn vẫn chỉ thấy được một màu đen tối, cảm giác của năm giác quan giống như đang sắp bị tách biệt khỏi thế giới này. Sự sống nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một cảm giác sợ hãi và lạnh lẽo từ từ vậy quanh hắn. Đây chỉnh là cảm giác của cái chết hay sao? Nếu như chết là sợ hãi, vậy nỗi sợ của hắn chính là sắp phải rời xa người thân của hắn vĩnh viễn.
Nhưng hắn vẫn còn có thể nói ra suy nghĩ của mình, chuyển lời cho vị vua có đôi mắt màu hổ phách:
"Bệ hạ, ngài không có việc gì thì tốt quá rồi..." Giọng nói hắn đứt quãng, chậm rãi, dùng hết sức lực cuối cùng nói: "Xin lỗi, Lễ Tháp hách không thể tiếp tục làm bạn với ngài nữa..."
"Hả? Ngươi nói vớ vẩn cái gì đấy? Ngự y tới rồi. Ta còn có rất nhiều chuyện cần ngươi giải quyết. ta không cho phép ngươi ngừng cống hiến cho ta!"
Khuôn mặt tái nhợt của Lễ Tháp Hách chợt hiện lên nụ cười tươi tắn: "Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài đã ban cho Lễ Tháp Hách mạng sống... Có thể làm việc cho ngài là vinh hạnh của Lễ Tháp Hách!"
"Người đừng nói nữa. Ngự y đâu? Ngự y đâu?" Ramsses tức giận rống lên. Hắn kêu khàn cả giọng, âm thanh vang lên văng vẳng trong đại sảnh im ắng. Quần thần lo lắng ngóng đợi nhưng vẫn chưa thấy ngự y tới.
"Lễ Tháp Hách đã thấy được thế giới bên kia rồi... Bệ hạ, xin ngài nhất định phải hoàn thành ước nguyện của ngài..." Giọng Lễ Tháp Hách chợt lớn lên, càng thêm phần kiên định. Giọng nói truyền ra bốn phía rõ ràng, ai ai cũng nghe được.
Sau đó giọng nói dần nhỏ lại chẳng khác gì thì thầm bên tai: "Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như...: Hắn nhỏ giọng kêu tên công chúa, vừa như đang gọi nàng, mà cũng giống nói cho chính mình nghe. Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như ứa nước mắt, ngơ ngác nhìn hắn, nín thở chờ hắn nói câu tiếp theo.
Thế như thật lâu sau hắn vẫn không mở miệng.
"Lễ Tháp Hách, Lễ Tháp Hách, ngươi tỉnh lại cho ta!"
Thế như gã thanh niên đang nằm trên mặt đất bình thương luôn khiêm cung lễ phép, lúc này chỉ lạnh lùng không trả lời.
Vị ngự y tuổi tác đã cao nhận được tin tức liền đem theo các loại thảo dược quý hiếm chạy tới, rốt cuộc đã tới được đại sảnh. Thân hình lão thấp bé ôm theo hòm thuốc, vừa lau mồ hôi, vừa thở hỗn hễn. Lão loạng choạng chen vào đám người. Vừa chen vào được thì đã bị Ramsses kéo vào, ném đến bên cạnh Lễ Tháp Hách.
"Ngự y tới rồi, ngươi mau đứng lên cho ta. Lão sẽ chữa lành cho ngươi!"
Ngự y nhìn xuống khuôn mặt Lễ Tháp Hách, đưa tay sờ thử một chút: "Bệ hạ... đại nhân đã..."
"Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không chữa lành cho hắn. Ta bắt cả nhà ngươi đền mạng!" Ramsses lạnh lùng nhìn ngự y, đôi mắt màu hổ phách xuất hiện vẻ điên cuồng, giết chóc. Ngự y run rẩy quay về phía Lễ Tháp Hách. Cho dù là người ngu dốt nhất cũng biết không thể cứu được một người đã không còn thở nữa.
"Ramsses, hắn đã chết. Ngươi còn muốn thế nào?" Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như lạnh lùng nói, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường: "Cả đời hắn tận trung với ngươi. Đến bây giờ mà ngươi còn không buông tha cho hắn sao?"
"Láo xược! Ai cho phép ngươi lên tiếng? Không có ta đồng ý, Lễ Tháp Hách chắc chắc sẽ không rời xa ta!" Ramsses tức giận đáp.
Bỉ Da, Bỉ Da... Mười năm trước nhìn thấy hắn, hắn liền muốn thâu người thiếu niên cơ trí kia về dưới trướng của mình. Mười năm sau đó Lễ Tháp Hách đối với hắn trung thành và tận tâm. Ramsses đã quen cùng Lễ Tháp Hách bàn luận, đã quen cùng với Lễ Tháp Hách thể hiện dã tâm của mình trong thư phòng, đã quen cùng Lễ Tháp Hách dò xét nơi bờ sông Nile. Nếu như là Lễ Tháp Hách, thì chắc chắn y sẽ không dám cãi lời của hắn, bởi vì khát vọng của Ramsses cũng chính là khát vọng của Lễ Tháp Hách! Vậy nên... người bị chết này chắc chắn không phải Lễ Tháp Hách.
Khi tỉnh ngộ, hắn mới phát hiện Lễ Tháp Hách không phải một quân cờ mà hắn muốn lợi dụng, hay là trung thần ngu ngốc chỉ biết phục tùng. Ở sâu trong nội tâm Ramsses từ lâu đã luôn coi hắn là bạn bè đáng tin cậy nhất...
Nhưng vì sao hắn lại phải hoài nghi Lễ Tháp Hách?
Vì sao phải hoài nghi kẻ đáng thương ngay cả tính mệnh cũng có thể vứt bỏ vì mình này?
Không! Không thể như vậy! Không phải lỗi của mình, không phải mình hoài nghi hắn, là Hittite! Là do đám người Hittite hèn hạ sắp đặt!
Con ngươi màu hổ phách hắn hiện lên sát ý điên cuồng. Còn có một tên sứ giả Hittite, nhất định phải phanh thây tên đó ra muôn mảnh.
Võ sĩ và đại thần trong đại sảnh hỗn loạn cả lên. Vừa chứng kiến tình cảnh đáng sợ như vậy nên họ quên mất vẫn còn một nhân vật như vậy tồn tại ở đây. Nhưng do võ sĩ đã phụng lệnh vây kín đại sảnh nên vị sứ giả này có chạy đằng trời. Chỉ là không biết hắn đang ở đâu...
Một vị quan trẻ tuổi liếc mắt sang: "Bên kia!"
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay gã chỉ. Vị sứ giả đó chẳng biết từ lúc nào đã chạy lên trên đại điện, tay bắt cóc uy hiếp một người. Nhìn kỹ thì phát hiện, người đó chính là...
***
Vở kịch này giống như đã được sắp đặt sẵn từ trước. Vừa rồi Ramsses tránh né tên sứ giả đang điên cuồng truy sát mình, vừa hô to ép Nefertari phải đứng yên trên đó, mọi người cũng ý thức được người đứng phía sau vương tọa tay cầm chim phiến chính là Nefertari. Giây phút đó chỉ thoáng đảo mắt qua vì mọi người đã bị sự gấp gáp ở chỗ Pharaoh làm phân tán tư tưởng. Nhân lúc hỗn loạn, kinh khủng, bị ai... tất cả mọi người không kịp phản ứng thì một thanh kiếm sắc lạnh đã gác lên gáy của nang - quý phi mà Ramsses cưng chìu nhất - Nefertari.
Vì hành động bất ngờ này, theo bản năng Ngải Vi nắm chặt súng trong tay, đưa vào tà áo rộng, chĩa về gã đứng sau lưng. Trong lúc nhất thời hoảng loạn, nàng quá run rẩy nên khó lòng khống chế dễ dàng được.
"Đừng cử động!" Gã lạnh lùng nói. Giọng nói sát bên tai Ngải Vi, vừa dịu dàng vừa hàm chứa sự kinh khủng khiến người khác phải run sợ. Đó chính là Tháp Lợi, gã sứ giả rất giống Ngải Huyền ở lối nói chuyện giễu cợt xen lẫn khinh bỉ. "Kỳ thực, ngoài tướng mạo ra thì chỗ nào cũng giống nhau!" Ngải Vi bất giác vụt lên suy nghĩ này.
"Bỏ thứ đồ trong tay ngươi xuống!"
Cái gì? Ngải Vi sửng sốt. Nàng cực kỳ muốn quay lại hỏi hắn cho rõ. Lẽ nào gã biết đây là súng? Làm sao có thể?
"Bỏ xuống!" Tháp Lợi lạnh lùng nhắc lại. Thanh kiếm sắt càng dí sát cổ nàng, da thịt nàng đã bắt đầu cảm thấy đau. Ngải Vi không cam lòng, tuy nhiên vẫn biết nên phục tùng để giữ tính mạng. Hai tay nàng tự giác đưa lên đầu thành động tác đầu hàng, tay phải thả lỏng, súng rơi xuống đá Thanh Hoa trên mặt đất gây ra tiếng động lớn.
"Thông minh đó!" Giọng nói dịu dàng trở lại, Tháp Lợi nói vào tai nàng rồi nhìn về phía đám người đang chờ mình, cất tiếng: "Yêu cầu của ta không nhiều. Một con người và thả ta ra khỏi thành!"
Ngải Vi lén nhìn Ramsses. Nếu như nói ánh mắt có thể giết người thì chắc Tháp Lợi đã chết cả trăm lần. Nhìn Ramsses thật chẳng khác nào một Diêm Vương đích thực. Nếu Ngải Vi không sơ suất thì làm sao rơi vào tình cảnh như vậy được. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu như mình không ở nơi này, nói gã xấu xa kia cực kỳ giống ca ca của mình, chắc hiện tại mình đã chết dưới tay gã rồi. Trước đây nghĩ đến mình có thế giúp gã nàng luôn cảm thấy vui mừng, còn sau một khoảnh khắc này, tình cảm khắc cốt ghi tâm dành cho ca ca Ngải Huyền giống như đã bị rũ bỏ sạch sẽ mọi liên hệ giữa ca ca với gã đàn không sau lưng.
Chỉ một giây, chỉ một giây ảo giác này đã tan đi. Phải nói rằng từ lúc Lễ Tháp Hách mất mạng, sự chấp nhất của nàng dành cho ca ca đã bất giác phai nhạt đi. Hình ảnh sống động của gã thanh niên cầm kiếm xông vào tầm mắt nàng, khiến trái tim của nàng đau đớn đến không thở nổi.
Bao yêu thương như muốn vỡ vụn ra vậy.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn vị Pharaoh trẻ tuổi kia, trong đôi mắt hắn ẩn chứa một sự hắc ám khó tả.
Đây là thù hận sao? Giận chó đánh mèo với tên sứ giả này, vì đồng bạn của gã đã giết chết Lễ Tháp Hách?
Ramsses hận người Hittite đang bắt giữ mình, hắn sẽ vì giết Tháp Lợi mà... bất chấp tính mạng của mình hay sao?
Ngải Vi run lên, chợt phát hiện lòng tràn đầy một nỗi đau không tên. Tên Ramsses xấu xa này luôn luôn thể hiển tình cảm của mình ra nét mặt.
Đau lòng? Vì sao nàng lại đau lòng? Vốn nàng là một kẻ xâm nhập đến từ không gian khác, tự cho là đúng quấy nhiễu cuộc sống người khác, tùy tiện làm theo phỏng đoán của bản thân, sửa lại đường đi đúng đắn của lịch sử. Bản thân nàng đã vốn không thuộc về thời đại này, vậy cho dù Ramsses không quan tâm đến nàng thì nàng cũng không nên oán hận. Toàn bộ mọi thứ đều do chính nàng tự lựa chọn.
Nhưng vì sao đau lòng?
"Ngươi sợ?" Giọng nói dịu dàng vang bên tai, cắt đứt dòng suy nghĩ của Ngải Vi.
"Buồn cười!" Ngải Vi cũng đáp.
"Ha ha... " Đôi mắt màu xanh nước biển của Tháp Lợi hiện lên ý cười: "Thế nào, Ramsses, ngươi đang lo lắng?" Tay phải Tháp Lợi nhích nhẹ mũi kiếm, Ngải Vi chỉ cảm thấy nơi cổ mát mát, sau đó trở nên cực kỳ đau rát. Quần thần không khỏi hít vào hơi lạnh, Tháp Lợi cười lạnh: "Máu của Nefertari, cũng là màu đỏ!"
Người này không hề đùa giỡn. Ngải Vi chợt cảm thấy Tháp Lợi bệnh hoạn kinh khủng. Cảm giác khinh thường này giống như một tảng băng đang tan dần, theo lỗ chân lông chảy vào máu nàng, khiến nàng không còn run sợ nữa. Gã ta vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, điểm ấy rất giống Ngải Huyền. Nhưng Ngải Huyền dù có vô số thủ đoạn cũng tuyệt đối không bao giờ động đến Ngải Vi. Còn Tháp Lợi, lại xem Ngải Vi như quân cờ tốt nhất.
Đại sảnh dần dần hỗn loạn, nhân lúc mọi người đang nháo nhào, gã đàn ông sau lưng hỏi nhỏ vào tai nàng: "Ngươi sợ?"
"Làm sao phải sợ?"
"Tuy rằng ta không thể giết ngươi, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn!" Giọng nói của Tháp Lợi tuy dịu dàng nhưng lại lạnh lẽo vô cùng. Gã ngẩng đầu nhìn Ramsses, mặc dù không nói lời nào nhưng trong ánh mắt đã thể hiện tất cả ý tứ của mình.
Nếu không thả gã đi, như vậy lúc bị bắt, trước tiên gã sẽ tiễn nàng đi.
Ngải Vi nhìn Ramsses.
Truyện thường có đoạn, lúc này nữ nhân vật chính sẽ kiên định hét lên: "Không cần lo cho ta, giết hắn đi!" hoặc là "Ta và hắn không có quan hệ, ngươi mau ra tay đi!" Thế nhưng nàng lại không nói nên lời, ánh mắt kiên định cũng không có. Không sai, Lễ Tháp hách đã chết, chết vì suy sai lầm, vì nghi hoặc của vua, không thể đổ hết lên đầu người Hittite được. Dù vậy, nàng vẫn không muốn gánh chịu trách nhiệm này, nàng muốn biết rốt cuộc Ramsses sẽ quyết định thế nào?
Cảm tính sao?
Đúng, hắn không những hành động cảm tính mà còn ích kỷ!
Hắn không phải nói nàng rất quan trọng với hắn sao? Vậy quan trọng bao nhiêu? Hãy chứng minh cho nàng thấy đi?
Chỉ có đau lòng thôi sao? Nhìn bộ dạng hắn tuyệt vọng như vậy, lòng nàng cũng muốn tan nát thành muôn mảnh, không thể cử động và suy nghĩ gì được. Nếu không vì thế, làm sao lại bị Tháp Lợi khống chế?
Vị Pharaoh vĩ đại kia không ai động đến được, là một vị vua thần bí khó lường lại vì người khác mà trở nên đau lòng đến vậy. Cảnh tượng ấy nàng không sao quên được. Nàng chỉ hy vọng hắn không phải đau khổ. Đây là thứ tình cảm gì? Áy náy? Vì mình cũng từng lừa gạt Ramsses? Tiếc hận? Vì Ramsses từ vì nàng trách trung thần? Hay là những chuyện khác...
Đã biết là khó chịu, vì sao còn cố ra vẻ kiên cường? Hết thảy mọi sai trái đều đổ xuống trên đầu nàng sao? Không, nàng muốn nhìn xem tiếp theo hắn sẽ làm gì.
Ramsses chậm rãi đưa tay phải lên, đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa những tình cảm khó hiểu.
Nhưng tay phải này một mực không phất xuống, võ sĩ đông đúc phía sau đại sảnh đã dàn trận sẵn sàng nghênh đón quân đinh, tay cầm các loại binh khí, ám khí. Nếu lệnh Ramsses là giết, thì tất cả những thứ vị khí đó sẽ đồng loạt ném về tên sứ giả, mặc kệ có trúng Ngải Vi hay không. Còn nếu lệnh Ramsses là không giết thì sao?
Bá quan, võ sĩ, thị nữ, Tháp Lợi, Ngải Vi... toàn bộ nín thở nhìn Ramsses.
Còn Ramsses lại đứng yên bất động.
Ngải Vi cảm nhận được máu trên cổ mình đang chảy xuống. Nàng không muốn đợi đến lúc kết quả xuất hiện rồi không chịu nổi. Kỳ thực bất kể kết quả là gì, nàng cũng đều không thể chấp nhận được.
Nghĩ đến đây, nàng hét lớn một tiếng, thân thể run lên, thanh kiếm của Tháp Lợi cứa vào vết thương của nàng. Một cơn đau nhức kéo tới. Thấy thế Tháp Lợi vội vã buông tay vì sợ cắt sâu vào cổ nàng: "Tháp Lợi, hóa ra rốt cuộc ngươi không muốn giết ta!" Ngải Vi thầm nghĩ, tay nhanh chóng móc máy phun sương trong túi ra. Ngón tay cái bấm vào chóp chiếc nhẫn, bốn ngón tay cầm phần thân máy phun sương, lòng thầm nói "xin lỗi" rồi dùng sức nơi cánh tay bắn thẳng vào mũi Tháp Lợi.
Máy phun sương này dài bằng một cây bút để ký tên nhưng to hơn, bàn tay nhỏ bé của Ngải Vi cầm là vừa tầm. Nó được chế tác từ hợp kim đặc biệt, cứng rắn nhưng nhẹ, khi tấn công sẽ sinh ra tác dụng "Gây choáng trong chớp mắt". Cho dù Ngải Vi là một cô gái trói gà không chặt thì vẫn có thể khiến một tên to lớn bị thương nặng. Lần này quả nhiên đã khiến Tháp Lợi khá đau đớn. Gã hét to rồi buông Ngải Vi ra, ôm lấy mũi mình, tay phải vẫn nắm chặt kiếm sắt.
Thừa dịp này, Ramsses phất tay phải xuống. Chúng võ sĩ ngầm hiểu cùng xông lên định cho Tháp Lợi một đòn tối hậu.
Đúng lúc này, Ngải Vi kêu lớn: "Ai cũng không được lên đây!" Khí thế bức người của nàng khiến tất cả sửng sốt. Cùng lúc đó, tay trái nàng đưa lên che mũi, tay phải nhanh chóng gạt chốt bảo hiểm của máy phun sương rồi chĩa về mặt Tháp Lợi. Một giây sau, Tháp Lợi hét thảm rồi té xỉu. Lập tức võ sĩ, bá quan đứng dưới cùng cảm thấy không ổn, mũi miệng cay nồng rồi ho khan.
"Không nên lo sợ, dùng tay áo che mũi lại là được rồi!" Mọi người nghe vậy liền dùng tay áo che lại.
Ramsses chỉ tay tới, võ sĩ sau lưng lập tức ập lên.
Bất chợt Ngải Vi quỳ xuống trước mặt Tháp Lợi, đưa hai tay ra che chở cho gã. Võ sĩ phụng lệnh vua chém đao kiếm xuống người nàng.
"Dừng tay!" Ramsses quát bảo mấy võ sĩ kia dừng lại. Hắn phẫn nộ khó hiểu hỏi: "Nefertari, nàng đang làm gì?"
"Bệ hạ..." Rốt cuộc Tháp Lợi vẫn không giết nàng, gã không có: "Không thể giết người này được, vẫn còn một việc cần tra hỏi hắn!"
"Việc gì?"
Ramsses gần như mất đi lý trí, đầu óc chỉ xuất hiện một suy nghĩ. Vì sao không giết? Vì sao không giết? Lễ Tháp Hách chết vì sứ giả Hittite! Là vì tên đó! Ngải Vi cúi đầu, nói nhanh: "Hỏi hắn ai mới là gian tế thực sự!"
"Nàng nói gì?"
"Hỏi hắn ai mới là gian tế thật sự! Bên cạnh người có gian tế, người đó không phải Lễ Tháp Hách, trước giờ đều không phải!"
Câu này như đánh thức Ramsses. Hắn kinh ngạc nhìn Ngải Vi, trong nhất thời không thể thốt lên câu nào. Thật lâu sau, hắn mới buông tay xuống.
"Bắt hắn lại xem!"
Võ sĩ thu đao kiếm lại, áp giải Tháp Lợi đang bất tỉnh sau lưng Ngải Vi đi.
Ramsses ngẩn ngơ nhìn Lễ Tháp Hách đang nhắm nghiền hai mắt trên mặt đất, nụ cười ấm áp hằng ngày phảng phất vẫn hiện lên trên khuôn mặt y, chỉ là không còn sức sống nữa.
Đâu mới là gian tế thực sự?
Câu nói này như nhắc nhở hắn rằng nếu hắn không có tâm nghi ngờ Lễ Tháp Hách là gian tế, không nghi ngờ người trung thành nhất với mình này, tôn kính mình nhất này, thì mọi việc sẽ không thành ra như vậy. Nếu Lễ Tháp Hách được đứng ở trên điện, tay hắn được cầm vũ khí thì liệu tên sứ giả kia có thể hành thích mình được không? Rốt cuộc là ai đã hại Bỉ Da? Trên thế giới này sẽ không bao giờ có người nào trung thành với Pharaoh như y!
Hắn mỉm cười. Một nụ cười tự giễu, khóe miệng cong lên, đôi mắt hổ phách hiện lên sự phức tạp. Hắn chậm rãi trở về vương tọa, mắt lướt qua quần thần còn đang hoảng sợ, lướt qua Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như đang tràn ngập hận ý, lướt qua Ngải Vi đang im lặng, rồi hướng mắt ra bên ngoài. Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh lùng mà kiên quyết.
"Chờ tên sứ giả tỉnh táo lại, ta muốn tra tấn hắn tới chết! Người Hittite dám hại chết tế ti tối cao của chúng ta, bọn họ tất nhiên phải trả giá đắt!"
Quần thần lập tức quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt vừa kinh sợ vừa sùng kính: "Bệ hạ muôn năm!"
Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như vẫn lạnh như băng, tỏ ra chẳng quan tâm, nước mắt vẫn ứa ra, tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt đã mất đi sự sống của Lễ Tháp Hách. Ngải Vi ngẩng đầu nhìn Ramsses, đôi mắt hổ phách của hắn cũng nhanh chóng nhìn thẳng vào nàng. Nhưng ngay lập tức hắn lại như muốn trốn tránh cái nhìn này. Hắn yên lặng nhìn về nơi xa, nghe tiếng tung hô của quần thần, cố tình không để ý tới những biến hóa tình cảm xuất hiện dưới kia.
Làm Pharaoh, ngay cả lúc này cũng không thể bộc lộ sự chán nản và hối hận?
Để thấy được quãng thời gian huy hoàng tới, đến tột cùng phải chịu bao nhiêu mất mát. Có hay không một ngày, ngay cả bản thân cũng bị mất phương hướng...
Bỉ Da, sự kiện hôm nay quả thật quá đau lòng rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...