Dịch: Châm Phu Quân - Nhóm dịch PHL
Nguồn: Truyencuatoi.com
Ngải Vi không hiểu biết nhiều về Hittite, lúc trước vì viết luận văn nên nàng mới xem qua một chút. So với Ai Cập hùng vĩ năm ngàn năm làm người ta phải lóa mắt thì sự huy hoàng của Hittite cũng như sao băng xẹt qua giữa bầu trời đêm, chỉ có vài lần ngắn ngủi có thể vùng lên. Mới đầu Hittite chỉ do mấy thôn nhỏ hợp lại tạo thành, trong thế kỷ 16 TCN nhờ được quốc vương Thiết Liệt Bình tiến hành cải cách mà đất nước ngày càng hùng mạnh, đạt tới đỉnh cao. Hai trăm năm sau đó là thời điểm đế quốc Hittite cường thịnh nhất. Lúc này, Hittite đánh dẹp người Lí Đặc rồi thành lập vương quốc Thản Ni, cũng thừa dịp Ai Cập cải cách mà cướp lấy lãnh thổ Ai Cập, cùng Ai Cập tranh hùng. Mười chín đời Pharaoh của Ai Cập, đều đấu đá với Hittite. Tổ phụ Ramsses của Bỉ Phi Đồ, phụ thân Tắc Đề, trong những năm tại vị chưa từng dừng việc tranh chấp với Hittite.
Mặc dù vương quốc Hittite là quốc gia có sức sản xuất lớn nhất vào thời đại Đồng Xanh, nhưng Hittite thuộc về Tây Á (vùng đất Sera là nơi phát minh ra thuật chế tạo sắt hoang sơ và cách sử dụng binh khí bằng sắt sớm nhất). Binh khí sắt của Hittite từng khiến cho những nước xung quanh phải khiếp sợ, thuật luyện sắt của người Ashur chính là học được từ người Hittite. Vua Hittite xem sắt là độc quyền của mình nên không cho truyền ra bên ngoài cứ như thể nó là vàng vậy, và giá của nó cũng hơn đồng thau 60 lần. Chiến xa Hittite vì sử dụng chất sắt làm trục xe, rồi từ từ gia tăng độ to để có thể chịu được sức nặng và phát huy động cơ, vậy nên thực lực đội chiến xa tăng lên, dần dần trở thành mối họa lớn của Ai Cập.
Không cần suy nghĩ nhiều, trong dự định ban đầu của Bỉ Phi Đồ, tất nhiên Hittite là một yếu tố không thể thiếu. Nếu bản đồ Ai Cập những năm trước kia chia làm mười phần chính thì đất đai của vương quốc Hittite dĩ nhiên là một miếng thịt béo bở không thể xem nhẹ. Cũng như vậy, vương quốc sừng sững ở phía trên cao nguyên kia nhất định cũng phải tinh tường những thủ đoạn để làm đất ven bờ sông Nile rơi vào tay mình. Đã tự biết là không nên tuyên bố trở thành quan hệ đối địch với nhau, vậy mà hôm nay họ lại phái sứ giả đến đây, thật chẳng thể hiểu nổi lòng người Hittite nghĩ gì? Ngải Vi không khỏi cảm thấy hưng phấn. Đối mặt với thách thức luôn làm làm máu nóng trong người nàng sôi sục. Điều này đã khiến nàng quên mất bản thân mình vốn dĩ đến từ đâu, vì sao mà đến.
“Sứ giả Hittite Mục Mục Sát và Tháp Lợi xin cầu kiến!”
Ôi, cái tên này thật đúng là kỳ quái. Theo tiếng thông báo của tên lính, hai gã đàn ông có hai cái tên kỳ quái cung kính đi lên. Hai người quỳ vững vàng ở chính giữa đại sảnh trong nháy mắt. Bề tôi bốn phía chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân địch, trong phút chốc không khí trở nên thật nặng nề. Qua lớp tóc mái nặng nề trên đầu, Ngải Vi cẩn thận đánh giá hai người kia.
Nhìn bộ dạng có thể đoán được tên đứng đầu khoảng ba mươi lăm, sáu tuổi, dáng người cao to, trên mặt có một vết sẹo lớn kéo dài từ giữa trán tới cằm trông thật xấu xí. Cùng đi với hắn à một tên phiên dịch, phát âm chuẩn xác khi chuyển lời với các quan võ. Ngải Vi cảnh giác nhìn hắn chăm chú vài lần, xác định trên người hắn cũng không mang vũ khí, trong tay cẩn thận bưng cái mộp nhỏ, hẳn là thượng phẩm dâng tặng gì đó. Tên phía sau cúi đầu, nhìn gương mặt hắn Ngải Vi đoán chừng hắn chỉ bằng tuổi Bỉ Phi Đồ không hơn không kém. Dáng người cao gầy, mái tóc đen thẳng tắp, trên người mặc trang phục đơn giản – hắn chính là người cầm đầu đám tùy tùng.
Phát hiện ra ánh mắt dò xét của Ngải Vi đang chăm chú nhìn mình, gã lập tức nâng mặt lên, trong nháy mắt, một đôi mắt sắc lạnh màu xanh lam chợt như tia chớp rơi vào tầm mắt Ngải Vi, khiến nàng không khỏi run nhẹ, trong lòng bất giác kêu lên. Là hắn! Ngày đó ở trên đường nàng đã nhầm hắn là Ngải Huyền! Thì ra hắn là người Hittite, khó trách có bề ngoài nổi bật hơn người Ai Cập. Như vậy… Lần này hắn đến diện kiến Bỉ Phi Đồ, rốt cuộc trong lòng đang mưu tính điều gì? Thì ra thái độ trước đây với mình, phải chăng là vì nhận ra mình chính là “Nefertari”?Trong lúc người đàn ông có bề ngoài giống Ngải Huyền đang từ từ đứng lên, trong lòng Ngải Vi chợt rối như tơ, mọi tính toán cũng dần xuất hiện.
Ngải Vi kinh ngạc nhìn hắn thật lâu, chợt phát hiện bộ dạng của mình rất khả nghi, liền vội vàng dời tầm mắt, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhìn ra cánh cửa lớn. Hắn liếc mắt nhìn Ngải Vi không chút quan tâm, rồi cúi đầu xuống. Thì ra hắn không nhận ra nàng, nghĩ tới đây,trên gương mặt Ngải Vi xuất hiện vài phần thất vọng rồi đứng lên, thật giống như ca ca mình. Đang đắm chìm trong suy nghĩ, thì giọng nói của lính liên lạc chợt vang lên: “Ramsses bệ hạ và Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như giáng lâm!”
Ngải Vi và các vị đại thần cùng hướng về phía cửa, Ramsses đi phía trước, sau lưng là Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như, hai người không chút chậm trễ đi tới chỗ ngồi phía trước Ngải Vi, mặt sau Lễ Tháp Hách làm tùy tùng chờ sai bảo. Ngải Vi vội vàng phất nhẹ chiếc quạt lông chim, ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ ra bình tĩnh nhìn phía cửa, quyết không chạm mắt với Ramsses.
Pharaoh bước nhanh đến ghế ngồi, ánh mắt chợt dừng lại ở chỗ Ngải Vi, lông mi hắn hơi chớp lên, tuy nhiên vẻ mặt đặc biệt này chỉ thoáng xuất hiện, Ngải Vi đang nghe lệnh nên không kịp nhìn thấy.
“Lễ Tháp Hách đại nhân, chỗ ngài phía bên kia!” Bọn họ chỉ vào vị trí đầu tiên quan đại thần nói.
Lễ Tháp Hách liếc mắt nhìn bọn họ một cách kỳ quái, Ramsses cho phép hắn và Mạnh Đồ Tư cùng quần thần đứng một chỗ, trước đây vị trí của họ là bên cạnh Pharaoh, vì sao đột nhiên hôm nay… hắn ngẩng đầu nhìn Ramsses, ánh mắt Pharaoh vẫn lạnh như băng nhìn về phía xa không chút dao động. “Các ngươi có chắc đây là chỗ ta đứng không?” Hắn có chút khó hiểu, hỏi lại một lần nữa để xác nhận.
“Đại nhân, mời ngài đứng vào vị trí!”
Lễ Tháp Hách đành cười khổ. Nhớ tới những lời lúc trước Pharaoh nói với hắn, xem ra Ramsses đã bắt đầu hoài nghi. Vào thời khắc đặc biệt này, hơn nữa thân phận của mình lại như vậy nên cũng không thể trách bệ hạ được. Hắn bất đắc dĩ gật đầu rồi đi tới, đứng vào hàng ngũ quần thần.
Pharaoh và Vương phi ngồi xuống, Lễ Tháp Hách, quần thần cùng sứ giả liền cung kính hạ người về phía Pharaoh và Vương phi bái lễ. Lễ nghi thật phiền phức, Ramesses liền mở miệng:
“Hai vị sứ giả Hittite lặn lội từ xa đến là vì nguyên do gì?”
Người đàn ông đứng đầu liền lên tiếng trước, “Pharaoh bệ hạ, ta là Mục Mục Sát, còn đây là Tháp Lợi. Chúng ta lần này đến Thebes là phụng mệnh của Mục Ngõa Tháp bệ hạ thăm công chúa Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như, cũng muốn dâng tặng quý quốc một lễ vật nhỏ để tỏ lòng thành kính, để biểu đạt rằng cho tới nay quốc gia vẫn đối đãi với Ai Cập bằng sự chân thành và tha thiết!”
Tuy lời thì như vậy, nhưng trong giọng nói lại rất thiếu ý kính trọng. Những vị đại thần trên điện không khỏi tức giận buông lời bàn tán. Ramsses vươn tay, trong điện lại im như bặt.
Hắn chậm rãi nhìn Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như ở bên cạnh, sắc mặt nàng ngay lập tức trở nên tái nhợt hoàn toàn, từ thẳm sâu đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi, sững sờ nhìn hai sứ giả dưới điện. Ramsses quay đầu lại: "Như vậy, các ngươi có thấy Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như ở nơi này rất an toàn, bình an vô sự, không tổn hao chút nào không?"
"Bệ hạ, xin thứ lỗi cho phép thần nắm tay Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như một chút. Có thể nắm được tay của công chúa xinh đẹp nhất Hittite chính là vinh hạnh lớn nhất của thần!" Giọng nói trầm trầm, ẩn chứa vài phần bất cần và châm chọc. Người nói câu này chính là gã đàn ông trông giống Ngải Huyền. Tuy rằng hắn đang quỳ nhưng đầu lại hơi ngước lên, đôi mắt màu xanh nước biển lạnh như băng không e dè nhìn thẳng Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như. Còn Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như thì không hề có vẻ gì vui sướng mà ngược lại hình như còn rất e ngại. Nàng cắn môi, không kiềm nén được sự bất an, thân thể không khỏi hơi run lên, lùi sâu vào trong chỗ ngồi.
Toàn bộ đều đã bị Ngải Vi nhìn rõ hết. Kẻ xưng Tháp Lợi này cũng không phải hạng vừa gì. Chỉ dựa vào thân phận người haaif như hắn thì làm sao có thể khiến Mã Đặc Đặc Hạo Ny Khiết Như e ngại đến vậy. Rốt cuộc họ có mối quan hệ sâu xa gì?
Ramsses thì không để ý tới những việc xảy ra giữa hai người họ. Hắn vuốt cằm: "Nếu đã như vậy thì Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như, ngươi cho hắn nắm tay mình đi!"
Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như giật mình, ánh mắt nhìn về phía quần thần dưới điện cầu xin sự giúp đỡ. Ngải Vi thấy đám người Lễ Tháp Hách dường như đang tỏ ra lo lắng. Giây phút đó, nàng bỗng có một cảm giác gấp gáp đến kỳ lạ.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ từ trước đến nay mình đều tính toán sai lầm? Nếu như Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như và Lễ Tháp Hách muốn lập kế hãm hại Pharaoh thì hai tên sứ giả này đáng lý phải là ngoại ứng. Theo lý thuyết thì bọn họ sẽ không tỏ ra quan hệ gì với nhau mà lập tức ra tay. Vậy thì làm sao có loại dáng vẻ kia được? Giống như hai người sứ giả tới làm hại nàng, hoàn toàn không phải kế hoạch vẹn toàn. Trong lòng Ngải Vi không khỏi thấp thỏm, chẳng lẽ mình đã nghĩ lệch hướng ngay từ đầu?
Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như bất đắc dĩ rời khỏi chỗ ngồi đi xuống dưới chỗ Tháp Lợi đang quỳ gối dưới điện, do dự mãi mới từ từ đưa tay trái ra cho hắn.
Tháp Lợi nở một nụ cười lạnh như băng. Hắn quỳ dưới đất, cầm tay nàng: "Bệ hạ luôn luôn nhớ tới ngài, không biết ngài sống ở Ai Cập tốt hay không, trong lòng có tha thứ cho bệ hạ hay không?" Vừa nói, hắn vừa đưa một lọ nhỏ màu xanh cho Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như. Cảm nhận được sự giá lạnh thấm vào tay, Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như thoáng run lên.
"Hy vọng người sẽ luôn mạnh khỏe!" Xác nhận đã đưa vật trong tay cho nàng, Tháp Lợi buông lỏng tay ra, không nhìn Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như nữa. Đột nhiên, ánh mắt hắn chuyển đến Ngải Vi đang cầm quạt lông chim đứng sau Ramsses. Trong khoảnh khắc, hắn tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc ấy rất nhanh đã bị giấu kỹ vào đôi mắt lạnh như băng. Ngải Vi thầm chửi một câu, chẳng lẽ mình lại bị nhận ra dễ dàng đến thế sao. Tên Tháp Lợi kia chỉ mới gặp mình một lần thôi mà.
Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như siết chặt tay, từ từ lui về chỗ ngồi. Mục Mục Xét đang quỳ ở dưới nói: "Bệ hạ, xin cho phép hiến cho ngài bản vẽ do thợ thủ công giỏi nhất quốc gia ta vẽ ra, mặt trên vẽ lại thần miếu hoành tráng nhất Hittite. Nó được là giấy làm từ cỏ gấu đặc biệt của Ai Cập chế thành, hy vọng ngài xem xong sẽ thích!"
Ramsses nhướng mày. Món lễ vật này Mục Ngõa Tháp đã đánh đúng điểm yếu rồi. Từ nhỏ Ramsses đã yêu thích những kiến trúc và say mê học tập nhiều loại kiến thức về mảng này. Có thể thấy được bản vẽ kiến trúc của Hittite, tất nhiên đáng mừng. Hắn vuốt cằm, ý bảo người hầu hãy tới lấy giúp hắn.
Mục Mục Xét không giao cho người hầu mà ngược lại còn hô lớn: "Bệ hạ, Mục Mục Xét cũng vô cùng say mê với các kiến thức về kiến trúc. Bởi vậy hy vọng có thể được nghe ngài tự mình chỉ bảo. Trên người Mục Mục Xét không hề mang theo vũ khí, bệ hạ không cần lo lắng!" Vừa dứt lợi, Tháp Lợi ở bên cạnh nhìn hắn kinh ngạc. Biểu hiện lạ thường này dĩ nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Ngải Vi. Xem ra ngay chính bản thân Tháp Lợi cũng không biết tên vở kịch, chẳng hiểu tại sao Ngải Vi lại bất chợt nhớ đến câu thành ngữ "dao giấu trong tranh". Chẳng lẽ...
(*) Dao giấu trong tranh: Khi xưa ở thời Tần, Kinh Kha dùng dao giấu trong bức tranh để ám sát Tần Thủy Hoàng)
Ramsses khoát tay, bảo người hầu bên cạnh Mục Mục Xét xoát người gã. Sau một lúc, người hầu bẩm báo: "Thưa bệ hạ, không phát hiện vũ khí!"
Ramsses gật đầu: "Lấy bức họa trong hộp ra rồi tiến lại đây!"
Không thể! Ngải Vi hoảng hốt, màn này thật quá giống trong sách giáo khoa lúc Kinh Kha hành thích Tần Thủy Hoàng. Trong lòng nàng như có ngàn tiếng sấm nổ song chẳng có cách nào bộc lộ ra bên ngoài. Nghĩ đến đây, bàn tay đang cầm quạt lông chim của nàng chợt run lên.
Mục Mục Xét lấy bức họa đang cuộn tròn trong hộp ra, đi từng bước tới trước mặt Ramsses. Hắn cúi thấp đầu, bắt đầu từ từ dâng bức họa: "Bệ hạ, ở đây có vẽ mười thần miếu hùng vĩ nhất của Hittite chúng ta. Tất cả đều không giống nhau, hy vọng bệ hạ có thể chỉ giáo!"
Mục Mục Xét chậm rãi mở bức họa ra, từng hình thần miếu đẹp đẽ dần dần xuất hiện. Ramsses ngưng thần dõi theo, đáy mắt hiện lên vẻ kính phục. Ngải Vi đã gấp tới tột độ, nàng kiềm nén sự khẩn trương trong lòng, từ từ lấy khẩu súng lục S&W38 trong người ra, ngấm ngầm giật chốt bảo vệ. Hy vọng tên Mục Mục Xét kia sẽ không nghĩ tới phương pháp ám sát ngu xuẩn như vậy. Cho dù thực hiện được, hắn cũng phải chết không nghi ngờ. Hy vọng là hắn sẽ không vì một kết cục lưỡng bại câu thương mà tốn công vất vả tới đây.
Mắt thấy tranh vẽ đã mở ra gần xong, Tháp Lợi dưới điện bỗng hét lớn: "Mục Mục Xét, đừng làm chuyện điên rồ!"
Trong giây phút bức tranh hoàn toàn mở ra, trong bức tranh thình lình xuất hiện một con dao nhỏ ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
Tất cả không có thời gian phản ứng, Mục Mục Xét cầm lấy con dao, nhanh chóng đâm Ramsses. Còn Ramsses chỉ tránh theo tiềm thức nên làm con dao đâm trật vào chỗ tựa lưng nơi hắn ngồi, ngay lập tức chỗ tấm da tựa lưng vốn đang trắng bỗng chuyển sang màu đen. Chỉ nghe có người bên dưới điện sợ hãi kêu lên: "Trên con dao có độc!"
Mắt Mục Mục Xét đỏ ngầu, đó là một sự thù hận đến liều mạng và mất trí: "Ramsses, ta giết ngươi!" Hắn cầm dao đâm tới Pharaoh. Ramsses vội vàng đứng lên tránh hắn, thuận tiện lui về phía dưới điện. Mục Mục Xét liên tục áp sát, tình huống thật nguy hiểm.
Quần thần trong điện không biết làm cách nào vì Pharaoh vốn không cho phép đem vũ khí vào trong, càng không cho phép người khác tới gần chỗ ông ta ngồi. Cho tới nay có quyền đó chỉ có Mạnh Đồ Tư và Lễ Tháp Hách. Mà hôm nay, Mạnh Đồ Tư không có mặt, còn Lễ Tháp Hách lại bị bắt không được lên điện. Dồn hết tinh thần tránh né con dao của Mục Mục Xét, Ramsses quên mất hô võ sĩ vào điện bảo điện. Lúc này mọi người khẩn trương nhìn Ramsses và Mục Mục Xét, lòng vô cùng lo lắng, nhưng bây giờ hoàn toàn lực bất tòng tâm.
Tuy biết rằng mọi việc có thể sẽ tới bước này nhưng Ngải Vi không ngờ được lại nhanh như thế. Ngải Vi vứt luôn cây quạt, bắt đầu lên đạn, hai tay giơ súng nhắm vào Mục Mục Xét. Thế nhưng vị trí hai người Ramsses và Mục Mục Xét liên tục thay đổi, nàng không dám chắc chắn mình sẽ không bắn trượt, nhất thời do dự chưa nổ súng.
"Nefertari, nàng hãy ngoan ngoãn đứng ở đó, không được nhúc nhích!" Ramsses đối đầu với Mục Mục Xét, thoáng nhìn thấy nàng định giúp mình thì bực tức quát lớn khiến Ngải Vi giật mình, không biết phải làm sao.
Chết tiệt, chỉ cần cho hắn ít thời gian thì hắn có thể rút kiếm chém tên Hittite kia ra thành muôn đoạn! Thế nhưng Mục Mục Xét lại không để Ramsses có cơ hội nào, liên tục tấn công, hiển nhiên là do tiếng trống bên ngoài khiến tinh thần gã trở nên mạnh mẽ hơn, dùng hết sức dồn Ramsses vào chỗ chết. Bởi vì trên dao có độc nên không thể không cẩn thận. Đến tột cùng phải làm sao để cho tên Mục Mục Xét kia tạm dừng lại giúp Ramsses có thêm thời gian rút kiếm ra đây...
Đột nhiên trong lúc hỗn loạn một thân ảnh màu trắng lao vụt tới chắn giữa Mục Mục Xét vả Ramsses.
Nhờ có hành động này mà Ramsses có được chút thời gian quý báu. Hắn rút bảo kiếm ra khỏi vỏ một cách dứt khoát, chém vào tay Mục Mục Xét. Chỉ nghe tiếng hét thảm, tay Mục Mục Xét đã bị chém đứt lìa. Ngay sau đó, Ramsses không chút lưu tình chém về chân hắn, chỉ một nhát đã khiến tên to con này ngã xuống. Nhìn máu đỏ sắp khô lại thành máu đen trên nền đại điện, Ramsses quát ra lệnh: "Lôi Mục Mục Xét ra ngoài, dùng loạn đao chém chết!"
Trong nháy mắt đã có người cầm vũ khí ập vào, đều là dũng sĩ Tây Tháp Đặc mặc áo áp giày. Hóa ra Ramsses đã có đề phòng, chỉ là không nghĩ lại có chiêu giấu dao trong tranh như vậy. Đám dũng sĩ xông về phía trước, bắt lấy Mục Mục Xét đang điên cuồng vùng vẫy, đưa hắn ra bên ngoài.
"Ramsses! Ta nguyền rủa ngươi! Cha ngươi đã hại chết cả nhà của ta! Ta dù xuống địa ngục cũng không tha cho ngươi!" Tiếng la hét của Mục Mục Xét xa dần, khuôn mặt Ramsses như bao phủ một lớp sương dày.
Trong điện khôi phục vẻ im ắng, bỗng mọi người bị thứ gì làm cho kinh sợ đồng loạt hô nhỏ. Ramsses nghe tiếng hô cúi đầu nhìn xuống, trong tích tắc, mắt hắn cứng lại.
Trên mặt đất vẫn còn cái chân trái bị chém đứt của Mục Mục Xét, nhưng lại không thấy cánh tay cụt.
Bởi vì khoảnh khắc gã bị chém cụt tay thì cũng đã kịp cầm con dao có độc đâm vào thân thể người đã giúp Ramsses kéo dài thời gian quý giá. Máu đỏ sẫm chảy ra vì tác dụng của độc tố mà biến thành màu đen, nhuộm lên bộ quần áo trắng tinh không chút vết bẩn. Nó từ từ lan ra như một đóa hoa tượng trưng cho sự chết chóc, vô cùng bắt mắt.
Lúc này, Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như ở trên vương tọa như không kiềm nén được liền chạy xuống khóc lớn, nằm phục trên người kẻ đang gục dưới đất.
Trong một tích tắc này, Ramsses, Ngải Vi, quần thần và toàn bộ người hầu đều không lên tiếng. Cũng không phải bọn họ muốn im lặng mà là một chữ cũng không thốt lên được. Ở trong điện lúc này chỉ có thể tiếng khóc đứt ruột đứt gan của Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như, từng tiếng một vang ra bên ngoài điện, vô cùng thê lương.
"Lễ Tháp Hách!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...