Dịch: Tinna My - Nhóm dịch PHL
Beta: Châm Phu Quân
Nguồn: Truyencuatoi.com
“Nefertari tiểu thư, mời vào!”
Ngải Vi tay trái ôm ấu sư hoàng kim, tay phải được người thị nữ dắt đi tới chỗ ở mới.
Đây không thể xem là một chỗ tồi tệ. Tuy rằng ở góc lãnh cung, một vị trí hẻo lánh, nhưng dù sao cũng là nơi ở dành cho sủng phi bị thất sủng nên tất cả trang sức, vật phẩm đều có sự tinh tế và hoa lệ của hoàng gia. Dầu vậy so sánh với địa vị của mình, phía trước chỗ ở lại là tẩm cung, nơi này thật không ra gì, thậm chí có thể nói là keo kiệt một chút.
“Nefertari tiểu thư, mời người nghỉ ngơi ngay tại đây. Nếu có gì cần sai bảo, người có thể gọi ta bất cứ lúc nào!” Thị nữ cực kỳ cung kính mời Ngải Vi đi vào, đồng thời trên nét mặt cô bé thể hiện sự tò mò và khó hiểu. Cô bé đứng ở nơi đó nhìn Ngải Vi đi vào nơi căn phòng nhỏ hẹp, do dự không biết có nên nói nghi ngờ trong lòng mình cho nàng nghe hay không.
Tay Ngải Vi cầm hành lý thả đại xuống bàn. Sau đó để ý thị nữ còn chưa rời đi, nàng liền dành ít thời gian đánh giá cô bé một chút. Cô bé này cũng mới mười hai, mười ba tuổi, xem ra là một bé gái Ai Cập điển hình. Tóc cô bé ngắn gọn, da thịt màu đồng cổ, khuôn mặt non nớt còn không biết che dấu suy nghĩ và lý tưởng của mình. Trong lòng Ngải Vi chợt sinh ra hảo cảm, liền đi qua, nhìn cô bé nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì, hỏi đi!”
Bé gái đỏ mặt, sau đó vội vàng cúi đầu, nói: “Không, không có, Xá Phổ Đặc không dám......” Những cảm xúc gấp gáp, khẩn trương của bé gái đều lọt vào mắt Ngải Vi không sót chút nào.
Ngải Vi nở nụ cười ôn hòa: “Ngươi tên Xá Phổ Đặc đúng không? Ngươi không cần nhìn ta khách khí như vậy, có cái gì thì cứ nói đi!”
Hai tay Xá Phổ Đặc đan vào nhau. Nó cúi đầu, suy nghĩ một chút, sau đó liền thưa dạ hỏi: “Nefertari tiểu thư, vì sao… vì sao người luôn muốn cự tuyệt bệ hạ vậy?”
Ngải Vi thoáng ngẩn ra. Những điều cô bé vừa thốt thật làm cho nàng phải kinh ngạc.
Thấy nàng không đáp, Xá Phổ Đặc liền lấy dũng khí nhìn chằm chằm Ngải Vi, tiếp tục nói: “Năm năm trước tuy Xá Phổ Đặc còn rất nhỏ, nhưng gia tỷ từng nói cho ta biết, người là phi tử mà bệ hạ yêu nhất. Từ sau khi người mất tích, bệ hạ cự tuyệt rất nhiều hôn sự, vì người dựng lên vô số điêu khắc, thậm chí không cho người khác kêu tên của người. Nay người lại xuất hiện ở trước mặt bệ hạ, mọi người đều có thể nhìn ra được bệ hạ vui sướng cỡ nào. Mà vì sao người còn muốn làm cho bệ hạ tức giận vậy? Ta nghĩ bệ hạ tuy rằng nhẫn tâm đem người biếm lãnh cung, nhưng trong lòng hắn nhất định rất khó chịu.”
Xá Phổ Đặc thật sự là cái đứa trẻ, những điều tuy vừa rồi đều xuất phát từ đáy lòng nhưng lại nói những câu không nên nói. Ngải Vi không biết nên trả lời như thế nào đành chột dạ cúi đầu nhìn xuống đất. Xá Phổ Đặc nói gì nàng đều hiểu, chỉ là biết làm sao bây giờ? Cứ coi như nàng ích kỷ đi, nàng không muốn dấn thân vào loại tình cảm không có kết quả này và nàng càng không muốn phải trả giá vì tình cảm!
“Nefertari tiểu thư, chẳng lẽ người không nhìn ra tình cảm của bệ hạ dành cho người hay sao? Chị của ta cũng tên là Nefertari. Ba năm trước, vốn dĩ tiên vương muốn gả nàng cho mười bốn vị quý tộc nhưng sau lại gả cho bệ hạ, vậy mà lại bị bệ hạ cự tuyệt. Vì chuyện này, bệ hạ gần như đã đánh mất quyền thừa kế!”
Cái gì?!
Nghe được lời nói vừa rồi, Ngải Vi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng sốt ruột vịn vào bả vai của Xá Phổ Đặc. “Ngươi vừa rồi nói cái gì?”
Xá Phổ Đặc sợ tới mức ngây ngẩn cả người “A, ta nói...... Bệ hạ gần như đánh mất......”
“Không phải câu này, ngươi nói chị của ngươi tên gọi là gì?”
Xá Phổ Đặc kích động nói: “Xin, xin tha thứ cho ta thất lễ, gia tỷ cũng tên là Nefertari......”
Đã hiểu! Trong trí nhớ của Ngải Vi loáng thoáng xuất hiện sự thật chân chính trong lịch sử: “Ramsses đệ Nhị trong cuộc đời cưới mấy trăm vị phi thiếp. Nefertari là một người phụ nữ vĩ đại trong rất nhiều người con gái do phụ vương Tắc Đề đệ Nhất chọn ra. Nàng là một người đẹp Ai Cập điển hình thuộc lớp quý tộc hậu đại. Ramsses sủng ái người này nhất trong số các phi tử và cũng chính là bức tượng mà hắn đang điêu khắc ở A Bố, đặt ở thần miếu Tân Bối Lặc khiến người đời sau vĩnh viễn tán tụng......”
Sủng phi chân chính của Pharaoh, Nefertari......
Ngải Vi lui về phía sau vài bước, tìm được rồi. Đây mới đúng là người của Bỉ Phi Đồ, đây mới là người được cùng hắn khắc vào hình thần Mặt Trời, từ đó chứng minh tình yêu vô hạn mà hắn dành cho nàng ấy.
“Ngươi! Chị của ngươi hiện tại đang ở đâu? Ta muốn đi gặp nàng!” Ngải Vi cầm vai Xá Phổ Đặc, tiểu thị nữ sợ tới mức hơi run run.
“Này, Nefertari tiểu thư, người, người không thể ra khỏi cung......”
“Không được, ta nhất định phải đi! Xá Phổ Đặc, ngươi dẫn ta đi, ngươi dẫn ta đi gặp chị của ngươi đi! Cầu xin ngươi!”
“Nhưng, nhưng...... Nếu bệ hạ mà biết......”
“Sẽ không biết!” Ngải Vi lo lắng nói “Ngươi nghĩ mà xem, bệ hạ mà lại đi quản bị một phi tử bị biếm vào lãnh cung mặc chết sống sao? Ta chỉ là ban ngày đi ra ngoài một chút, van xin ngươi, ta phải nhìn thấy nàng......”
Tay Ngải Vi siết chặt bờ vai Xá Phổ Đặc, gần như cầu xin cô bé. Nàng muốn đến gặp Nefertari. Hiện tại tâm tình của nàng rất hỗn loạn, nàng thật sự không biết nên bước tiếp hay là làm sao bây giờ. Muốn hãm hại người trong Bỉ Phi Đồ, trong lúc đó Lễ Tháp Hách nhiều khả năng có quan hệ Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như. Còn có, người sủng phi chân chính của Pharaoh...... Còn rất nhiều nan đề, nàng quả thật không biết nên làm thế nào cho phải, huống chi, bây giờ còn có một Bubka, nàng thực xin lỗi Bubka......
Nàng phải bước từng biết, phải giải quyết tất cả những việc này.
Xá Phổ Đặc nhìn Ngải Vi bằng vẻ khó xử, đôi môi mím chặt đến tái nhợt, chần chừ một hồi, rốt cuộc cô bé cũng gật đầu kiên định.
“Được, Nefertari điện hạ, ta đưa người đi gặp gia tỷ. Nhưng để tránh phiền phức, người phải thay đổi bộ dáng thành thị nữ......”
Ngải Vi nghe vậy, vội vàng gật mạnh đầu.“Được, cho dù thành cái gì đều được! Cầu xin ngươi!”
***
Ngải Vi đội bộ tóc giả màu đen, mặc trang phục của thị nữ, đem máy phun sương ngăm đen giấu trong túi tiền, còn tay thì cầm thủy bình múc nước hằng ngày của Xá Phổ Đặc bước đi ra ngoài hoàng cung. Dọc theo đường đi, người hầu của tổng hội hoặc bình dân đồng Xá Phổ Đặc thân thiết chào hỏi:
“Xá Phổ Đặc, muốn xuất cung sao? Đừng quên đến thăm chị ngươi!”
“Xá Phổ Đặc, nghe nói ngươi hiện tại được phân phó đi chiếu cố Nefertari điện hạ, vận may không tệ nhỉ! Nhớ đến thăm chị ngươi đấy!”
“Xá Phổ Đặc, gần đây chị ngươi thế nào? Ta có chút hoa quả mới, đem cho chị của ngươi đi!”
Trong lòng Ngải Vi không khỏi cảm thấy kỳ quái, Nefertari là người như thế nào, vì sao tất cả mọi người đều biết nàng, hơn nữa tất cả đều nhìn nàng mang theo một sự kính trọng và thân thiết?
Ngải Vi nhẹ nhàng kéo Xá Phổ Đặc lại.
“Chị của ngươi là người như thế nào......?”
Xá Phổ Đặc cười nói:
“Chị của ta, ha ha, ta nào dám đắc tội với chị của ta. Nàng là người đẹp số một số hai thành Thebes, nổi tiếng có tri thức hiểu lễ nghĩa. Hiện tại nàng là tế ti của thần miếu Tân Khắc Bố. Nàng thường vui vẻ giúp đỡ mọi người, cho nên mọi người cũng rất thích nàng.”
“Tế ti......?”
“Đúng vậy, từ khi bị bệ hạ cự tuyệt hôn sự, nàng liền quyết định phục vụ cho thần.” Trên mặt Xá Phổ Đặc xuất hiện vẻ lo lắng, nhưng giây lát liền biến thành vẻ rạng rỡ bình thường: "Nàng thực thích hợp chức vị này!”
Trong lòng Ngải Vi chợt cảm thấy có lỗi. Con gái quý tộc từ nhỏ đã được giáo dục chặt chẽ vì mai sau có thể trở thành Vương phi nhưng mà lại bị Pharaoh vô tình cự tuyệt, có lẽ là lòng tự trọng không chấp nhận được nên quyết định đi làm tế ti...... Nàng ủ rũ cúi đầu, đi theo Xá Phổ Đặc ra khỏi hoàng cung, đi tới ngã tư đường Thebes.
Thebes không hổ là nơi nổi tiếng thế giới về phường thị, trên đường người đến người đi, chen vai thích cánh. Những người bất đồng quốc tịch, bất đồng chức nghiệp đều tụ tập trong này. Ngải Vi tò mò nhịn không được đánh giá chợ thương phẩm rực rỡ muôn màu trước mắt. Hoa quả, rau dưa, thịt, lược, son hộp, nến, bộ sách, trang phục, quả thực nếu như không kịp nhìn thì sẽ hoa cả mắt. Nàng bị hấp dẫn nên dần dần đi chậm lại. Đột nhiên nàng bị một người trên đường va phải, thân thể liền ngã về phía sau, thủy bình trong tay cũng theo đó rơi ra.
“Thủy bình!” Ngải Vi ngã sấp xuống mặt đất, nhớ tới trong tay còn cầm thủy bình, Xá Phổ Đặc mỗi ngày đi làm việc đều cần dùng thủy bình. Nàng bị ngã nhất thời không dậy nổi, hoàn toàn không có chú ý tới bản thân đang nằm đè lên một thân thể.
Thân thể của hắn không quá lý tưởng nhưng khỏe mạnh, nàng đã rơi vào cánh tay ấm áp săn chắc của hắn.
“Ngươi ngã sấp xuống đất mà còn quan tâm đến thủy bình như vậy?” Một âm thanh xa lạ vang lên, có chứa vài phần trêu chọc lọt vào lỗ tai nàng. Ngải Vi không khỏi tức giận nhìn về phía chủ nhân của âm thanh đó, bốn mắt mở to nhìn nhau, hai bên đều ngơ ngẩn cả người.
Người đàn ông xa lạ một tay ôm Ngải Vi, tay kia thì bắt được bảo bối thủy bình của Ngải Vi. Hắn có một đôi ngươi màu xanh nước biển, hai tròng mắt giống như có thể nhìn thấu được tâm can kẻ khác. Mái tóc đen thẳng phủ trên trán trông vô cùng dịu dàng, không những thế còn chứa vài phần mê hoặc. Hắn nhìn thẳng vào Ngải Vi, càng ngạc nhiên hơn, hắn giống như bị đôi mắt của nàng hấp dẫn.
Ngải Vi nhìn hắn không chớp mắt, một dòng máu từ giữa con tim giống như thủy triều mạnh mẽ dâng lên. Cổ họng của nàng như bị thứ gì chặn lại, nàng nghẹn ngào vươn tay hơi run run sờ vào mặt người đàn ông trước mắt. Hắn không trốn tránh mà ngơ ngác nhìn nàng rồi kéo nàng lại.
“Huyền ca ca...... Ta rốt cục lại gặp được ngươi!” Ngải Vi hai hàng nước mắt theo hai má chảy xuống dưới, rốt cục nhìn thấy Huyền ca ca, hắn nhất định là đến tìm nàng, đến bảo vệ cho nàng, đúng không? Hai đôi mắt giống nhau, hai thần thái giống nhau. Ngải Vi thật sự không khống chế được cảm xúc của chính mình. Hai tay nàng dùng sức ôm lấy gáy người đàn ông, nhào vào trong lòng hắn, không chớp mắt dù chỉ một cái. Mấy ngày qua đến ăn cũng ăn không ngon, chịu quá nhiều ủy khuất, trải qua bao nhiêu khúc chiết tất cả đều dâng trào lên trong lòng. Nàng không thể kiềm chế khóc to: “Huyền ca ca, ta rất nhớ ngươi......”
Nghe được nàng gọi Huyền ca ca, trên mặt người đàn ông hiện lên nét kinh ngạc và thất vọng. Nhưng sau đó hắn lại càng ôm Ngải Vi thật dịu dàng, giống như đang ôm thứ bảo bối trân quý nhất thế gian này vậy. Hắn nhẹ nhàng vỗ về nàng, giống như đang an ủi nàng. Nhưng chỉ vừa mới động, Ngải Vi đã càng khóc to hơn, nước mắt mường tượng nước lũ vỡ đê cứ thế mà tuôn trào làm ướt cả quần áo hắn.
Việc bọn họ ôm nhau rất nhanh đã khiến không ít người qua đường dừng lại ghé mắt nhìn. Trên mặt người đàn ông lộ vẻ khó xử, nhưng lại luyến tiếc không muốn buông tay, hắn liền nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Ngải Vi: "Tiểu thư, chúng ta như vậy... không thích hợp đâu!"
Vừa dứt lời, Ngải Vi giống như bị điện giật, bàn tay đang đặt nơi hắn bỗng buông ra, sau đó lui lại mấy bước.
"Ngươi... ngươi không phải Huyền ca ca!"
Ngay lập tức cõi lòng Ngải Vi tràn trề thất vọng, xấu hổ và tức giận. Nàng trừng mắt nhìn người đàn ông rất giống Huyền ca ca, lớn tiếng nói.
Người đàn ông vô tội trả thủy bình cho Ngải Vi, nhìn nàng nhanh tay lấy lại.
"Ta chưa từng nói ta là Huyền ca ca gì đó, là ngươi vừa đến đã ôm lấy ta..."
Mặt Ngải Vi hơi đỏ lên. Trong lời nói có phần hơi châm chọc, lời hắn so với lời của ca ca nói ra có chút tương đồng. Rốt cuộc tại sao bọn họ giống nhau đến như thế?
Người đàn ông đưa mắt nhìn Ngải Vi, vẻ mặt hiện lên phần trắng lạnh, trên môi khẽ nhếch lên nụ cười tao nhã: "Ngươi tên gì? Theo ta đi đi?"
Gì? Ngải Vi ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, cùng hắn đi, đi nơi nào? Tại sao nàng không biết rõ?
“Tiểu thư! Tiểu thư người ở đâu..."
Lúc này, xa xa truyền đến âm thanh có phần lo lắng của Xá Phổ Lặc, Ngải Vi nhìn nàng, rồi lại nhìn người đàn ông trước mắt.
Nàng nhíu mày nhìn hắn, nói: "Tìm ta..."
Người đàn ông kia đột nhiên ôm lấy nàng. Trong tay Ngải Vi còn ôm thủy bình rất chặt, nàng vốn không có cách nào đẩy hắn ra.
Ở thời điểm nàng còn chưa kịp phản ứng, hai tròng mắt thuỷ lam đã gần kề mặt nàng, in lên bờ môi của nàng một nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng.
“Chúng ta còn có thể gặp lại...”
Hắn nhẹ nhàng nói, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Hắn mân mê tóc của Ngải Vi, nhíu hàng lông mày, cúi đầu nói: “Hi vọng lần sau gặp mặt, ngươi sẽ không mang tóc giả!”
Ngải Vi còn đang bị chựng ở lại giữa cái hôn đáng sợ kia, không biết người đàn ông chưa rõ danh tính này đang nhìn nàng cười. Sau đó hắn liền xoay người đi rồi rất nhanh đã biến mất không chút tung tích.
Cho đến khi Xá Phổ Đặc nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt Ngải Vi, nàng vẫn như trước ngơ ngác sờ lên môi của mình, kinh ngạc nhìn về hướng hắn biến mất.
“Tiểu thư, nhìn thấy người không xảy ra việc gì thật sự tốt quá!”
Xá Phổ Đặc thở hổn hển nói, nước mắt cơ hồ sắp tuôn ra đến nơi.
“Chẳng may người có chuyện gì… ta..."
Lúc này Ngải Vi vừa từ trong sự kinh ngạc khôi phục lại tinh thần, chuyển sang nhìn Xá Phổ Đặc đang lo lắng ngay trước mắt.
“Tiểu thư, người cần phải theo sát ta, không lại làm cho Xá Phổ Đặc ta tìm không thấy người...... Ta thật sự rất lo lắng cho người.”
Ngải Vi khẽ gật đầu với vẻ mê mang, tâm trí vẫn để trên người nam nhân thần bí kia. Ở thời đại này, sao lại có một người giống Huyền ca ca như thế. Đây là dự báo điều gì? Rốt cuộc là may mắn hay là châm chọc đây?
***
Nhiều lần trắc trở, hai người rốt cuộc cũng tới thần miếu Tân Khắc Bố. Lúc này hoàng hôn đã xuống, Xá Phổ Đặc dẫn Ngải Vi đi đến căn nhà nhỏ bên cạnh thần miếu.
“Lệnh tỷ không có ở tại thần miếu lý sao?” Ngải Vi khó hiểu hỏi.
Xá Phổ Đặc mỉm cười: “Đương nhiên không có! Chị ta hi vọng có thể giúp đỡ người càng nhiều càng tốt. A, đến rồi! Nàng hiện đang ở chỗ này!” Xá Phổ Đặc vui vẻ chạy đến, Ngải Vi vội vàng bước nhanh theo, đi chưa được vài bước, liền đến cửa một ngôi nhà Ai Cập kiểu dân cư phổ thông. Trong nhà, dưới ánh chiều hoàng hôn buổi chiều tà có một người con gái khí chất phi phàm đang đứng. Đây là một người đẹp Ai Cập điển hình. Mái tóc đen của nàng dài chấm tới hông, đôi mắt màu xanh lục sáng rực thập phần mê người, đuôi mắt nàng hơi cong lên, dưới cái mũi thẳng tắp là một đôi môi xinh đẹp. Nàng khoác trên mình bộ trang phục màu trắng, trang sức trên người có khắc hình thần Mặt Trời. Nàng đang đưa tay đặt trên đầu một đứa nhỏ thì thào dặn dò nó nhớ kỹ gì đó. Mẹ đứa nhỏ thành kính quỳ gối một bên, cả hai giống như đang cầu nguyện.
Xá Phổ Đặc vội vàng ngăn cản Ngải Vi: "Đừng..... chị ta đang giúp đứa nhỏ kia qua khỏi bệnh đau!”
“Nàng là thầy thuốc......?”
“Không phải, nhưng mọi người đôi khi không có tiền chữa bệnh, đành phải tìm đến nàng để cầu phúc. Làm một người bình dân, có thể được tế ti của thần miếu Tân Khắc Bố chúc phúc quả thực không dễ dàng.”
Ngải Vi ngơ ngác nhìn người con gái xinh đẹp như đang tắm mình trong ánh mặt trời chói chang kia, khẽ thì thầm: “Nefertari......”
Đột nhiên, người con gái xinh đẹp dừng việc ban phúc lại. Nàng quay đầu, nhìn về phía Xá Phổ Đặc và Ngải Vi. Xá Phổ Đặc vội vàng cúi đầu nói:
“Thực xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi!” Ngải Vi cũng xoay nhẹ thắt lưng.
Nefertari khẽ mỉm cười, quay người nhìn mẹ của đứa nhỏ nói: “Xong rồi! Nếu không có biến chuyển thì hãy quay lại đây, ta sẽ tiếp tục cầu phúc vì hắn.” Người mẹ tiếp nhận đứa nhỏ, liên tục cảm ơn. Nefertari nâng dậy nàng, lại xoa nhẹ nơi gáy đứa nhỏ.
“Nguyện lời chúc phúc của Thần Latin đến ngươi có hiệu lực vĩnh viễn......”
Người mẹ mang theo đứa nhỏ rời khỏi ngàn với sự biết ơn vô cùng. Xá Phổ Đặc vui vẻ chạy tiến lại, giữ chặt tay nàng: “Chị! Ta dẫn theo một vị khách quý tới gặp chị!” Nefertari nở nụ cười nhẹ nhàng, sau đó nhìn về phía Ngải Vi. Ngải Vi không khỏi hoảng hốt, đành nở một nụ cười gượng gạo với nàng.
Lúc Nefertari nhìn đôi mắt màu xanh nước biển của Ngải Vi bỗng sợ hãi run lên một chút:“Này không phải...... A, người là, Nefertari điện hạ......”
Mặt Ngải Vi đỏ lên, cuống quít xua tay: “Không không, không cần gọi ta như vậy, hãy gọi ta là Ngải Vi.” Cô gái trước mắt Ngải Vi mới là Nefertari đích thực, vì sao nàng ta lại còn gọi to mình là Nefertari?
“Chỉ là Ngải Vi tiểu thư người quả thật......” Khuôn mặt Nefertari thể hiện sự khó hiểu vô cùng: “Xin hỏi người tìm ta có chuyện gì sao?”
Ngải Vi cắn môi, không biết nên nói như thế nào. Xá Phổ Đặc đi tới đón lấy thủy bình trong tay Ngải Vi, nhìn nàng nói: “Ta ở cửa chờ điện hạ, điện hạ có gì muốn nói với gia tỷ, xin hãy nói đi.”
Cô bé vừa bước ra khỏi cửa, Ngải Vì vì ức chế nên không còn kiềm nén được cảm xúc của mình nữa. Nàng xông lên phía trước, đứng ở trước mặt Nefertari, cúi đầu, lớn tiếng nói: “Ta thực xin lỗi ngươi! Ngươi mới là Nefertari chân chính! Ngươi mới hẳn là phi tử thứ hai Ramsses, không phải ta, không phải ta!”
Nefertari hơi ngẩn ra:“Người đang nói gì vậy? Ta nghe không rõ?”
Giọng nói ôn nhu làm cho Ngải Vi càng thêm áy náy. “Nói ra có lẽ ngươi sẽ không tin. Ta tên là Ngải Vi. Ta đến từ thế giới ba ngàn năm sau. Ta không thuộc về thời đại này, lại càng không thuộc về Ai Cập! Chỉ vì một trò đùa dai dẳng mới mượn tên của ngươi. Ta thật không ngờ khi ta xuất hiện, thì, thì......”
Thì đã thay đổi vận mệnh của ngươi!
Nàng không khỏi nắm chặt hai tay, càng lớn tiếng hơn nữa: “Xin ngươi tha thứ cho ta! Ta nhất định sẽ nói rõ với Pharaoh, trả lại thân phận cho ngươi!”
Nefertari thoáng sửng sốt, sau đó chậm rãi thở dài: “Kỳ thật những lời người nói, ta nghe không hiểu. Nhưng hiện tại người là phi tử mà Pharaoh quý trọng. Mặc kệ người tên gọi là gì, người mới là người đẹp mà hắn yêu quý nhất. Những lời vừa rồi người nói ra không hay chút nào!”
Ngải Vi ra sức lắc đầu: “Nefertari, hãy nghe ta nói! Ta vốn dĩ không nên xuất hiện ở trước mặt hắn, lại càng không nên lấy tên của ngươi. Hiện tại, toàn bộ lịch sử đều đã bị thay đổi, ta hi vọng có thể sửa chữa nó lại như cũ! Ngươi xem, hình điêu khắc ở thần miếu Tân Khắc Bố chắc chắn là hình ngươi, chắc hẳn phải là của ngươi......”
Nefertari mỉm cười. Nàng nhìn Ngải Vi bằng ánh mắt hiền dịu rồi nói: “Điện hạ, người sai rồi!”
Cái gì? Ngải Vi ngẩng đầu chán nản, kinh ngạc nhìn về phía Nefertari.
“Người không cần mang theo sự áy náy đến nói với ta như vậy. Ta vốn dĩ không muốn vào cung. Nếu lúc ấy người Pharaoh cưới là ta chứ không phải người, như vậy cuộc đời của ta có lẽ sẽ hoàn toàn khác......” Nefertari ngửa đầu nhìn thoáng qua ánh hoàng hôn, trong mắt xuất hiện một sự kiên quyết và mãn nguyện: “Chỉ là hiện tại ta rất yêu thích cuộc sống của ta bây giờ. Ta nguyện ý làm một người phục vụ thần, cống hiến cả đời ta cho công việc này. Về phần người…”
Nàng quay đầu, còn thật sự nhìn Ngải Vi.
“Về phần người, người đến từ tương lai cũng tốt, từ thế giới khác cũng tốt. Pharaoh đã thật sự yêu thương người sâu đậm, toàn bộ Ai Cập mọi người đều biết tâm ý của bệ hạ với người. Nếu lịch sử đã muốn người đi đến tận đây, có lẽ người cũng không cần sửa chữa nó trở lại như cũ. Nếu có thể lựa chọn một con đường đúng đắn thì nhìn Ai Cập, nhìn bệ hạ, nhìn người như hiện tại đều đã là kết cục rất tốt......”
Ngải Vi ra sức lắc lắc đầu: “Ta không được, ta......” Trách nhiệm thật sự quá lớn, chung quy nàng muốn trở lại tương lai! Cái thời điểm này, Nefertari lại biến mất. Như vậy trong tương lai, người con gái có ảnh hưởng rất lớn đến nền chính trị và buôn bán ở Ai Cập, chẳng lẽ cứ như vậy bị lịch sử xóa đi hay sao? Thật sự là sai lầm hoàn toàn. Huống hồ......
“Không nhất định sẽ là kết cục tốt! Bởi vì ta xuất hiện, ta đã làm hại hắn, làm hại hắn...... làm thay đổi hoàn toàn vận mệnh......”
Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Nefertari, Ngải Vi đã đem những điều không dám nói, bí mật lẫn phiền não thổ lộ ra hết. Nefertari thật là có ma lực! Nhìn nàng, trong lòng Ngải Vi không hiểu sao lại có cảm giác tràn đầy sự tin tưởng. Một cô gái bé nhỏ đến từ tương lai như mình làm sao có thể đóng thay vai của nàng đây? Sự tự tin cách đây một phút của Ngải Vi đều tan biến như bọt nước, Nàng nắm chặt lấy bàn tay Nafertari giống như một người sắp chết đuối khó khăn lắm mới tìm được một tấm ván gỗ để kéo dài sinh mạng.
Nefertari nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Ngải Vi, chẳng khác gì dỗ dành em gái của mình:“Ngải Vi tiểu thư, đây không là lỗi của người...... Chỉ ta cảm thấy nếu người có thể chân chính đối mặt với bản thân mình, suy nghĩ kỹ đâu mới là đúng đắn, như vậy thần mới có thể chỉ cho người một con đường.”
Cái gì là đúng đắn?
“Có lẽ người biết rõ tình yêu cuồng nhiệt mà Pharaoh dành cho người. Vì sao người không ở lại mà dẫn dắt số mệnh của hắn theo con đường tốt hơn?” Nghe Nefertari nói bâng quơ như vậy, Ngải Vi mở to mắt. Ở lại?
“Không...... Không, điều đó không thể......” Ngải Vi thì thào.
“Điện hạ, hiện tại nói không thể có lẽ còn quá sớm. Con đường người phải đi dù sao cũng nằm trong quyết định của người. Không cần vì lý do gì mà làm trái lý trí của mình. Càng trung thực với lý trí, càng trung thực với bản tâm, cứ như vậy sẽ đến một ngày người hiểu rõ và nhìn thấy đáp án của mình.”
Ngải Vi nhìn vào đôi mắt Nefertari, đó là một đôi mắt trong suốt, kiên định mà tĩnh lặng.
Nếu nàng có thể dũng cảm đối mặt với suy nghĩ của bản thân, có phải hay tất cả mọi việc đều đã được giải quyết?
Có phải hay không đối mặt Bỉ Phi Đồ nàng sẽ không mê mang như thế? Có phải hay không nhớ tới Huyền ca ca lòng của nàng sẽ không đau đớn như vậy? Có phải hay không nàng sẽ không làm tổn thương và thay đổi vệnh mệnh của những người như Bubka, Nefertari......
Chỉ là nàng không có đầu mối nào để bắt đầu, lòng rối rắm hoang mang nên đến cuối cùng chẳng thể có một đáp án rõ ràng......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...