Lư Tự lắc đầu: "Không thể gọi này là đổi nghề.
Thu Hoa không đóng phim sẽ rất phí phạm của trời.
Anh chỉ cảm thấy thời điểm hiện tại khá khó khăn, hy vọng em ấy phát triển những phương diện khác một chút.
Dù sao nhiều tài lẻ cũng không phải việc xấu."
Dương Quỳnh vừa uống nước vừa nhìn Thẩm Thu Hoa: "Em đồng ý?"
"Có gì không tốt." Thẩm Thu Hoa ngồi cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Ít nhất có thể ở cạnh chị."
Quả nhiên, Dương Quỳnh cũng nghĩ vậy.
Sáng tác cũng không cần tất bật, chỉ cần máy tính, thậm chí điện thoại cũng được.
Như vậy khi cô đóng phim, Thẩm Thu Hoa có thể bên cạnh cô.
Lư Tự nhìn hai người thì thầm, khóe môi cong lên: "Hai đứa em nha, không phải anh đã nói, dù sao cũng là người của công chúng thì phải biết chú ý một chút.
Lúc trước Dương Quỳnh là trợ lý, còn có thể giấu được.
Hiện tại Dương Quỳnh cũng là diễn viên, hai đứa là minh tinh, rất nhanh sẽ bị fans biết." Người đại diện như hắn cảm thấy mắt mình sắp mù rồi.
Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa thoáng nhìn nhau, cảm thấy rất vô tội.
Các nàng đã rất khắc chế rồi.
"Thật sự rõ như vậy sao? Không phải là anh mang theo thành kiến nên thấy vậy?" Dương Quỳnh không tin hỏi.
Lư Tự chỉ tay về hai người, nhất thời không nói nên lời.
Lúc sau mới nói: "Hai đứa phát cẩu lương toàn màu hồng phấn.
hiện tại anh cảm thấy mình như bóng đèn công suất lớn chiếu sáng cả bầu trời, hai đứa có hiểu không?"
Thẩm Thu Hoa bị hắn chọc cười, nói: "Xin lỗi anh, Tự ca, về sau bọn em sẽ chú ý." Nàng khẽ nhìn Dương Quỳnh, ý bảo Dương Quỳnh mau bày tỏ thái độ.
Cái nhìn khẽ này, ai da! Lư Tự đỡ trán, hắn mù thật rồi!
"Tự ca, bọn em sẽ chú ý." Dương Quỳnh nhận ý bảo của nương nương, nhanh chóng bày tỏ thái độ.
Lư Tự không thèm để tâm việc các nàng bày tỏ thái độ.
Hai người này không cần làm gì, chỉ cần chăm chú nhìn nhau đã bại lộ hết rồi.
"Được rồi.
Dù sao hai em chú ý một chút là được.
Đừng tìm thêm chuyện để anh làm.
Trong khoảng thời gian này, Thu Hoa phải giữ sức khỏe, anh sẽ tiếp tục nhận phim cho em.
Anh cảm thấy gần đây có vài nhà đã đưa kịch bản đến.
Nhưng mà vết thương......!Ai!" Lư Tự thở dài, đứng lên rời đi.
Đi được vài bước, hắn quay lại hỏi: "Thật sự không cần thuê bảo tiêu."
Hai người cùng lắc đầu từ chối.
Lư Tự gật đầu, không nói thêm, xoay người rời đi.
Dương Quỳnh phải chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
Thẩm Thu Hoa giảng kịch bản cho cô.
Ở khoảng này, Dương Quỳnh kém hơn Thẩm Thu Hoa không ít.
Cũng may vai của cô là một người không nói nhiều chỉ biết đánh nhau nên chỉ vài câu thoại cũng rất dễ.
Dương Quỳnh bắt đầu đóng phim, Thẩm Thu Hoa cầm điện thoại muốn viết gì đó.
Nhưng trong đầu nảy ra ý tưởng, vừa đến miệng đã không nói nên lời.
"Cái chức năng ghi âm này dùng tạm thời còn được.
Sáng tác mà dùng nó, chỉ sợ xấu hổ muốn chết." Thẩm Thu Hoa hiếm khi khinh bỉ.
Hết cách, nàng chỉ có thể lựa chọn đánh chữ.
Lư Từ rời khỏi phim trường thì đến bệnh viện xem Liễu Du.
Liễu Du không sao chỉ là hoạt động bất tiện.
Tề Duyệt đang chăm sóc nàng, Ngô Đồng cũng ở bên cạnh.
Thân là đồng nghiệp, Lư Tự an ủi Liễu Du, gọi Tề Duyệt ra ngoài, dặn dò nàng chú ý đến những tin tức trên mạng, chú ý làm dịu quan hệ với fans Thẩm Thu Hoa, để fans khống bình.
Chuyện này nói thế nào Thẩm Thu Hoa cũng là người bị hại nhưng trên mạng lại xuất hiện những lời nói nhân phẩm của Thẩm Thu Hoa không tốt nên gặp báo ứng.
Tóm lại đạo đức của anti-fan là thứ không tồn tại.
"Việc này nhờ em.
Hiện tại Liễu Du bị thương, Thu Hoa cũng bị thương, Dương Quỳnh lại đang đóng phim, người có thể trợ giúp cũng chỉ có em.
Xong việc, anh sẽ bảo bà chủ Thẩm tăng tiền thưởng cho em." Công việc của hắn khá bận, nói xong lập tức lên máy bay.
Lư Tự đi rồi, Ngô Đồng bước ra: "Lư Tự bảo em khống chế dư luận trên mạng?"
Tề Duyệt nhún vai: "Anh ấy không muốn có người dùng việc này để mắng chị Thu Hoa.
Bảo em nói chuyện với fans."
"Chuyện này là sở trường của em." Ngô Đồng đã nghe Thẩm Thu Hoa nói về năng lực của Tề Duyệt.
"Đương nhiên.
Em là người phụ trách mảng internet mà." Tề Duyệt kiêu ngạo nói.
"Vậy em làm chuyện nên làm đi.
Liễu Du có anh chăm sóc." Ngô Đồng nhướng mày.
"Anh?" Tề Duyệt không nói tiếp.
Ngô Đồng là bác sĩ hơn nữa y thuật còn rất cao.
Nhưng dù sao thì vẫn là nam, chăm sóc Liễu Du không phải rất bất tiện sao?
"Em đừng nghĩ bậy.
Có cần gì, anh sẽ gọi hộ sĩ." Ngô Đồng cảm thấy Tề Duyệt nhất định nghĩ đến những hình ảnh không tốt.
Tề Duyệt cười: "Thật ra cũng không quá mức đến vậy, chỉ cần có máy tính, có mạng, em ở đâu cũng được."
Ngô Đồng nghe nàng nói xong không nói gì thêm.
Trong khoảng thời gian này, hắn như anh hai, tuần tra giữa bệnh viện, phim trường, khách sạn để chăm sóc cho bốn cô nương này.
Biết thần tượng bị thương, fans Thẩm Thu Hoa vừa đau lòng thần tượng, vừa nhắm vào đoàn phim, vào khách sạn.
Các fans thì đau lòng, có người thì trầm trồ khen ngợi.
Trên mạng lại có lời đồn không hay về Thẩm Thu Hoa.
Đảo lộn dư luận khiến cho quần chúng hóng hớt không rõ chân tướng xem nhiều sẽ nghĩ đó là thật.
Trong lúc nhất thời, nhân phẩm tốt xấu của Thẩm Thu Hoa bị bình luận rất nhiều nhưng danh khí lại không giảm.
"Năm Xưa Không Đổi" đang nổi trên mạng, vì chuyện này, ratings của tăng theo cấp số nhân, từ 1.5 lên 2.
Thẩm Thu Hoa đóng vai Như Tú là một người xinh đẹp, giản dị, cứng cỏi, thông minh.
Dù gặp phải nghịch cảnh nào, lòng vẫn mang chí tiến thủ.
Đây vốn là hình ảnh rất tốt, hơn nữa Thẩm Thu Hoa còn suy diễn khiến cho vai diễn có hồn hơn.
"Không nghĩ đến chuyện này xảy ra lại khiến bộ phim hot lên như vậy." Thẩm Thu Hoa nhìn fans chụp ảnh ratings của mình, lòng bỗng vui vẻ.
"Chị thà rằng không có ratings này cũng không muốn em bị thương." Dương Quỳnh vừa nói vừa dùng rượu thuốc mát xa khuỷu tay.
Mọi ngày cô luôn có cảnh đánh diễn nên không tránh khỏi bị va đập.
Ban ngày có một diễn viên quần chúng làm sai, cô vì tránh mà bản thân đụng vào tảng đá.
Vì không muốn để bản thân trọng thương nên cô đã dùng khuỷu tay chặn lại khiến khuỷu tay sưng lên.
Thẩm Thu Hoa nhìn thấy cô tự mát xa, cũng muốn giúp.
Đáng tiếc tay nàng không đủ sức, không thể mát xa.
"Em mời sư huynh đến." Nàng không để tâm Dương Quỳnh phản đối, gọi điện thoại mời Ngô Đồng đến hỗ trợ.
Ngô Đồng rất nhanh đã đến, nhìn khuỷu tay sưng đỏ của Dương Quỳnh, nhíu mày: "Cô không biết đau sao?"
"Còn chịu được." Dương Quỳnh nhịn đau tốt hơn người bình thường rất nhiều.
"Sư huynh, rất nghiêm trọng sao?" Thẩm Thu Hoa lo lắng hỏi.
"Không sao." Ngô Đồng an ủi: "Dưỡng thương tốt sẽ không sai." Hắn đổ rượu thuốc ra tay, xoa nóng tay, bắt đầu mát xa cho Dương Quỳnh.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu thuốc.
Thẩm Thu Hoa đứng cạnh chăm chú xem như đang học tập.
Ngô Đồng bảo nàng nghỉ ngơi, nói: "Em cũng bị thương, đừng quá vất vả.
Dù em có học được cũng vô dụng.
Tay em khi nào đã từng làm qua chuyện này? Em yên tâm, tạm thời anh sẽ không đi.
Mấy đứa bọn em liên tục bị thương, anh còn phải ở đây một khoảng thời gian."
Ngô Đồng thoạt nhìn lăng nhăng, không đáng tin nhưng tiếp xúc mới biết, hắn vẫn là con người kiếp trước.
Bên ngoài phong lưu, nội tâm ngay thẳng.
"Cảm ơn anh, sư huynh." Thẩm Thu Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Ngô Đồng ở đây, nàng sẽ cảm thấy như có thêm một chỗ dựa.
Sau đó nàng bỗng phát hiện mình ngày càng thích dựa vào người khác.
Kiếp trước, sau khi nàng tiến cung thì tứ cố vô thân.
Phụ thân từ quan về hưu, huynh trưởng bận việc hình án, dù gặp chuyện gì, cũng chỉ có thể một mình chịu đựng.
Lâu dần nàng đã quen với điều đó.
Dù khi bị hại sinh non, nàng cũng chưa từng trông cậy vào sự trợ giúp của người khác.
Khi đó nàng dựa vào oán khí mà tính kế kẻ hại nàng.
Từ đó nàng hiểu được cách sinh tồn trong chốn hậu cung.
Đông đẩy tây chắn, nam kéo bắc cùng.
Đơn giản là tá lực và đả lực.
Những trò hề trong hậu cung nàng càng chơi càng quen tay cũng càng ngày càng chán ghét nó.
Nhưng nàng không có đường lui, dù có thích hay không, nàng chỉ có thể chơi tiếp, hơn nữa còn phải là người thắng.
Đến hiện đại, ban đầu nàng cũng nghĩ sẽ tự mình cố gắng tự lập.
Nhưng khổ đau của kiếp trước khiến nàng muốn lười, muốn tìm người dựa vào.
May mắn là Dương Quỳnh luôn bên cạnh nàng, luôn bảo vệ và ủng hộ mọi quyết định của nàng.
Sự yêu thương mà Dương Quỳnh dành cho nàng là loại dù nàng làm bất kỳ chuyện cũng sẽ vô điều kiện bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.
Nàng quen cảm giác đó đến mức không thể rời khỏi Dương Quỳnh.
Trong thâm tâm, nàng lại cảm thấy rất mâu thuẫn khi từng là một Khang phi độc lập tự mình cố gắng.
Cuộc sống như vậy quá mệt mỏi, kiếp này, nàng chỉ muốn cuộc sống bình dị, nhẹ nhàng, thoải mái.
Nàng dựa vào Dương Quỳnh, khi Ngô Đồng xuất hiện, nàng xem hắn là huynh trưởng cũng bắt đầu dựa vào.
"Thu Hoa, em đang nghĩ gì vậy?" Ngô Đồng thấy Thẩm Thu Hoa đứng đó không nói tiếng nào, không nhịn được hỏi.
"Em....." Thẩm Thu Hoa rũ mắt: "Em cảm thấy bản thân mình ngày càng dựa vào hai người."
Dương Quỳnh và Ngô Đồng cùng ngẩng đầu nhìn nàng: "Này có gì không đúng sao?" Ngô Đồng hỏi.
Thẩm Thu Hoa đột nhiên cong môi, tươi cười thật lòng: "Em cảm thấy rất tốt.
Nhưng chỉ sợ hai người sủng hư em.
Về sau mọi chuyện em đều phải làm phiền hai người."
Dương Quỳnh vốn nhìn thấy Thẩm Thu Hoa trầm tư cho rằng nàng lại nhớ đến những chuyện không vui.
Nghe thấy lời nàng, cười nói: "Vậy thì cứ dựa vào chị.
Như vậy mới là Thu Hoa của chị."
"Khụ....." Ngô Đồng bất mãn ho.
Trên tay dùng sức, Dương Quỳnh đau đến nghiến răng.
"Thu Hoa là trưởng nữ của ân sư, anh đương nhiên phải chăm sóc em.
Trong lòng anh, em chính là em gái ruột của anh.
Làm anh hai, anh vinh hạnh khi có thể được em dựa vào." Ngô Đồng nói những lời này rất đứng đắn, đôi mắt đào hoa cũng trở nên nghiêm túc.
Dù kiếp trước thế nào, kiếp này có thể được thương, được đau khiến Thẩm Thu Hoa cảm thấy sống không uổng phí.
"Ngô sư huynh, tôi không có ý kiến khi anh đối tốt với Thu Hoa nhưng anh không phải cũng nên đối tốt với tôi chút sao?" Dương Quỳnh đưa đám nói: "Tay anh dùng nhiều sức như vậy làm tôi đau muốn chết!"
"Cô thì biết cái gì? Gân của cô đều bị lệch, nếu không sao có thể sưng to như vậy? Hiện tại tôi đang bắt gân cho cô, vậy thì khi cô hoạt động mới không bất tiện." Ngô Đồng cũng không dễ chịu, lúc này trên trán đầy mồ hôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...