"Đi theo chị?" Thẩm Thu Hoa lắc đầu, "Bọn em đã không phải cung nữ của chị thì không cần đem chị làm trung tâm.
Tự mình sinh hoạt tốt mới là quan trọng nhất.
Mọi người đều hạnh phúc, chị liền an lòng cũng không uổng công kiếp trước gặp nhau."
"Nương nương..." Như Quyên không chịu.
Nàng kiếp trước không nơi nương tựa, khi được Thẩm Thu Hoa cứu, nàng nhớ ơn cứu mạng, nguyện ý đi theo cả đời.
Sau lại gặp Nguyên Hương, hai người lại càng quyết tâm đi theo bên người của Thẩm Thu Hoa.
Tuy rằng hai kiếp làm người nhưng trời cao lưu lại ký ức kiếp trước của các nàng, không phải là để hoàn thành hứa hẹn kiếp trước sao?
Thẩm Thu Hoa tựa đầu lên cánh tay, phiền não nhìn hai người.
"Tương lai sẽ thành minh tinh, nếu để fans hai đứa biết hai đứa đi theo chị, cũng không sợ bị fans ghét bỏ hai đứa không có chí cầu tiến."
Như Quyên nghe ra sự thỏa hiệp trong lời nói của Thẩm Thu Hoa, cười nói: "Chỉ cần nương nương không chê là được."
Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn Dương Quỳnh đang ngồi bên kia đầu sô pha, "Chị nói bây giờ nên làm sao đây?"
"Em đã sớm mềm lòng phải không? Thật ra em luyến tiếc bọn họ." Dương Quỳnh vẫn luôn không nói chen vào lại biết được sự biến hóa trong cảm xúc của Thẩm Thu Hoa.
Bình tĩnh mà xem xét, Thẩm Thu Hoa thật sự luyến tiếc hai cô gái này.
Nếu hai người sống hạnh phúc mỹ mãn thì không sao nhưng nhìn thấy hai người ngồi dưới đất ăn cơm hộp, nàng cảm thấy không đành lòng.
Nàng biết trước khi ra mắt nghệ sĩ luôn vất vả cho nên càng không yên tâm, con đường này thật ra cũng không quá tốt.
Nàng cũng nghe người khác nói giới giải trí là cái chảo nhuộm lớn, nàng sợ Nguyên Hương cùng Như Quyên sẽ bị người khác khi dễ.
Kiếp trước, Thẩm Thu Hoa, thân là người đứng đầu trong cung, vẫn luôn vì người trong cung của mình mà suy nghĩ.
Loại trách nhiệm này sớm đã thành thói quen của nàng.
Ngoài miệng thì nói hai đời làm người, không cần nhắc lại kiếp trước, nhưng bản thân nàng lại không thể làm được.
"Nương nương, người giữ bọn em bên cạnh người đi." Nguyên Hương nhịn không được lên tiếng năn nỉ.
"Hiện tại không phải nói giữ hay không giữ.
Hai em không phải còn có hợp đồng với công ty sao?" Trong phòng, Dương Quỳnh là người mang quan niệm hiện đại nhất, nhớ đến chuyện hợp đồng này.
"Hai em tham gia tiết mục nhất định cũng có hợp đồng.
Đài truyền hình cùng công ty quản lý sẽ không cho hai đứa đột nhiên rời khỏi, càng sẽ không cho hai đứa vô duyên vô cớ hủy hợp đồng."
Lời vừa nói ra nhắc nhở ba người có quan niệm cổ đại trong đầu.
Sắc mặt Nguyên Hương lập tức thay đổi.
Như Quyên tặc lưỡi một cái, "Bọn em ký hợp đồng mười năm.
Hiện giờ chỉ qua một năm, chẳng lẽ muốn bọn em phải đợi đủ mười năm mới có thể rời đi sao?"
"Hai đứa nếu không muốn tiếp tục nữa thì có thể hủy hợp đồng mà?" Thẩm Thu Hoa nhớ rõ có thể làm như vậy.
Như Quyên bất đắc dĩ nhìn Nguyên Hương một cái, sắc mặt Nguyên Hương càng thêm khó coi.
"Nương nương, em cùng Như Quyên nếu hủy hợp đồng, phải bồi thường hợp đồng 50 triệu, hai người là 100 triệu."
Dương Quỳnh vỗ tay một cái, không phải chứ?
"Thật ra, chị cảm thấy lúc trước hai đứa quyết định chọn đi con đường này chắc chắn có hứng thú.
Công ty quản lý ký hợp đồng với hai đứa cũng là nhìn ra được thiên phú của hai đứa.
Nếu như vậy, hai em vì cái gì không tiếp tục?" Thẩm Thu Hoa cảm thấy Nguyên Hương cùng Như Quyên có thể đi tốt trên con đường này, không nên vì sự xuất hiện của nàng mà buông bỏ giữa chừng.
Nguyên Hương cùng Như Quyên đều không nói nữa.
Hiện tại nếu hai người vẫn muốn tiếp tục hủy hợp đồng thì chính là tạo áp lực cho nương nương.
Nếu không có biện pháp hủy hợp đồng vậy thì phải tiếp tục đi.
Đến khi có một ngày đủ năng lực, lúc đó mới có thể trở lại bên người nương nương.
"Nương nương, bọn em sẽ trở về tham gia thi đấu.
Mong nương nương bảo trọng.
Nương nương cho bọn em xin số điện thoại." Như Quyên lấy điện thoại ra.
Thẩm Thu Hoa không thích mang điện thoại, nhìn Dương Quỳnh một cái.
Dương Quỳnh lập tức đọc số điện thoại.
Như Quyên nhá máy thử rồi cúp đi.
"Đó là số điện thoại của em." Nguyên Hương cũng nhá thử.
Dương Quỳnh đem số điện thoại của hai người lưu vào điện thoại của Thẩm Thu Hoa, còn thêm vào WeChat.
Sau nghĩ một chút, cô cảm thấy thêm tới thêm lui rất phiền phức, dứt khoát tạo một group chat trên WeChat, tên nhóm là Lung Hoa Cung.
Cô thêm mọi người vào.
Đổi tên của Thẩm Thu Hoa thành "Khang phi", tên của bản thân thành "Thanh Diệp", Nguyên Hương cùng Như Quyên vẫn dùng tên của mình.
"Như vậy về sau muốn liên hệ sẽ tiện hơn nhiều." Lên tiếng là Như Quyên.
Tuy rằng rất khó có thể ngay lập tức trở về bên người Thẩm Thu Hoa nhưng có nhóm trên WeChat, vậy có thể thuận lợi liên lạc, nàng tràn ngập mong chờ.
Sau khi tiễn Như Quyên và Nguyên Hương, Thẩm Thu Hoa vẫn im lặng không nói gì.
Dương Quỳnh lại gần, ôm lấy nàng, "Đừng lo lắng, hai đứa sẽ chiếu cố tốt bản thân mà."
"Em biết." Thẩm Thu Hoa như cũ cúi đầu.
"Cho nên em không cần gấp gáp kiếm một trăm triệu." Ngữ khí chắc chắn của Dương Quỳnh làm Thẩm Thu Hoa giật mình, quay đầu nhìn cô.
Dương Quỳnh duỗi tay vòng lấy bả vai nàng.
"Bên nhau lâu như vậy, chị còn không biết em suy nghĩ gì sao? Thu Hoa, em nói, bọn họ không phải cung nữ của em, vậy thì mọi chuyện cũng không phải trách nhiệm của em.
Em muốn giúp bọn họ, chị có thể hiểu được, cũng sẽ ủng hộ em.
Nhưng mà em không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân mình.
Em cũng nói, hiện giờ em chỉ là người thường.
Chúng ta lại không phải tổng tài nhiều tiền, một trăm triệu thật sự không phải chuyện nhỏ."
Thẩm Thu Hoa nhìn nữ nhân trước mặt, từ từ cười lên.
Nụ cười kia giống như làn gió nhẹ, nhẹ nhàng phảng phất trong lòng Dương Quỳnh, ngứa, ôn như như vậy làm người ta không muốn ngừng lại.
"Thu Hoa, em đừng cười như vậy với chị.
Chị sẽ không khống chế được bản thân mất." Dương Quỳnh vừa nói, người đã hành động.
Thẩm Thu Hoa còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị áp đảo trên sô pha.
"Ai! Chị này...!sao lúc nào cũng như vậy?" Thẩm Thu Hoa giãy giụa hai cái, cũng chỉ hai cái.
Dương Quỳnh hài lòng với phản ứng của nàng, hôn xuống nụ hôn nóng rực.
"Là em dụ dỗ chị, em phải có trách nhiệm."
"Dương Quỳnh..." Thẩm Thu Hoa duỗi tay che mắt Dương Quỳnh.
"Sao vậy?" Dương Quỳnh hỏi.
Hai người cũng không phải lần đầu làm chuyện này.
Cho nên tại thời điểm Thẩm Thu Hoa có chuyện muốn nói, hoặc có chuyện muốn làm sẽ đưa tay che mắt Dương Quỳnh.
"Em muốn nằm trên." Giọng nói Thẩm Thu Hoa vang lên bên tai Dương Quỳnh, giống như tiếng hát của ma nữ, mị hoặc nhân tâm.
Dương Quỳnh cười, kéo nàng lên giường, "Được!" Với cô thì không sao.
Chỉ cần bên cạnh nữ nhân trước mặt này như thế nào cũng vui sướng.
Bên kia thành phố B, một tuần sau, Lôi Nguyệt nhận được ảnh chụp bên phòng làm việc của Đoạn Vị Bình.
Nhìn ảnh chụp nữ nhân đoan trang, mỹ lệ, Lôi Nguyệt khó tránh thất thần.
Nữ nhân như vậy, xã hội hiện tại có thể bồi dưỡng ra được như vậy sao? Dáng vẻ này, khí chất này còn có phong hoa phảng phất thấm tận xương tủy này cô chưa từng gặp qua.
Di động của nàng đang phát lên giọng nói của Đoạn Vị Bình: "Lôi tổng, hình chụp khiến bên phòng làm việc của tôi bùng nổ.
Bọn họ nói phim lịch sử chính quy cũng không có loại cảm giác này.
Hôm trước, có người bạn đến tìm tôi, thấy được ảnh chụp, liền muốn tôi giới thiệu Thẩm tiểu thư cho ông ấy, ông ấy có một kịch cổ trang muốn quay, đang cần một mỹ nhân như Thẩm tiểu thư tham gia.
Chúng tôi là bạn già, tôi muốn hỏi cô một chú, cô cảm thấy với tính tình của Thẩm tiểu thư, cô ấy sẽ tham gia kịch này không? Nói trước, bạn tôi là đoàn phim đứng đắn."
"Sao anh không trực tiếp hỏi cô ấy? Tôi với cô ấy cũng không quá thân thiết.
Nhưng mà tôi thấy có lẽ cô ấy sẽ không gia nhập giới giải trí, nếu không cũng không tới phiên anh hỏi." Lôi Nguyệt rời khỏi WeChat, gọi cho nhân viên tuyên truyền, bắt đầu công tác tuyên truyền sản phẩm.
Đến khi bên phía Đoạn Vị Bình gửi ảnh chụp chính thức lập tức có thể tung ra thị trường.
"Lôi tổng, lần trước chúng ta đồng ý tài trợ cho gameshow để tuyên truyền sản phẩm, đề án đã được bên ngài thông qua.
Chúng tôi lựa chọn một tiết mục du lịch.
Mùa này của bọn họ là làm về văn hóa chi lữ, chủ yếu là làm về văn hóa truyền thống, tương đối phù hợp với ý tưởng của công ty chúng ta." Người bên bộ phận tuyên truyền nói.
Lôi Nguyệt nhìn qua tư liệu của tiết mục du lịch kia vài lần, "Ratings thế nào?"
Người bên bộ phận tuyên truyền đưa một chút tư liệu, "Không tính là quá cao.
Tiết mục phát sóng lúc 10h tối thứ sáu, lại không có minh tinh tham gia, cho nên,..."
Lôi Nguyệt hiểu ý, đây cũng là vấn đề công ty đang gặp phải trước mắt.
Nàng là vì yêu thích văn hóa truyền thống mới sáng lập lên thương hiệu Nhất Sắc Tài.
Chỉ là văn hóa truyền thống hiện tại không được coi trọng, cải tiến Hán phục cũng chỉ có sự thích thú của những nữ sinh thích xuyên không.
Nhưng mà trang phục Nhất Sắc Tài được thiết kế với giá thành cao, phần lớn học sinh rất khó mua được.
Giới thượng lưu lại không ưa chuộng loại trang phục này, đây cũng không phải là trang phục có thể mặc hằng ngày.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô đột nhiên có một ý tưởng lớn.
Nếu Nhất Sắc Tài có thể thông qua sự tuyên truyền của Thẩm Thu Hoa vượt qua khó khăn trước mắt, vậy có thể thuyết phục Thẩm Thu Hoa tham gia chương trình này không? Làm nhà tài trợ, sắp xếp thêm một người vào tiết mục cũng không phải chuyện khó.
Khó nhất chính là Thẩm Thu Hoa có đồng ý tham gia hay không.
Lôi Nguyệt để người phụ trách tuyên truyền lưu lại tài liệu của tiết mục du lịch, cô phải suy xét một chút.
Lúc này, WeChat của Đoạn Vị Bình hiện lên.
Lôi Nguyệt nhấn vào xem, tin nhắn chỉ có hai chữ kèm thêm biểu tình - cự tuyệt, sau đó là ba khuôn mặt ủy khuất.
"Quả nhiên vẫn không muốn gia nhập giới giải trí?" Lôi Nguyệt suy nghĩ làm sao để Thẩm Thu Hoa đồng ý tham gia chương trình.
Thành phố H
Dương Quỳnh cùng Thẩm Thu Hoa cũng không có vội vã rời đi.
Khó khăn lắm mới gặp lại, hai người muốn bên cạnh, chiếu cố Nguyên Hương cùng Như Quyên.
Tuy rằng vì nguyên nhân thi đấu mà Nguyên Hương và Như Quyên không thể ra ngoài.
Nhưng chỉ cần hai người có thời gian rảnh sẽ cầm điện thoại, lên nhóm "Lung Hoa Cung" để trò chuyện.
Ngày thường Nguyên Hương trầm mặc ít nói, vậy mà khi nhắn tin có thể nhắn thật nhiều, Dương Quỳnh kinh ngạc muốn rớt cằm xuống đất.
"Đây thật sự là Nguyên Hương sao? Không phải giả chứ?" Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa, hy vọng có thể từ biểu tình trên mặt mà có chút manh mối.
Thẩm Thu Hoa lắc đầu.
"Nguyên Hương từ nhỏ đã ít nói.
Không nghĩ tới trên WeChat em ấy lại nói nhiều như vậy..." Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ buông tay, "Trong hoàng cung không có điện thoại, cũng không có WeChat nên em không biết."
"Chị vẫn cảm thấy quỷ dị.
Người này có thật sự là Nguyên Hương không? Đầu thai xong miệng vẫn vậy, chỉ có tốc độ tay tăng lên?" Dương Quỳnh nói xong lời này cảm thấy có chỗ không đúng, nghĩ nghĩ, lên che miệng cười.
Thẩm Thu Hoa không hiểu lời này có gì đáng cười.
"Chị cười cái gì vậy?"
Dương Quỳnh vội vàng xua tay, "Không có gì, không có gì.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...