Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày


......!Hôm nay Hoàng A Mã ăn trúng ớt hiểm hả hả?
Thái Tử không nói gì, nhưng trong lòng vẫn thầm khiếp sợ, sau đó liền thu lại biểu tình thấy quỷ, thấp giọng vớt vát nói: "Nhi tử biết sai."
Ngay lúc Khang Hi còn muốn nói cái gì, thì Vân Tú than nhẹ một tiếng, nhăn mi nói: "Hoàng Thượng đã đáp ứng thỉnh cầu của thần thiếp đồng ý chỉ bảo cho Thái Tử gia rồi, vậy sao ngài lại hằn học nữa thế?"
Khang Hi dừng một chút, thầm nghĩ, trẫm đáp ứng thỉnh cầu của Tú Tú?
Trẫm đáp ứng hồi nào? Mà đáp ứng cái gì?
Dường như tiểu Thập Nhất ngoan ngoãn trong lòng ngực nhìn ra được hắn đang hoang mang, lần nữa chớp chớp mắt, lộ ra mấy cái răng trắng sữa, cất tiếng nói non nớt: "Hoàng A Mã đáp ứng nương sẽ dạy Nhị ca cách nói lời ngon tiếng ngọt, để có thể dỗ được nhị tẩu, để hai người bạch đầu giai lão đó."
Thái Tử sợ sệt xong thì chậm rãi gật đầu.
Biểu tình hắn rõ ràng là đang nói thầm, không ngờ ngươi là loại người như vậy đó Hoàng A Mã!
Khang Hi nghẹn họng, mặt lúc trắng lúc xanh, dạy......!lời ngon tiếng ngọt?
Bậy bạ hết sức, còn ra thể thống gì nữa.
Không lẽ Tú Tú nghĩ hắn là như thế đó hả?
"Quý Phi......" Mặt hắn trầm xuống, muốn răn dạy nhưng lại không mở miệng được, tuyệt đối không thừa nhận bản thân vừa bị nhan sắc nàng mê hoặc mà lớ ngớ, chỉ phải chuyển hướng sang Thái Tử, cứng rắn ném xuống bốn chữ, "Tự mình lĩnh ngộ."
Vừa dứt lời, Dận Tư liền vòng lấy cổ hắn, e ấp mà nói: "Hoàng A Mã, làm vua thì không được nuốt lời nha."
Vân Tú vẫn cười hí hửng mà nhìn hắn.
Thái Tử bình tĩnh lại, bỗng dưng vô cùng tò mò cách Hoàng Đế tán tỉnh là như thế nào, vì thế liền hùa theo lời Dận Tư, dũng cảm mặc kệ sống chết, ra vẻ vô cùng chân thành nói: "Mong Hoàng A Mã dạy ta."
Hoàng Đế nghĩ thì ra cảm giác đã lên lưng cọp thì khó leo xuống là thế này, thật bí bách quá.
Cũng không biết tên nô tài không có mắt Lương Cửu công công trốn đi đâu rồi, lúc cần giúp thì hắn lại không ở đây, muốn ăn bản tử đúng không?
Khang Hi thầm cân nhắc độ nặng nhẹ giữa thể diện và lời hứa một phen, thấy tiểu nhi tử dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, hắn im lặng sau một lúc lâu, liền lạnh mặt nghiến ra mấy chữ "Tuy trẫm rất bận, nhưng nếu ngươi muốn bái sư thì cũng không sao, vậy giờ trẫm sẽ trao quà nhập học cho ngươi trước.

Phải viết năm cuốn sách luận, thời hạn một tuần, đề tài sẽ được đưa tới Dục Khánh Cung đi, ngươi có ý kiến gì không?"
Thái Tử: "......"
Quà nhập học??
Vì thật sự ngóng trông được Hoàng A Mã dạy cho lời ngon tiếng ngọt, nên hắn liền cắn răng một cái: "Tuân lệnh."

Gần đây, mấy hoàng tử đọc sách tại Thượng Thư Phòng bỗng phát hiện một chuyện lạ.
Dù Thái Tử gia đã lên triều nghe báo cáo và quyết định sự việc từ lâu, ngày ngày còn bận rộn khổ luyện văn chương, nhưng rảnh ra là sẽ chạy đến thỉnh giáo gì đó với sư phó.

Bọn họ thì cảm thấy khó hiểu, còn Cửu a ca bị dính ' ma trảo ' bữa giờ thấy cảnh này thì mừng như điên.
Cái tên lão Thập kia, đã nói là hợp sức, cuối cùng lại phản hắn.

Rõ ràng hắn sợ lão Tứ muốn chết, vậy mà vẫn mạnh mồm, lúc gặp hắn thì ô ô rớt vài giọt nước mắt, tới khi nhìn sau lưng hắn thấy lão Tứ thì sợ tới mức cách xa ba thước, không dám tới gần.
Dận Đường tức điên.
Không biết Ôn Quý mẫu phi đã thấy bộ dạng đó của ngươi chưa?
Đừng nói tới việc trọng sinh chung với hắn nữa.

Quá mất mặt!
Huynh đệ tốt mặc chung một cái quần không còn đáng tin cậy, Tứ a ca thì ở bên ' như hổ rình mồi ', đáng thương cho Dận Đường mới 6 tuổi nhưng mỗi ngày trải qua lại đầy đau khổ bi ai.
Cách hành xác này đúng là chưa từng có, cả ngày trừ đọc sách thì là luyện chữ, hắn đọc sách đến mức mắt đầy sao xẹt, viết nhiều đến mức ngáo cả người, không biết hôm nay hôm nào.
Không thể không nói, dung mạo đáng yêu của Cửu a ca coi như cũng giúp hắn rất nhiều.

Tứ a ca hằng ngày ở chung với hắn, chuyện Bạch Tuyết coi như cũng dần nguôi ngoai, không còn ý trừng phạt hắn nữa, mà là chuyên tâm đốc thúc hắn học hành, thề muốn cho Dận Đường đoạt được hạng nhất trong hàng học trò 6 tuổi.
Ban đầu hắn tưởng rằng Dận Đường sẽ tiếp tục nghịch ngợm gây sự, ai ngờ lại vô cùng ngoan.

Trừ mấy lúc hắn tỏ vẻ kháng nghị khóc sướt mướt, đôi lúc còn tức giận phi mấy tiếng, thì Dận Chân......!Dận Chân không biết sao lại cảm thấy hắn đáng yêu!
Dận Đường chỉ cần học qua là nhớ, dạy qua là hiểu, đặc biệt là về mảng số học, ngay cả Dận Chân cũng kinh ngạc, phải nói là thiên phú khó lường a.
Tứ a ca dạy ra được học sinh như vậy nên cảm thấy rất có thành tựu, sau đó cũng thay đổi cách nhìn về hắn, có lúc còn vui mừng mà nói với Tô Bồi Thịnh: "Là do hắn lười biếng thôi, chứ cố gắng một tí thì như một người hoàn toàn khác.

Đúng thật cũng là ca ca cùng mẹ đẻ ra với Dận Tư, bản chất vốn đã ngoan ngoãn thông tuệ, lúc trước là do ta hiểu lầm hắn rồi."

Còn một chuyện, nhưng Dận Chân giấu ở trong lòng không nói ra.
Đồng phi bỗng dưng ra đi, hắn cũng suy nghĩ giãy dụa trong lòng hồi lâu, sau đó không kiềm được mà đến thắp nén hương, coi như làm trọn vẹn một phần tình mẫu tử.

Lúc hắn trở lại A Ca Sở thì hốc mắt vẫn còn hồng hồng, Dận Đường nhìn thấy thì khiếp sợ, rồi sau đó hét lên: "Ngươi nhớ thương Đồng gia nhưng Đồng gia làm gì nhớ thương ngươi! Đồng phi đã hại Dận Tộ, chẳng phải đây là cái giá mà nàng phải trả sao? Vả lại, Thành phi nương nương còn ở đây a, ngươi mà khóc chính là rất kỳ cục, đau lòng một tí là đủ lắm rồi."
Nghe giọng trẻ con của hắn cằn nhằn, trong lòng Dận Chân liền cảm thấy ấm áp, tức khắc dễ chịu rất nhiều.
Sao hắn lại không biết Cửu đệ tuy mạnh miệng nhưng rất mềm lòng.

Chuyện đổ mực lên Bạch Tuyết, chắc chắn là do Thập đệ bày trò rồi......
Nghĩ như vậy, hắn liền ghi tên của Dận Ngã vào đầu trang giấy.
Nhớ tới chuyện này, Dận Chân đột nhiên vô cùng cảm khái, Tô Bồi Thịnh chết lặng nghĩ thầm, gia à, ngài quay đầu nhìn đi, Cửu a ca còn đang làm mặt quỷ sau lưng ngài đấy.
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Dận Đường cũng không biết trong đầu Dận Chân nghĩ cái gì.
Nhưng đôi lúc, Cửu a ca phát hiện trong mắt Tứ ca nhìn hắn chan chứa tình thương, đột nhiên hắn thấy nổi da gà, nghĩ thầm, Tứ ca đang tính làm thịt hắn kiểu nào thì ngon hơn sao?
Đem hấp hay đem đi làm thịt kho tàu? Nướng hay chiên đây?
Hắn nhớ lại kiếp trước, có lần hắn lấy kéo cắt hết lông Bạch Tuyết, sau đó lão Tứ liền cầm cây kéo lớn mà đuổi theo hắn cả nửa hoàng cung, kế tiếp nghe bụp một tiếng......!Dận Đường lập tức sợ hãi mà sờ sờ bím tóc, suýt chút đứng tim, thật may, kiếp này đầu hắn vẫn còn tóc.
Nhưng lần này Tứ ca cũng quá nhẫn tâm, vậy mà không ai đứng ra cứu hắn!
Hắn biết ;ão gia tử tâm địa lãnh khốc, nhưng sao nương cũng thờ ơ......
Không đúng, từ nhỏ Nhị ca đã nhìn hắn lớn lên, không biết bao lần mặc sai quần cho hắn, chắc chắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Chắc chắn là do trước viện có thái giám và bà tử che chắn rồi.
Dận Đường đang lo không có cơ hội nhìn thấy Thái Tử, đột nhiên hắn liền vui sướng phát hiện, Nhị ca vậy mà vì hắn, vì đệ đệ thân yêu này mà trở về Thượng Thư Phòng!
Thật trùng hợp, Dận Ngã cũng nghĩ hệt như vậy.

Có lẽ do thần sắc vui mừng của Dận Đường quá mức rõ ràng, nên sau khi vị 'huynh đệ tốt' Thập a ca nhìn thấy, thì trong lòng như bị rót một ly giấm chua, chua lòm chua loét.
Hắn thầm nghĩ, sao đời này Cửu ca sướng thế, cho dù bị lão Tứ tra tấn hung tàn, lại còn không được Nghi mẫu phi đau lòng, nhưng hắn còn được bảo bối cục cưng của lão gia tử là Thái Tử gia chuẩn bị cứu hắn khỏi biển lửa.
Hừ hừ!
Dận Đường ném cho hắn một ánh mắt đầy đắc ý, sau đó cầm lấy sách, ngồi nghiêm chỉnh ê a đọc từng từ, lâu lâu lại dụi mắt, toát ra hơi thở đáng thương.
Dận Chân ngồi bên tay trái đang vừa đọc sách vừa giám sát hắn liền hiếm khi mà phân tâm, thấy hốc mắt Dận Đường đỏ cả lên, hắn liền đóng sách lại, nhàn nhạt mở miệng nói: "Mắt Cửu đệ bị bụi bay vào sao?"
Sau đó hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác kỳ quái.
Trời hôm nay trong lành tới bất bình thường mà, gió cát đâu ra vậy?
Mặc dù giọng điệu ẩn chứa rất nhiều sự ấp ủ quan tâm, nhưng mấy vị đang ngồi gần đó nghe vào đều cảm thấy lạnh lẽo đến nổi gai óc.
Nếu hắn mà nói có cát vào, chắc chắn lão Tứ sẽ biết là nói dối rồi cắt tóc hắn!
Lông tơ Dận Đường dựng ngược, lập tức không dám xoa mắt nữa, khô khốc lắc lắc đầu: "Không có, không có."
Nhưng vào lúc này, Thái Tử liền thỉnh giáo sư phó đại nho xong, tiếp đó liền trầm ngâm một lúc lâu, rồi như nghiệm ra được gì đó.

Hắn thoát khỏi thần sắc tự hỏi, hơi hơi nghiêng đầu, tựa nhớ tới cái gì, tầm mắt liền dừng trên người Dận Đường vô cùng đáng thương, sắc mặt tức khắc khẽ biến, sau đó bèn đẩy cửa bước lên.
Dận Đường cố gắng kìm nén kích động cả người.
"Tham kiến Thái Tử gia." Tiếng nói Đại a ca đột ngột truyền đến, "Dạo này Thái Tử gia cứ phải chạy đôn chạy đáo, hôm nào cũng đi tới thư phòng, lúc lâm triều cũng thất thần, chẳng lẽ là đang làm nhiệm vụ gì của Hoàng A Mã sao......"
Thật sự là do hành vi của Thái Tử quá mức khác thường, nên khiến Dận Thì nhạy bén nhận ra có chút không đúng, ngứa ngáy phải tìm hiểu đến cùng.

Vì thế hắn đành gác công văn của Binh Bộ sang một ben, vô cùng lo lắng đi tới Thượng Thư Phòng, thầm nghĩ không được để tụt hậu.
Hắn cũng thấy ghen tị đến mức chua lòm, Hoàng A Mã để Dận Nhưng làm chuyện gì ngon nghẻ hả?
Nghe xong, Thái Tử liền quay đầu nhìn hắn, cũng vứt chuyện của Cửu đệ ra sau đầu, trong lòng chỉ có bốn chữ: Âm hồn không tan.
Thái Tử phủi phủi ống tay áo, ôn hòa cười bước lên, vào tư thế chuẩn bị đối chiến kẻ tám lạng người nửa cân với Đại a ca.
Ngay lúc đó, từ bên trong liền truyền tới một ánh mắt như phun hỏa, ánh mắt đó gắt gao quấn chặt lên người Dận Thì, làm hắn có chút không được tự nhiên, trong lòng nói thầm, sao tự dưng thấy lạnh gáy thế nhỉ?
Chớp mắt một cái liền vào đầu mùa đông, tháng chạp bắt đầu tiến tới, Thái Hoàng Thái Hậu cũng rời khỏi Sướng Xuân Viên, một lần nữa trở về Từ Ninh Cung.

Được thái y liên tục bảo đảm rằng dạo này tâm tỉnh Lão Tổ Tông thoải mái nên thân thể sẽ không có gì đáng lo, lúc này Hoàng Đế mới thả lỏng tâm tình, phân phó Nội Vụ Phủ chuẩn bị ngày Tết sắp đến.
Trước đó mười ngày, Thái Tử đã nộp lên năm cuốn sách luận, cho dù Hoàng Đế mặt nặng mày nhẹ một hồi, nhưng sau khi đọc xong, thì thấy văn chương lý luận đều rất tốt, rất có chiều sâu, khiến thần sắc vui mừng liền không kiềm chế được mà hiện lên.
Sau đó hắn liền xụ mặt, nhẹ nhàng khụ một cái rồi kêu lên: "Lương Cửu công công."
Lương Cửu công công nâng một quyển sách nhỏ tiến vào, đầu cúi thấp gần tới ngực, đôi tay run run, giơ cao trước mặt Thái Tử.

—— Là thứ mà cô gia đang mong ước sao?
Thái Tử bất động thanh sắc mà kiềm chế suy đoán, tiếp nhận quyển sách, sau đó hắn liền thấy trên đó viết hai chữ "Thánh huấn", như từng chữ do Hoàng A Mã viết ra.
Thánh huấn?
Không đúng a.
Hắn lập tức gạt đi suy đoán lúc trước, tức khắc trở nên nghiêm nghị.

Thật cẩn thận mà mở ra, sau đó nhìn vào trong bằng ánh mắt đầy thành kính, há miệng thở dốc, mắt phượng thoáng chốc mở to.
Sau một lúc lâu mới khép được miệng, Thái Tử như đạt được bảo vật, dưới sắc mặt nặng nề của đương kim Thánh Thượng mà rơi nước mắt cảm ơn rồi cáo lui.
Trở lại Dục Khánh Cung, Thái Tử cho cung nhân lui, một mình vào thư phòng đóng cửa nghiên cứu, nghiên cứu đến mất ăn mất ngủ, hôm sau xuất hiện với hai vệt thâm đen dày.
Hắn cứ mất ăn mất ngủ như vậy hồi lâu, tới mức văn võ cả triều lẫn phi tần hậu cung ai ai cũng biết.
Dục Khánh Cung có động tĩnh lớn như vậy, ai mà mặc kệ được chứ?
Nghe Huệ phi hỏi, Đại a ca càng thấy nôn nao hơn, rốt cuộc Dận Nhưng đang giấu bảo bối gì, Hoàng A Mã gọi hắn vào để nói gì thế?
Hai mẫu tử sử dụng sức lực, hi sinh mấy quân cờ để tìm hiểu, cuối cùng cũng nhìn thấy được một góc của bảo bối tảng băng đó.
"《 thánh huấn 》......" Huệ phi đứng phắt dậy, vừa hoảng vừa giận, "Thật là thánh huấn sao?"
"Hoàng A Mã tự tay trao cho Dận Nhưng, sao còn giả được?" Dận Thì như mất sức lực, lẩm bẩm, "Nương, hắn cũng đã được thánh huấn rồi, nhi tử nào còn cơ hội nữa?"
Huệ phi nhắm mắt, thật lâu sau liền hung hăng chọt lên trán hắn rồi lạnh lùng nói: "Không được nói mấy lời đen đủi đó.

Mặc kệ bất kỳ thủ đoạn gì, chúng ta cũng phải đoạt được thánh huấn đó!"
Màn đêm buông xuống.
Đại phúc tấn có mang bảy tháng nên không tiện hầu hạ, Đại a ca cũng không nhớ đến hai thị thiếp, vẫn tiếp tục ở chính viện.
Dận Thì lo cho bụng phúc tấn, nên hắn kê một cái giường cạnh nàng rồi đắp chăn nằm, tư thế ngủ vô cùng quy củ, hết sức ngay ngắn.
Chỉ là dạo này hắn ngủ không được an ổn lắm, lâu lâu lại lật người, nói mớ mấy ngày liền, ồn ào tới mức khiến Đại phúc tấn cố hết sức mà đứng lên, đẩy đẩy hắn, nhẹ giọng hô: "Gia, gia?"
Dận Thì nhíu nhíu mày, còn chưa tỉnh hắn, lẩm bẩm cái gì đó.
Đại phúc tấn không còn cách nào, chỉ phải thò tai lại gần cẩn thận nghe: "......"
Dận Nhưng? Thánh huấn?
Nàng cười lạnh, Cửu đệ nói không sai, hắn nằm mơ cũng muốn đoạt đích!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui