"Quý Phi nương nương muốn thần thiếp làm một việc, ngàn vạn lần nương nương phải giúp ta." An Lương Đệ chợt kéo lấy ống tay áo của Chung Linh.
Chung Linh cảm thấy có một loại dự cảm xấu sắp xảy ra, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thì thấy mình đang ở trên hồ Tiểu Kiều cùng với nàng ta.
Theo bản năng, Chung Linh vươn ống tay áo ra, lại phát hiện mặt An Lương Đệ chợt lộ vẻ kinh hãi, thân thể hơi ngữa về phía sau cuối cùng là rơi xuống hồ.
Chung Linh lập tức đưa tay bắt lấy nàng ta, nhưng lại chậm một bước. Hóa ra, không phải nàng ta muốn đẩy mình xuống dưới hồ, mà là muốn hãm hại mình.
Một bên,tên tiểu thái giám kia đã sớm nhảy xuống dưới hồ, một bên thì Vân nhi vội vã chạy tới.
"Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?" Mặc dù, thoạt nhìn nương nương nhà nàng đã đẩy An Lương Đệ xuống dưới hồ, nhưng nàng lại biết, căn bản chủ tử nhà mình không có cần thiết phải làm như vậy.
Một bên là An Lương Đệ, một bên là cung nữ thân cận Liễu Yến, cả hai người đều lộ ra dáng vẻ kinh hoảng, vừa vội vừa sợ nhìn chằm chằm Chung Linh, tất nhiên bọn họ đã xem nàng chính là hung thủ.
"Mau mời thái y?" Chung Linh nhẹ nhàng phất ống tay áo ra, không hoảng hốt, sợ hãi mà từ từ đi xuống cái cầu nhỏ.
"Đã có thái giám đi mời thái y rồi, cũng đã đi báo cho Hoàng Thượng." Vân nhi thận trọng nói.
"Làm tốt lắm." Chung Linh cười lạnh, đi tới bên hồ, nếu là mình đẩy nàng ta đi xuống thì coi như xong, đằng này rõ ràng chính nàng ta cố ý ngã xuống về phía sau, thật đúng là,…. một chút lòng thương cảm nàng ta cũng không có.
Rất nhanh An Lương Đệ đã được cứu lên, sắc mặt hơi tái nhợt rồi ngất đi.
Nhìn y phục của nàng ta, bởi vì dính nước mà siết chặt lại, ánh mắt Chung Linh chuyển đến trên bụng của nàng ta, chân mày không khỏi hơi nhíu lại. Quan sát cẩn thận nàng ta, nhưng không có phát hiện vết máu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi An Lương Đệ được đưa tới Ỷ Trúc Hiên, thái y đã ở tại nơi đó chờ, nơi này cách chỗ ở của An Lương Đệ cũng không phải xa lắm. Mà rất nhanh sau đó Hoàng Thượng cũng đã chạy tới.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Sầm Mặc vừa đến thì nhìn thấy An Lương Đệ đang nằm trên giường, sau đó liền lo lắng nhìn về phía Chung Linh, "Nàng không sao chứ?"
Sầm Mặc đang ở bên trong Cần Chính Điện, chợt có thái giám chạy tới bẩm báo, Nhạc Phi nương nương đã xảy ra tranh chấp với An Lương Đệ, còn bị rơi xuống hồ, liền vội vàng chạy tới.
"Thần thiếp không có việc gì." Chung Linh cong khóe miệng lên, quả nhiên, Sầm Mặc tin tưởng nàng vô điều kiện, "Chỉ là, còn không biết tình huống của An Lương Đễ."
"Sao nàng ta lại đi cùng với nàng?" Sầm Mặc biết quan hệ của hai người không , thậm chí có thể nói An Lương Đệ còn đáng sợ hơn Vân Quý Phi.
"Là nàng ta mời thần thiếp trước, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng." Chung Linh nói thật, "Thần thiếp cũng tò mò về chuyện quan trọng đó, cho nên liền đi ngay, ai biết đến nơi đó, An Lương Đệ lại không muốn để cho bọn cung nữ thái giám đến gần mới bằng lòng nói, cho nên thần thiếp đi cùng với nàng ta đến vườn hoa. Thời điểm, thần thiếp đứng ở trên cầu Tiểu Kiều, nàng ta chợt kéo tay áo thần thiếp lại, nhưng thần thiếp lại không thích người khác đụng chạm, liền hất ra, kết quả không ngời nàng ta lại tự mình nhảy xuống hồ."
Chung Linh nháy nháy con mắt, nàng nói cũng không kém bao nhiêu, nhưng An Tâm Nhi lại đang làm bộ xem nàng là người đã đẩy nàng ta xuống hồ, sau đó thân thể hơi ngửa về phía sau. Mà bình thường, khi người ta nhảy xuống hồ nước thì mặt phải đối mặt với hồ nước thì mới nhảy xuống. Chỉ có điều, trong lòng nàng ta cũng đang có ý định nhảy xuống hồ, nàng nói như vậy cũng không coi là quá kém.
"Hoàng thượng! Thần thiếp,… Thật là oan uổng, thần thiếp đang nói chuyện cùng với Nhạc Phi nương nương, nhưng không biết tại sao lại làm Nhạc Phi nương nương mất hứng, liền đẩy thần thiếp xuống hồ.Trong người thần thiếp đang có con của Hoàng Thượng, làm sao lại dám làm ra loại chuyện như vậy!" Đúng lúc, An Lương Đệ tỉnh lại, dùng sức biện minh cho mình, "Chuyện ngày hôm nay, các cung nữ thái giám có thể làm chứng.”
Lúc đó, hai người cùng nhau lên cầu, các cung nữ thái giám còn lại đang đứng lệch về phía bên phải cây cầu, vừa vặn đứng ở sau lưng Chung Linh, vì vậy cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, thật sự của bọn họ cũng không biết, chỉ nhìn thấy duy nhất, Nhạc Phi nương nương vung tay lên, sau đó thì An Lương Đệ đã rơi xuống hồ.
Nhưng có cho bọ họ mượn mấy cái lá gan đi chăng nữa, cũng không dám nói xấu Nhạc Phi nương nương, dù là thật, cũng không tới phiên bọn họ mở miệng.
Những chuyện đấu đá nhau ở trong hậu cung Sầm Mặc cũng không rõ, sắc mặt hơi lạnh lùng chuyển về hướng An Lương Đệ, để cho nàng ta có chút kinh hãi, lại nhớ lại lời nói của Vân Quý phi, phải mạnh mẽ chuẩn bị tinh thần lên.
"Ngươi nói nói cái gì mà khiến Nhạc Phi mất hứng? Không bằng, ngươi hãy nói cho Trẫm nghe, để Trẫm giải quyết sự việc cho rõ ràng."
"Thần thiếp. . . . . . Thần thiếp. . . . . ." An Lương Đệ nói úp úp mở mở, "Chỉ là,… một chút chuyện vặt thôi."
"Hoàng thượng, An Lương Đệ như thế nào rồi?" Đúng lúc này, Vân Quý Phi chạy tới, đi tới trước mặt An Lương Đệ với một dáng vẻ quan tâm, chăm sóc.
"An Lương Đệ, ngươi cũng thật là, trọng bụng còn có con của Hoàng Thượng, có chuyện gì phải nên nhường nhịn một chút?" Vân Quý Phi nhìn thấy bộ dáng thê thảm của An Tâm Nhi, lập tức quan tâm nói.
"Thần thiếp đã hiểu, thần thiếp sai rồi." Mà A Lương Đệ cũng cuối đầu lập tức phối hợp.
Chung Linh đứng ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy hai người họ phối hợp thật là tốt. Quay đầu nhìn về phía Sầm Mặc, mặc kệ người ta nói như thế nào, hay thật sự nàng là người có lỗi, quyền quyết định đều nằm trong lòng bàn tay của nam nhân này, không phải sao?
"Thái y, tình huống của An Lương Đệ như thế nào rồi?" Sầm Mặc quay đầu hỏi.
"Bẩm Hoàng Thượng, An Lương Đệ chỉ bị nhiễm lạnh, hơi động thai một chút, cũng may phúc lớn mạng lớn, không có xảy ra chuyện lớn gì. Thần sẽ kê cho An Lương Đệ một vài thang thuốc dưỡng thai, cái thai cũng sẽ không sao." Thái y cung kính trả lời, nhưng mà trong nội tâm lại đang suy nghĩ, thật sự nếu xem không đúng bệnh cho các phi tần ở trong hậu cung thì sống sẽ không có thoải mái.
Nghe được lời thái y nói, Sầm Mặc gật gật đầu, một lần nữa lại nhìn về phía An Lương Đệ: "Các ngươi làm mấy chuyện này, Trẫm cũng không biết? Trẫm không muốn tính toán, các ngươi lại không có chừng mực, chuyện của các ngươi, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Lời Sầm Mặc vừa nói ra, tâm tư Vân Quý Phi nhất thời trầm xuống, hắn lại lôi nàng vào cuộc.
Tại sao lại như vậy, trong bụng An Lương Đễ còn có con của hắn, sau này ở đây mình cũng sẽ làm Hoàng hậu, tại sao lại muốn khiển trách hai người các nàng, mà không phải là Nhạc Phi!
Vân Quý Phi chưa từng nghĩ đến việc giấu diếm Sầm Mặc, thế nhưng nàng cũng xem như là được rồi, hai người các nàng cộng lại, lại không so được với Chung Linh, hơn nữa sự việc này thoạt nhìn ở ngoài đó không phải là lỗi của Chung Linh sao? Tại sao Hoàng Thượng lại không công bằng?
"An Lương Đệ, thân ngươi có cốt nhục của Hoàng Thượng, lại không biết tự ái, cấm túc ở trong Ỷ Trúc Hiên cho đến khi sinh con." Sầm Mặc hạ xuống một mệnh lệnh, "Vân Quý Phi, không có cách dạy dỗ phi tần, phạt bổng tháng ba."
Đối với sự trừng phạt của Vân Quý Phi có lẽ là không đáng giá nhắc tới, nhưng quả thật rất mất mặt, đặc biệt không lâu sau nàng ta sẽ được phong làm Hoàng hậu. Xem ra, so với những người khác, nàng ta còn yếu thế hơn cả Nhạc Phi, cho dù ngày sau nàng có làm Hoàng hậu thì như thế nào, Chung Linh vẫn được Hoàng Thượng xem trọng.
Vẻ mặt Chung Linh thì lại lạnh nhạt nhìn vẻ mặt ngầm ngừng chịu đựng của bọn họ, lần này nàng chưa hề làm gì cả, những trừng phạt đó, các ngươi cứ nhận lấy đi.
"Đi thôi." Sầm Mặc lạnh lùng nói một câu rồi xoay người rời đi.
Chung Linh khẽ mỉm cười, đi theo phía sau hắn, bám theo sau mà ra.
"Nương nương. . . . . ." Sau khi, tất cả mọi người đã đi hết, sắc mặt An Lương Đệ chợt tái nhợt nhìn Vân Quý phi, "Tại sao, mọi việc lại thành như thế này?"
Nếu không phải Vân Quý Phi chắc chắn nói với nàng một chiêu này tuyệt đối có thể đả kích Chung Linh, nàng tuyệt đối sẽ không dám lấy đứa bé trong bụng của mình ra để mà đùa giỡn. Mặc dù đã hết sức bảo vệ đứa bé, nhưng Hoàng Thượng lại không thích, không biết An Lương Đệ nên vui hay nên buồn.
"Hoàng Thượng vẫn luôn hướng về Nhạc Phi." Vân Quý phi cười lạnh, sau đó có chút không vui nhìn An Lương Đệ, "Không phải theo như ngươi nói, ngươi sẽ hoàn thành tốt việc này sao, đứa bé không còn mới có thể đả kích được Nhạc Phi sao? Ngươi xem lời nói của Bổng cung như gió thổi qua tai?"
An Lương Đệ cúi đầu không dám nói lời nào, mặc dù đã đồng ý với Vân Quý Phi lấy mình làm mồi nhử để hãm hại Chung Linh, nhưng thật sự nàng không thể bỏ đứa con của mình được, đó là tất cả tương lai của nàng. Lúc rơi xuống nước, theo bản năng nàng che bụng lại để bảo vệ đứa bé, lại khiến cho chuyện này thất bại.
Trong lòng An Lương Đệ có chút ủ rũ nói không ra lời, trong mắt Hoàng Thượng mình không đáng một đồng nào sao? Mình có con của Hoàng Thượng, còn có thêm Vân Quý phi, cũng không sánh bằng một Chung Linh?
Nhìn vẻ mặt An Lương Đệ ủ rũ cúi đầu, Vân Quý phi cực kỳ mất hứng, nếu không phải nàng ta ngu xuẩn như vậy, một mực che chở đứa bé kia, cũng không để cho nàng mất thể diện ở trước mặt mọi người. Nhưng mà có mất thể diện thì như thế nào, Hoàng Thượng sẽ không thật sự xử phạt Nhạc Phi, mà còn An Lương Đệ, nếu không phải bởi vì đứa bé ở trong bụng, chỉ sợ đã không có đủ tư cách ở tại bên trong Ỷ Trúc Hiên này.
Vân Quý Phi đứng lên chuẩn bị rời đi, lúc gần đi, ánh mắt khẽ nhìn xuống dưới bụng của An Lương Đệ, khẽ cười lạnh, sau đó đi ra ngoài.
Vốn muốn mượn cơ hội lần này, một mũi tên trúng hai đích để đối phó đứa bé An Lương Đệ và Chung Linh, nhưng không ngờ lại thất bại. Nàng cũng không có biện pháp tha thứ nào khi mình chưa làm gì thành công.
Tạm thời, Chung Linh rất khó đối phó, vậy thì động thủ được với đứa bé của An Lương Đệ rồi. Trong lòng Vân Quý Phi không khỏi thở dài, nếu lần này không có đứa bé, thì nàng đã bớt đi bao nhiều phiền phức.
Mà An Lương Đệ như vẫn cũ nằm ở trên giường có vẻ rất là đau lòng, không hề hay biết vận mệnh của mình sau này.
Ra khỏi Ỷ Trúc Hiên, bước chân của Sầm Mặc chậm lại.
"Lần sau có chuyện như vậy, thì trực tiếp giải quyết đi." Nhìn Chung Linh đi tới bên cạnh mình, Sầm Mặc nhẹ giọng nói ra.
"Thần thiếp cũng không còn ngờ tới, nàng ta kêu thần thiếp lại là vì chuyện đó." Chung Linh hiểu ý ý tứ của hắn, "Mới vừa rồi thần thiếp còn tưởng rằng, nàng ta muốn đẩy thần thiếp xuống nước, ai biết chỉ là ngụy trang."
Có chút do dự một chút, Sầm Mặc vẫn nói ra: "Ngày sau, Vân Quý Phi trở thành hoàng hậu, nàng phải cẩn thận."
Tim Chung Linh lỡ đập một nhịp, mặc dù trong hậu cung đều đồn chuyện, nói Vân Quý Phi sắp làm hoàng hậu, nhưng những lời này lại do chính miệng sầm Mặc nói ra, ý nghĩa lại hoàn toàn khác.
"Thần thiếp sẽ cẩn thận." Chung Linh nghiêm túc gật đầu, mặc dù Sầm Mặc sủng ái nàng nhiều hơn, nhưng ngày sau Vân Quý Phi làm hoàng hậu với tư cách là người đứng đầu hậu cung, cũng sẽ bắt đầu đối phó với nàng, có thể đắc ý rất nhiều, Hoàng Thượng cũng xem như bất mãn cũng không tiện can thiệp nhiều.
Lên ngôi bốn năm, rốt cuộc tất cả phải đi vào quỹ đạo, hậu cung cũng phải có quy củ của mình.
Cầm tay Chung Linh, Sầm Mặc còn có chút đau lòng: "Bây giờ, Trẫm muốn mượn thế lực của Ngũ Tướng, chỉ có thể. . . . . ."
Chung Linh nắm chặt tay Sầm Mặc mỉm cười nói: "Thần thiếp đều biết, quốc sự là trọng đại, thần thiếp vẫn hiểu được." Hắn là nam nhân của mình, nhưng cũng là vua một nước, cũng không muốn suy xét mấy chuyện vụn vặt này nữa, mà là phải hướng về đất nước.
Hơn nữa, bởi vì chính trị nên mới phong Vân Quý Phi làm hoàng hậu, điều này làm cho nàng nghe hơi thoải mái một chút. Nhiều nhất, ngày sau ở trước mặt Vân Quý Phi cẩn thận một chút là được, nếu quá mức, thì sẽ có Sầm Mặc thay nàng làm chủ.
Lại nói, kể từ lần mình giết tên dũng sĩ đó, nhìn bề ngoài thái độ của Sầm Mặc đối với mình hình như không có gì bất đồng, nhưng là một nữ nhân, nàng có thể nhận ra được, so với lúc trước thì bây giờ có chút khác biệt.
Nếu như có thể, nàng cũng nguyện ý dùng một đời để kinh doanh tình yêu của bọn họ.
Nếu như nói trước kia chỉ có một mình Chung Linh đơn phương đầu tư vào công việc kinh doanh tình cảm này, còn Sầm Mặc chỉ có dục vọng chiếm hữu hoặc bởi vì nguyên nhân nào đó mà sinh ra một loại tình cảm đặt biệt. Thì hiện tại không thể nghi ngờ Sầm Mặc đang dần dần đáp lại tình cảm của Chung Linh, chính hắn còn chưa từng phát hiện.
Nàng và Sầm Mặc nhìn nhau cười một tiếng dường như bọn họ cảm giác được bầu không khí rất đặc biệt đang tràn ngập giữa hai người, hai người dắt tay nhau đi về phía trước.
Mà sau lưng cách đó không xa, Vân Quý Phi còn đứng tại chỗ nhìn hai người thân thiết, tay nắm chặt quyền. Mặc dù không muốn thừa nhận, nàng đã nhìn ra, Hoàng Thượng đã có tìn cảm với Chung Linh rồi. Giữa hai người, từ ánh mắt đến động tác, không một chút nào phủ nhận sự thật này, đối với một Phi Tần bình thường thì Hoàng Thượng sẽ không có tình cảm, đồng thời nàng cũng chấp nhận làm cái việc kinh doanh tình cảm này nhưng lại không có được tình cảm với Hoàng Thượng.
Phàm là hậu cung, cả đời các cô gái ở đây đều luôn tranh giành sự sủng ái của Hoàng Thượng, nhưng phần lớn mọi người chỉ nhận được sự cưng chiều, chứ không có tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...