"Hoàng thượng?" Chung Linh như ngừng thở. Mặc dù nghe qua vô cùng hoang đường, nhưng giọng điệu của Sầm Mặc buộc lòng nàng phải nghiêm túc suy nghĩ.
Đôi mắt đen như mực của Sầm Mặc chăm chú nhìn Chung Linh như dò xét, cuối cùng khẽ mỉm cười, kéo ra một chút khoảng cách với Chung Linh.
"Không sao, không nên suy nghĩ nhiều." Sầm Mặc vừa dứt lời, Chung Linh không khỏi hoài nghi có phải vừa rồi mình mình nghe lầm hay không.
"Hoàng thượng, rốt cuộc chuyện Chung Uyển không muốn để cho Loan Nhi nghe có thể là chuyện gì?" Chung Linh theo bản năng quên đi chuyện vừa xảy ra.
"Còn có thể là chuyện gì." Sầm Mặc tựa hồ cảm thấy không hứng thú, "Không phải là muốn tìm cách hại nàng sao".
"Hoàng thượng biết thì tốt rồi." Chung Linh nhận ra hắn đang cố ý né tránh vấn đề này, tinh ý cũng không hỏi nhiều, dù sao ở bên cạnh hắn nàng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, không muốn nói với nàng nhất định là có lý do của hắn.
"Nàng không có gì muốn hỏi ta sao?" Sầm Mặc có chút kinh ngạc nhìn nàng.
"Hoàng thượng biết là đủ rồi." Chung Linh vẫn luôn tâm niệm, một nữ nhân thông minh luôn biết dừng đúng lúc.
"Trẫm với nàng đến thăm Bùi Loan thôi." Một lát sau, thanh âm của Sầm Mặc mới truyền tới.
"Vâng."
--- ------ ----o---- --------o---- ------ ----
"Triệu thái y, Loan Nhi thế nào?" Chung Linh hỏi.
Sau sự kiện lần trước của Chung Uyển, nàng rất có ấn tượng với Triệu Đĩnh, nếu hắn có ý nương nhờ, nàng chắc chắn sẽ cho hắn cơ hội.
"Hồi nương nương, Bùi cô nương đến bây giờ vẫn sốt cao không ngừng, tình hình có chút nguy hiểm." Triệu Đĩnh lắc đầu, coi như không dẫn đến viêm phổi, nhưng nếu sốt vẫn không hạ, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể Bùi Loan sau này.
"Tận lực điều trị, không được hạn chế dùng dược." Sầm Mặc nhàn nhạt nói thêm một câu. Thái y trong cung lúc nào cũng lo sợ chịu trách nhiệm nên không dám hạ trọng dược.
"Vâng" Triệu Đĩnh đổ mồ hôi, xem ra chỉ có thể tận lực thử một lần rồi.
"Đêm nay cùng Trẫm nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm điện đi." Chung Linh ngây người gần nửa canh giờ trong lòng không yên bất ngờ bị Sầm Mặc gọi.
"Nhưng......"
Chung Linh đang muốn nói gì, lại bị Sầm Mặc cắt ngang: "Nơi này có Bùi tướng quân và Vệ Khiêm rồi, nàng không cần phải lo lắng."
Đúng rồi, Bùi tướng quân và Vệ Khiêm nhất định là sẽ ở đây cả đêm, bản thân ở lại cũng không tiện, Chung Linh gật đầu rồi theo hắn rời đi.
--- ------o---- -----o---- -----
"Không ngủ được sao?" Sầm Mặc nghiêng người đối diện với Chung Linh.
"Đều do ta gây ra, sao có thể an tâm mà ngủ." Chung Linh ngược lại không tự xưng Bổn cung. Lần này Bùi Loan cũng xem như vì nàng ngăn tai họa rồi.
"Trẫm ôm cho nàng dễ ngủ." Sầm Mặc dang tay ra.
Chung Linh hơi kinh ngạc nhìn hắn. Mặc dù đã nhiều lần thị tẩm, nhưng Sầm Mặc đối với người bên cạnh luôn có chút phòng bị, bao giờ cũng cố ý duy trì khoảng cách trong lúc ngủ.
"Tới đây nào." Giọng điệu Sầm Mặc hết sức dịu dàng.
Chung Linh nhìn hắn một cái rồi để cho bản thân nhích tới gần, sau đó trên người liền chịu thêm sức nặng của một cánh tay.
Sầm Mặc nhẹ nhàng hít một hơi, cánh mũi lúc này tràn đầy hương hoa nhàn nhạt mới hài lòng nhắm mắt lại: "Ngủ đi."
Bị một loạt hành động của Sầm Mặc làm cho bối rối, Chung Linh tạm thời quên mất chuyện của Bùi Loan, nhắm hai mắt một lát cũng ngủ thiếp đi.
Đợi khi hô hấp của Chung Linh đều đặn, Sầm Mặc đã sớm ngủ say lại chậm rãi mở mắt, hô hấp một chút cũng không loạn. Chăm chú nhìn gương mặt bình thản của Chung Linh một hồi lâu, hắn mới thỏa mãn nhắm hai mắt lại, ngủ thật say.
Chung Linh bị tiếng động bên cạnh đánh thức .
"Hoàng thượng?" Nàng mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn vào một bóng lưng.
"Nàng ngủ thêm một lát nữa đi, Trẫm phải thượng triều." Thấy nàng đã tỉnh, Sầm Mặc bước tới bên giường dịu dàng nhìn nàng.
"Vâng." Chung Linh nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp, chợt mở mắt ra.
"Sao vậy?"
"Bùi tướng quân cũng phải vào triều, ta cũng nên trở về chăm sóc cho Loan Nhi."
"Cũng tốt." Sầm Mặc gật đầu, cũng không nói cho nàng biết hôm nay hắn đã miễn cho Vệ Khiêm không phải vào triều. Về phần Bùi Chiêu, quan văn trong triều đang nhìn chằm chằm hắn không tha, nếu không lâm triều, chỉ sợ bị cầm tới một đống tấu chương. "Mấy ngày này, cực khổ cho nàng rồi."
"Thần thiếp sao có thể cho là vất vả." Cung nữ hầu hạ đi vào, ánh mắt Chung Linh vừa chuyển xưng hô cũng thay đổi.
Thời điểm trở lại Vân Tường cung, Chung Linh có chút ngoài ý muốn nhìn thấy bóng dáng của Vệ Khiêm.
"Tham kiến nương nương." Nhìn vẻ mặt của nàng Vệ Khiêm biết nàng đang suy nghĩ gì. "Hoàng thượng miễn cho thần mấy ngày nay không cần phải lâm triều."
"Loan Nhi như thế nào?"
"Vẫn là sốt cao không ngừng, mặc dù thái y có chút phương pháp không để cho thân nhiệt Loan Nhi tiếp tục tăng, nhưng cũng không thể hạ." Vệ khiêm lo lắng nói. "Tiếp tục như vậy, chỉ sợ Loan Nhi..."
Đưa tay sờ váo cái trán nóng hổi của Bùi Loan, Chung Linh nắm chặt tay.
"Là ta có lỗi với muội ấy, hại muội ấy ra nông nỗi như vậy"
"Nương nương cũng đừng quá tự trách, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn." Vệ Khiêm nhìn vẻ mặt áy náy của nàng liền mở lời an ủi.
Chung Linh thở dài, cứ như vậy ngồi bên cạnh giường, an tĩnh nhìn Bùi Loan.
Cũng may Bùi Loan phúc lớn mạng lớn, đến ngày thứ hai cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Cha!" Vừa mở mắt, nàng liền hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy ra, lại nhìn thấy nét mặt lo lắng của phụ thân, Bùi Loan khàn giọng khóc.
"Ngoan, ngoan, không sao rồi, đừng khóc." Bùi Chiêu hơi kích động vỗ lưng nữ nhi an ủi.
"Cha, hôm đó con nghe thấy..." Bùi Loan đang muốn nói lại bị Bùi Chiêu cắt ngang.
"Không sao, Chung Uyển đã bị Hoàng thượng xử trí, đều đã qua con không cần sợ hãi nữa." Bùi Chiêu dịu dàng vuốt đầu nữ nhi.
"Cha?" Nàng cũng là môt đứa trẻ thông minh, dĩ nhiên biết trong cung có một số việc tốt nhất không nên nhắc lại, vì vậy ngoan ngoãn nằm trong ngực phụ thân.
"Cha, Loan Nhi rất đói." Mặc dù uống nhiều nước, nhưng do tinh thần dần dần khôi phục nên Bùi loan rất nhanh cảm thấy thân thể không được thoải mái. "Cả người con cũng rất khó chịu, Loan Nhi muốn tắm."
"Bên ngoài đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn, nếu Loan Nhi đói bụng vậy thì ăn một chút đi." Chung Linh thấy nàng đã tỉnh liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn bọn họ phụ tử tình thâm, cũng đi ra ngoài phân phó cung nữ chuẩn bị vài thứ.
"Nương nương, thần muốn đón Loan Nhi trở về hảo hảo tịnh dưỡng một thời gian." Trong khi Bùi Loan ăn cơm, Bùi Chiêu mở miệng nói.
Chung Linh gật đầu tỏ ý đã hiểu, đang muốn nói chuyện, lại bị Bùi loan đoạt trước.
"Cha, Loan Nhi có thể đến nhà Khiêm ca ca tịnh dưỡng được không?" Trong miệng Bùi Loan đầy thức ăn, nên phát âm có chút không rõ ràng. "Phụ thân lúc nào cũng không ở nhà, Loan Nhi ở một mình rất buồn chán."
"Loan Nhi không được nói bậy." Mắt thấy nữ nhi sinh long hoạt hổ, giọng điệu của Bùi chiêu cũng dần bình thường lại. "Một nữ hài tử sao lại có thể nói đến nhà nam nhân khác ở."
Bùi loan rất hiểu chuyện, thấy phụ thân không đáp ứng cũng không nói thêm lời nào, miệng nhỏ tiếp tục thanh toán chỗ thức ăn còn lại.
Chung Linh cười, cũng không có ý nói giúp nàng, nếu để nàng đến ở nhà Vệ Khiêm, chỉ sợ tiểu nha đầu này về sau cũng không muốn vào cung nữa. Chuyện cần làm bây giờ chính là hảo hảo bồi dưỡng tình cảm với nàng.
--- ------o---- -----o---- -----
"Tiểu nha đầu đi rồi, trong cung bỗng trở nên yên lặng rất nhiều." Sáng hôm sau, bên tai Chung Linh không còn nghe thấy âm thanh ríu rít, ồn ào của Bùi Loan, không khỏi có chút buồn bã.
"Loan chủ tử mới đi có mấy ngày, nương nương đã buồn đến như vậy." Tưởng Nhi vừa trang điểm cho nàng vừa nói.
"Đợi khi tiểu thư có hài nhi của riêng mình, chắc chắn sẽ không còn cảm thấy buồn chán." Lâm di cười nói.
"Lâm di!" Trong lòng Chung Linh có phần xấu hổ. Thật ra nàng cũng không nghĩ sẽ có đứa nhỏ, cũng không cố ý muốn có, chỉ thuận theo tự nhiên thôi. Nàng chưa từng làm mẹ nên cũng không hiểu được cảm giác đó.
Nàng còn nhớ mang máng những đứa trẻ được nuông chiều ở kiếp trước, một đám đều là hỗn thế ma vương có cái gì đáng yêu chứ.
"Tiểu thư, Lâm di đang nói thật, người hãy để Triệu thái y chẩn mạch rồi kê một phương thuốc dễ thụ thai đi." Tiểu thư không gấp nhưng nàng sốt ruột lắm rồi, tuy rằng tiểu thư nhận được ngàn vạn sủng ái, nhưng chiếu theo cách nói của Tần ma ma, vạn nhất có xảy ra chuyện gì, có đứa nhỏ bên cạnh vẫn tốt hơn.
"Biết rồi." Chung Linh lắc đầu, nhưng cũng không có ý nghe theo. Là dược nhưng ba phần độc, điều trị chưa xong bản thân đã mang đầy bệnh.
"Vân nhi, sao mặt Bổn cung lại ngứa như thế này." Chung Linh đưa tay sờ mặt mình. Ngứa kéo dài xuống tới cổ, vừa rồi không chạm thì không sao, nhưng càng chạm lại càng thêm ngứa .
"Để nô tỳ nhìn xem." Vừa đi vào Vân Nhi có chút k để ý, nhưng sau khi cẩn thận quan sát, thần sắc bỗng nhiên trở nên không dám tin, sau đó lập tức quỳ xuống: "Nương nương, nô tỳ đáng chết."
"Làm sao vậy?" Chung Linh có dự cảm không tốt, nhưng nhìn thật kỹ vào gương đồng trước mặt chỉ thấy hơi đỏ cũng không nhìn ra được gì.
"Nương nương bị người ta hạ dược." Vân Nhi không dám ngẩng đầu, đồ dùng rửa mặt luôn là chức trách của nàng, việc này lại làm cho mặt của nương nương xảy ra vấn đề, nàng thật sự muốn trốn cũng không xong .
"Mau mời Tần ma ma đến xem." Lâm di nghe xong thần sắc biến đổi, lập tức phân phó.
"Vâng." Tưởng Nhi liền buông đồ trên tay xuống xoay người chạy ra ngoài.
"Loại dược này có hiệu quả gì?" Chung Linh đưa tay muốn chạm lên má nhưng lại không dám sờ vào.
"Hồi nương nương, nô tỳ chỉ biết loại dược này có thể hủy dung." Giọng nói của Vân nhi giờ phút này dường như sắp khóc.
Chung Linh im lặng không nói, đúng là vẫn còn có người muốn xuống tay hại nàng. Quay đầu nhìn về phía Vân Nhi đang quỳ trên mặt đất, bình tĩnh phân phó: "Trước hết ngươi sắp xếp điều tra dược hạ ở đâu, Bổn cung cho ngươi cơ hội đoái công chuộc tội, còn lại thì phải dựa vào bản thân ngươi."
"Vâng." Vân Nhi dập đầu xong lập tức đứng lên. Hôm nay nương nương mới phát tác, dược chắc chắn mới bị hạ trong hai ngày nay thôi, nàng phải tìm cho ra toàn bộ những người đã từng chạm qua vật dụng của nương nương.
Chạy được vài bước nàng đột nhiên ngừng lại, có chút hoài nghi nhìn xuống tay mình dường như phát hiện ra cái gì đó rồi cười lạnh một tiếng.
"Lâm di, giúp ta đi mời Triệu thái y đến." Chung Linh cố hết sức dời đi lực chú ý, bằng không tay lại cứ muốn chạm vào hai má.
"Vâng." Thấy Tần ma ma đã chạy đến lúc này Lâm di mới yên tâm rời đi.
"Nương nương, người bị hạ ô đầu thảo." Sau khi cẩn thận quan sát, lại hỏi qua bệnh trạng, Tần ma ma thở dài nói.
"Ô đầu thảo?"
"Loại ô đầu này có thể dùng làm thuốc, nhưng cũng chứa độc tính, xử lý không khéo để dính vào da sẽ ngứa vô cùng, một lúc sau cho dù chịu đựng không gãi, cũng sẽ nổi lên những nốt độc đậu, dung mạo hoàn toàn bị hủy. Trước đây hoàng hậu và hậu phi trong cung dùng thứ này để hại những người khác." Tần ma ma giải thích.
"Thật sự sẽ hủy dung?" Chung Linh kinh hãi, vừa rồi nàng không có can đảm nghĩ đến chuyện đó, nhưng nếu mình thật sự bị hủy dung, sao có thể sống yên ổn giữa hậu cung này chứ? Rốt cuộc là ai, chuyện của Bùi loan còn chưa xong đã dám ra tay với nàng.
Bỗng nhiên nghĩ đến Bùi loan, nếu chuyện nha đầu này nghe được có liên quan đến mình, chẳng lẽ chính là chuyện này? Nhưng chuyện này Sầm Mặc cũng biết, sao hắn có thể để phát sinh.
Chung Linh lắc đầu, cố gắng loại những suy nghĩ kỳ quái ra khỏi đầu. Sẽ không, Sầm Mặc sẽ không hại nàng, nếu thật sự không thích nàng, cần gì phải dùng đến thủ đoạn này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...