Sủng Phi - Ái Hạ Lệ Tử

Giọng nói của tiểu thái giám không tính là to, nhưng đám tần phi đang đứng ở đây lại nghe không sót một chữ.
"Thần/tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Quý phi nương nương, Hoàng thượng vạn tuế." Tất cả đều uyển chuyển cúi người thi lễ với Sầm Mặc, mà Vân Quý phi đi phía sau Sầm Mặc, hơi nghiêng người ra chiều khiêm tốn. Nếu thật sự muốn khiêm tốn, cần gì phải đeo bám Hoàng thượng như thế, không phải là muốn cùng Hoàng thượng nhận lễ sao.
"Đứng dậy cả đi, hôm nay đến đây là để thư giãn, không cần phải câu nệ lễ tiết." Sầm Mặc nâng tay.
Tuy được hắn cho phép, nhưng đoán chừng sẽ không một ai dám ở trước mắt nhiều người như vậy coi nhẹ quy củ lễ tiết .
"Hoàng thượng, thần thiếp sớm đã nói Hoàng thượng nên ra ngoài cho khuây khỏa, không chỉ Hoàng thượng cao hứng, mà trong lòng mấy muội muội đây cũng cực kỳ cao hứng." Vẻ mặt Vân Quý phi tràn đầy ý cười, tựa vào người Sầm Mặc. "Hơn nữa Hoàng thượng nhìn bọn họ xem, ai cũng xinh đẹp như hoa, làm cho thần thiếp nhất thời không nhìn thấy hoa mai đâu cả."
Lời này của nàng ta có vẻ như là nói các nàng xinh đẹp như hoa như ngọc, nhưng cũng ám chỉ rằng cái Hoàng thượng muốn xem là hoa mai, cho dù trang điểm thật xinh đẹp thì đã sao, Hoàng thượng không nhìn trúng cũng vô dụng.
Chúng tần phi bị nói như vậy, vài người không giỏi che giấu cảm xúc, trên mặt đã có chút tức giận.
Trong lòng Chung Linh cảm thấy rất buồn cười, sao Vân Quý phi vừa đến đã muốn làm người xấu rồi. Theo lý thuyết mà nói, những lời như vậy chỉ thích hợp nói ra từ miệng của một vị sủng phi thôi, chứ không phải từ ứng cử viên cho ngôi vị hoàng hậu.
Vân Quý phi vừa nói ra đã có chút hối hận, nhưng lời đã nói lại không thể thu hồi, cũng chỉ có thể ngụy trang bằng vẻ mặt tươi cười. Thật ra thì nàng ta cũng từng nghĩ phải kiểm soát phát ngôn thật tốt, nhưng mỗi lần tâm trạng không ổn, vừa nhìn thấy nữ nhân khác xuất hiện trước mắt Sầm Mặc, trong lòng nàng ta tựa như có ai đánh đổ bình giấm chua, nói cái gì cũng không kịp suy nghĩ.
"Nương nương nói đùa, tuy Hoàng thượng nói là tới thưởng mai, nhưng đã cho đòi các vị tỷ muội cùng đi, tự nhiên cũng là nghĩ đến các vị tỷ muội. Lại nói, hoa mai tuy đẹp nhưng là vật chết, sao có thể so sánh với tư sắc của các nàng." Nếu ngươi đã muốn làm người xấu, ta sẽ làm người tốt vậy. Chung Linh nhìn Vân Quý phi, quả nhiên thấy nàng ta đang nhìn mình chằm chằm.
"Chỉ có nàng mới nói vậy, tới đây." Sầm Mặc vẫy tay. Chung Linh bước tới đứng bên tay phải của hắn trước ánh mắt ghen tị, ao ước của những người còn lại.
Cũng may ngự hoa viên rất rộng, phi tần của Sầm Mặc lại không nhiều, cho dù tất cả mọi người đều đến, cũng không có vẻ chật chội.
Đợi từng người một ngồi vào đúng vị trí của mình, lúc này Vân Quý phi mới cười nói: "Hoàng thượng, sẵn có cảnh đẹp ở đây, chỉ ngồi xem thì không có gì thú vị, không bằng để cho các vị tỷ muội ngâm thơ đối câu có được không?"

Thân là nữ nhi của tể tướng đương triều, nàng ta đối với loại chuyện như thế này dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay.
"Chủ ý của tỷ tỷ quả là rất tốt, chỉ là tài danh của tỷ tỷ bên ngoài ai cũng biết, thi thố như vậy, không khỏi quá bất công rồi." Chung Linh vừa dứt lời, đám phi tần đang bận tâm vì lời nói của Vân Quý phi liền thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Vân Quý phi rất tức giận nhưng trên mặt vẫn như cũ không biểu hiện gì. "Vậy theo ý muội muội, có thể nghĩ ra biện pháp thú vị nào hay không?"
"Vậy muội muội xin nói, chúng ta sẽ chọn ra một đồ vật, giao cho các vị tỷ muội chuyền cho nhau, đồng thời sẽ cho một cung nữ đứng quay lưng lại với mọi người, đợi đến khi cung nữ này hô ngừng lại, đồ vật đó đang ở trong tay ai, người đó sẽ vì Hoàng thượng biểu diễn một tiết mục, như thế nào?"
Ngay lúc hỏi như thế nào, ánh mắt của Chung Linh nhìn về phía Sầm Mặc.
Từ khi nàng nói chuyện Sầm Mặc vẫn luôn nhìn nàng, thấy nàng hỏi mình, hắn lý nào lại không đáp ứng: "Chủ ý của Ái phi không tệ, mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút."
Bên kia, Vân Quý phi đã sớm nhìn thấy bọn họ kẻ tung người hứng, nhất thời bực mình cũng không nói chuyện.
Phía dưới, chúng tần phi nghe Chung Linh nói xong vừa lo lắng vừa mừng rỡ. Mặc dù có thể có một cơ hội ở trước mặt Hoàng thượng đơn độc biểu hiện, nhưng nếu Hoàng thượng cảm thấy không được, chỉ sợ về sau sẽ không còn cơ hội trở mình.
Ngược lại nếu không biểu hiện, không cần Hoàng thượng nói, bọn họ cũng biết mình sẽ không thể tồn tại, sao bọn họ có thể cam tâm. Vì vậy khẽ cắn răng, không một người nào phản đối.
"Nếu các nhạc sư đều ở đây, vậy không cần cung nữ làm gì, hãy để các nhạc sư đánh trống, khi nào có lệnh thì ngừng lại." Hiền phi nhìn quanh một chút, rồi đứng dậy đi lấy một cái dùi trống. "Về vật dùng để chuyền, quá mức trân quý sẽ không tránh khỏi hư hại, vậy chọn cái dùi trống này đi."
"Được, cứ theo ý nàng." Sầm Mặc cười gật đầu.
"Vậy thì gậy đầu tiên xin giao do Hoàng thượng." Hiền phi mỉm cười, hai tay trình lên dùi trống.

Sầm Mặc đưa tay cầm lên, gật đầu một cái, các nhạc sư liền quay lưng lại bắt đầu gõ trống.
Từ lúc bắt đầu, Chung Linh đã có chút dở khóc dở cười, bởi vì những tần phi dưới kia ai cũng đều muốn biểu hiện, nên tốc độ chuyền dùi trống hẳn là cực kỳ chậm.
"Không được, không được." Chung Linh ra lệnh nhạc sư ngừng lại. "Dựa vào tốc độ của các vị tỷ muội như vậy, cũng quá không công bằng rồi. Bây giờ bắt đầu lại, người nào sau hai nhịp trống vẫn còn cầm dùi trên tay, coi như bị loại, không được tham dự vào trò chơi này nữa."
Sầm Mặc rất phối hợp gật đầu một cái.
Dùi trống lại từ phía dưới trình đến tay Sầm Mặc, trò chơi lần nữa bắt đầu.
Nhạc sư đánh trống với tiết tấu không nhanh không chậm đột nhiên ngừng lại.
Lá gan của Mạc Thường tại tương đối nhỏ, mặc dù ở trong cung không được sủng ái, đến cả bọn cung nữ thái giám cũng muốn khi dễ nàng, nhưng nàng vẫn chịu đựng không hề lên tiếng. Chung Linh đối với trò chơi lần này mặc dù thấy thú vị, nhưng nàng cũng chỉ muốn nhìn người khác biểu diễn, không muốn vòng đầu tiên đã đến tay của mình.
Chung Linh nhìn khuôn mặt thanh tú, tươi tắn đang kinh ngạc nhìn dùi trống trong tay mình, nhìn nàng đứng ngồi không yên không biết làm thế nào là thích hợp, nhịn không được bật cười.
"Hoàng thượng, Mạc Thường tại nhận được gậy thứ nhất." Lâm Anh khom người bên cạnh hoàng đế nói, Sầm Mặc không nhớ rõ đây có phải là vị Thường tại đã được thị tẩm mấy lần rồi hay không.
"Mạc Thường tại có tài nghệ gì, biểu diễn cho mọi người xem đi." Sầm Mặc nhìn thần sắc của Chung Linh hôm nay, tâm tình khá tốt, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa.
Mà trong mắt nhóm tần phi lại không nhìn được như vậy, họ chỉ nhìn thấy sau khi Mạc Thường tại nhận được dùi trống, Hoàng thượng liền dịu dàng hỏi tới.
"Hồi Hoàng thượng, tần thiếp sẽ thổi sáo." Bị Sầm Mặc đột nhiên hỏi, khiến Mạc Thường tại có chút thụ sủng nhược kinh, tay ôm dùi trống nhỏ giọng trả lời.

"Vậy thì tới thổi một khúc đi." Sầm Mặc gật đầu, cung nữ liền dâng sáo lên.
Mạc Thường tại nói sẽ thổi sáo tuyệt đối không sai, nhưng trình độ không cao, cũng thổi một khúc không hề nổi tiếng, chỉ là một làn điệu dân ca phổ biến, nhưng nhìn gương mặt nàng hồng hồng, bộ dạng nhắm mắt khi thổi cũng rất là thú vị.
Thổi xong một khúc, Vân Quý phi không nhịn được cười nói: "Mạc Thường tại còn phải học hỏi thêm đấy. Đây là thổi cái gì, thần thiếp một chút cũng không nghe ra được."
Gương mặt Mạc Thường tại vốn đang đỏ bừng, nghe vậy trở nên có chút tái nhợt.
"Đây là một bài dân ca Giang Nam, nghe cũng có chút tư vị đặc biệt." Sầm Mặc trái lại biết rõ những giai điệu này. "Dù chỉ giúp vui, nhưng cái được gọi là danh khúc mang ra so sánh ngược lại thấy quá tầm thường, Trẫm thấy Mạc Thường tại thổi khúc này không tệ. Thưởng."
Về phần thưởng cái gì, dĩ nhiên Lâm Anh luôn ghi nhớ trong đầu.
Mạc Thường tại nghe Sầm Mặc khích lệ, liền quên hết toàn bộ lời nói của Vân Quý phi, đỏ mặt vén áo thi lễ, trở lại vị trí của mình.
Mà Chung Linh không hề nói một lời, vẫn luôn cười nhìn bọn họ nói chuyện. Người khác nhìn còn tưởng rằng bởi vì hoàng thượng khen ngợi Mạc Thường tại mà nàng không vui, lại không biết nàng đang thích thú xem náo nhiệt, dù sao Hoàng thượng cũng không nhớ Mạc Thường tại là ai, nàng việc gì phải ghen.
Ngược lại, điều làm cho nàng cao hứng chính là hôm nay hoàng thượng không biết có nhìn thấu tâm tư của nàng hay không, thế nhưng cũng khiến Vân Quý phi không chiếm được chút tiện nghi nào.
Thừa dịp tiếng trống vang lên lần nữa, ánh mắt của mọi người đều dời đến trên dùi trống, Chung Linh và Sầm Mặc nhìn nhau một thoáng, sau đó lại giả vờ nghiêm túc nhìn dùi trống. Chỉ là khóe môi hai người đều không tự chủ cong lên.
Vòng thứ hai chuyền đến tay Thục phi bên cạnh Vân Quý phi, sắc mặt Vân Quý phi không đổi, Thục phi vốn là phi tử, cho dù có bao nhiêu tài nghệ, Hoàng thượng cũng sẽ không ngợi khen quá mức, mà Thục phi có bao nhiêu cân lượng, thời gian tiến cung so với nàng ta không sai biệt lắm, đương nhiên nàng ta rất hiểu rõ.
Quả nhiên Thục phi cũng không biểu diễn gì khác thường, chỉ đơn giản cầm lấy tỳ bà của nhạc sư bên cạnh mà gảy một khúc.
Chung Linh ngược lại cảm thấy rất dễ nghe, tiếng đàn mang một chút âm hưởng của dị tộc, nhìn về phía Sầm Mặc cũng thấy hắn khẽ gật đầu, xem ra tài nghệ của Thục phi cũng không tệ lắm.
Sầm Mặc nghe xong cũng cho ban thưởng. Thục phi khẽ mỉm cười, mang theo vẻ mặt đắc ý ngồi xuống.

Vòng thứ ba rơi vào tay Chu Khả Dung, Chu Lương viện.
Chu Khả Dung nhẹ nhàng đứng lên, hướng về phía Hoàng thượng mời nhạc sư khảy đàn, lại chọn từ đạo cụ của nhóm vũ cơ hai cây quạt lông, hẳn là chuẩn bị hiến vũ.
Các nhạc sư bên kia bắt đầu chơi nhạc, thì bên này Chu Khả Dung đã cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài, chỉ còn lại một thân y sam màu hồng nhạt. Một tay cầm quạt lông để trước ngực, một tay đưa ra phía trước, cả người đứng thẳng.
Y sam thanh thoát, tóc đen như mực, quạt lông phiêu dật, tựa thần tiên. Theo biến hóa của âm nhạc, khi thì nâng cổ tay, cúi mắt, khi thì khẽ nghiêng đầu, quạt lông khép rồi lại nâng lên, tựa như một họa sư đang phát họa một bức tranh xinh đẹp. Tay áo như ngọc bay phất phơ trong gió, tao nhã nhưng mạnh mẽ. Tiếng nhạc như gió mát thổi qua tai, dáng múa lượn vòng trước mắt. Mặc dù quạt lông dùng lông vũ làm điểm xuyết, nhưng cổ tay uyển chuyển kết hợp với tiếng đàn, xoay, vỗ, nắm, mở, như nước chảy mây trôi, sinh động như rồng bay phượng múa.
Nhạc khúc thay đổi thì nàng cũng không ngừng xoay tròn theo điệu nhạc, niềm đam mê tràn đầy trong từng bước nhảy, động tác thuần thục ưu nhã xinh đẹp, tư thái yêu kiều. Tất cả biến hóa như hoa sen nở rộ, như phượng hoàng tung cánh. Phảng phất như mây che bóng nguyệt, lay động tựa tuyết phiêu lãng trong gió.
Tiếng nhạc ngừng một hồi lâu vẫn không một ai lên tiếng. Không chỉ chưa hồi phục tinh thần, mà còn vì không nỡ phá tan dư vị mà điệu múa mang đến.
"Xưa có Công Tôn múa kiếm, được người người ca tụng, mặc dù chưa từng được tận mắt chứng kiến kỹ thuật nhảy của Công Tôn, nhưng điệu vũ của Chu muội muội hôm nay chỉ có hơn chứ không kém." Cuối cùng, Chung Linh cũng phá vỡ trầm mặc. Nói thật, mới vừa rồi nàng cũng nhìn rất là say mê, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng so với hiệu ứng sân khấu mà nàng đã thấy nhiều ở kiếp trước thì vẫn còn rất hạn chế.
Chỉ là đối với những người ở thời không này mà nói thì lại có tác động rất lớn, Chung Linh có chút buồn cười nhìn vẻ mặt của mọi người, ngay cả Vân Quý phi cũng có dáng vẻ chưa lấy lại tinh thần. Nhìn về phía Sầm Mặc, ưmh, tốt lắm. Tuy rằng có kinh ngạc, có thưởng thức, nhưng cũng không đắm chìm.
Mặc dù những cảm xúc đó khiến Chung Linh có chút ganh tỵ, nhưng nàng biết tuyệt đối không có khả năng lọt vào mắt hắn, cả đời hắn sẽ không nhìn đến những nữ nhân khác. Vì vậy cũng không nói gì thêm.
"Chu Lương viện dịu dàng, uyển chuyển hàm xúc, đa tài đa nghệ, rất được lòng Trẫm, thăng làm Uyển Nghi." Sầm Mặc mở kim khẩu, trước mặt tất cả phi tần ở hậu cung tấn vị cho nàng. Do Hoàng thượng chính miệng ban thuởng, đây là vinh dự vô cùng lớn.
Chu Uyển Nghi có lẽ mới vừa hiến vũ, sắc mặt còn có chút đỏ hồng, nhưng hơi thở vẫn ôn hòa, cúi người hành lễ tạ ơn. Vẻ mặt Vân Quý phi đã khôi phục như cũ, cũng không có biểu hiện gì bất mãn, chỉ là ánh mắt dò xét nhìn về phía Chung Linh.
Hôm nay biểu hiện của Chu Uyển Nghi thật sự không giống như biểu diễn không có chuẩn bị, lại giống như đã diễn qua rất nhiều lần. Thế nhưng trò chơi truyền dùi trống này trước kia cũng chưa có ai chơi, làm sao nàng ta biết được mình có cơ hội thể hiện?
Trừ phi nàng ta thông đồng với Nhạc phi.
Chung Linh phát hiện Vân Quý phi đang nhìn mình, sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ là nụ cười trên môi càng sâu hơn, nhìn có vẻ như vì Chu Khả Dung mà cao hứng. Vân Quý phi càng nhìn càng thấy cực kỳ châm chọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui