Editor: Búnn.
Một số người có tâm trong hậu cung, không thể nghi ngờ là rất nhanh phát hiện giữa Hoàng thượng và Nhạc phi xuất hiện khe hở, trong lòng không nhịn được mừng thầm một trận.
"Bái kiến Hoàng thượng." An Quý nhân trang điểm cũng không khoa trương, mà lại có vẻ thanh thanh đạm đạm, có chút cảnh đẹp ý vui, khiến Sầm Mặc nhìn nhiều hơn một chút.
"Đứng dậy đi." Sầm Mặc nhàn nhạt phân phó, hắn thân là Hoàng thượng, mặc dù không có cách nào ân huệ cùng hưởng nhưng cũng không thể quá mức bất công, không quan tâm tới những người khác.
"Tạ Hoàng thượng." Trên mặt An Tâm Nhi nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng đến gần Sầm Mặc: "Hoàng thượng có muốn dùng bữa ngay bây giờ không?"
"Ừ." Sầm Mặc đáp lời, cảm thấy hình như An Tâm Nhi có gì đó khác lúc trước, nhưng hiểu biết của hắn về nàng ta lúc trước cũng không nhiều, bởi vậy mặc dù trong lòng có chút nghi vấn, nhưng vẫn cho là nàng dùng thủ đoạn khác để lấy lòng bản thân.
Nhìn An Tâm Nhi chăm sóc mà không cường thế chia đồ ăn cho bản thân, Sầm Mặc uống xong ly rượu. Đồ ăn hôm nay đều là những món hắn thích ăn, mặc dù ngày thường hắn không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn có thể nhìn ra được.
Chỉ là nàng ta không thường làm bạn bên cạnh bản thân thì làm sao biết được những điều này? Sầm Mặc im lặng không nói gì để An Tâm Nhi rót rượu cho mình.
Ngày hôm sau, sau khi rời khỏi Tư Thủy hiên của An Tâm Nhi, liền hạ chỉ nhấc phân vị của nàng ta lên, từ chính thất phẩm Quý nhân thành Lục Phẩm Lương đễ.
***
"Nương nương, tại sao phải bán nhân tình cho An Lương đễ, nói sở thích của Hoàng thượng cho nàng ta?" Trong Diên Hỉ cung, Xuân Hạnh không hiểu nhìn Vân Quý phi: "Không duyên cơ lại để nàng ta được lợi trước mặt Hoàng thượng."
"Như ngươi nói, chẳng lẽ bản cung phải bắt Hoàng thượng lưu lại ở Diên Hỉ cung của bản cung?" Vân Quý phi không thèm để ý cười cười, cầm một miếng điểm tâm nhỏ trước mặt thả vào miệng: "Hiếm khi Hoàng thượng thả lỏng tâm tư với Nhạc phi, trong lúc này tự nhiên bản cung phải tìm người xuất ra, phân tán sự chú ý của Hoàng thượng."
"Nương nương cao minh." Xuân Hạnh cái hiểu cái không gật đầu.
"Ngươi biết cái gì." Vân Quý phi sẵng giọng: "An Lương đễ là người thông minh, đáng tiếc gia thế có chút mỏng, nếu bản cung không thích nàng, tự nhiên có thể để sai nàng ta đánh nơi nào thì làm sao phải chạy đi đâu."
***
Dường như tin tốt của An Lương đễ đã cổ vũ một đám người trong hậu cung, không ngày nào chúng mỹ nhân phi tần trong hậu cung không trang điểm cẩn thận, chỉ chờ Hoàng thượng tới là có thể thi triển khả năng của bản thân.
Cũng may Sầm Mặc không phụ sự mong đợi của mọi người, lại nhấc phân vị của hai người, một là Chu Khả Dung, Dung Quý nhân, bây giờ đã thành Lương viện. Một người khác là Lương thường tại trước đó không có tiếng tăm gì, tăng lên thành Quý nhân.
Chung Linh không phải không biết những tin tức này, nhưng nghe Vân Nhi nói xong sắc mặt vẫn như thường, giống như không thèm để ý.
"Tiểu thư, không thể tiếp tục như vậy đâu." Lâm di có chút đau lòng nói: "Đã nửa tháng Hoàng thượng không tới Vân Tường cung rồi." Như tiếp tục như vậy, thì việc Hoàng thượng bị vô số nữ nhân trong hậu cung làm hoa mắt là việc khó tránh khỏi.
Không để các nàng trong lòng, nhưng không có nghĩa là không để Sầm Mặc ở trong lòng. Mấy ngày nay nhìn nàng như ngẩn người, nhưng mỗi ngày đều suy nghĩ, suy cho cùng thì Sầm Mặc là Hoàng thượng, coi như đối với bản thân tốt, nhưng bản thân cũng không thể không để hắn đi tìm nữ nhân khác.
Hắn có dã tâm với vị trí này, cũng quyết sẽ không vì nàng mà giảm bớt. Tại niên đại này, nữ nhân chỉ là những vật phẩm phụ thuộc vào nam nhân mà thôi. Nếu Hoàng thượng tiếp tục không còn quan tâm đến nàng thì liệu nàng có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề.
"Vân Nhi. Có phát hiện điều gì không đúng không?" Chung Linh miễn cưỡng quay đầu lại, nhìn về phía nha hoàn bên cạnh.
"Hồi nương nương, có mấy tiểu thái giám cùng cung nữ thực sự có gặp mặt người trong cung khác." Vân Nhi cung kính nói.
"Nhớ kỹ bọn họ, tìm chuyện đuổi ra ngoài." Chung Linh cũng mặc kệ bọn họ. Hoàng thượng chiến tranh lạnh với nàng, lại khiến nàng bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Vâng."
"Nếu không nương nương đến xem Uyển Phương Nghi?" Tưởng Nhi ở bên cạnh đề nghị.
"Không đi, nói không chừng Hoàng thượng đã ở đó, bản cung sẽ không đến đó giúp vui." Nói bây giờ nàng vẫn vì sự kiện ở Bùi phủ mà giận lẫy thì hoàn toàn không phải, chỉ là sau này hồi tưởng lại giọng điệu và thần sắc lúc đó của hắn đều khiến nàng có chút kinh hãi. Ngay cả bây giờ hắn sủng nàng, nhưng giọng điệu ngày ấy rõ ràng là người trên nói chuyện với người dưới.
Nếu người nói lời này là phụ thân nàng thì nhất định nàng không nói hai lời, nhận sai ngay lập tức. Nhưng người này là phu quân của nàng, cũng là Hoàng thượng, khẩu khí như vậy đã đánh nát chút ảo tưởng đang tồn tại của Chung Linh rồi.
Nàng nhìn thái độ của Sầm Mặc đối với nàng luôn tốt, cũng thuận theo tự nhiên đặt hắn ở vị trí ngang hàng với bản thân. Ngày thường làm nũng cầu xin, cũng chỉ cho rằng đó là tình thú giữa hai người. Nhưng ngày đó cũng nói cho nàng biết, những thứ đó vốn là ảo tưởng của riêng nàng.
Đối với người khác, nàng có thể ăn nói khép nép, cung kính, nhưng chỉ riêng với Sầm Mặc, với người nên làm như vậy nhất thì nàng lại không muốn làm vậy một chút nào. Nếu bản thân nhận sai trước, có phải biểu đạt, từ nay về sau nàng sẽ chỉ là một phi tần nho nhỏ, giống với nữ nhân có thể bị hắn tùy ý xử trí không.
Thời điểm nhìn phi tần khác, trong lòng nàng cũng có chút kiêu ngạo, có chút cảm thấy về sự khác biệt. Nàng biết bản thân không giống với người khác, Sầm Mặc đối xử với nàng cũng không giống người khác, nàng có lòng tham, không muốn buông tha đãi ngộ như vậy.
Thở dài một hơi, Chung Linh tiếp tục ngẩn người, trước khi thuyết phục bản thân nghĩ thông suốt, nàng chỉ có thể ngẩn người như vậy thôi.
***
Ỷ Trúc Hiên.
"Hoàng thượng?" Uyển Phương nghi thử gọi hắn một tiếng.
Phục hồi tinh thần, Sầm Mặc nhìn bụng Vương Uyển, sắc mặt cũng dịu đi một chút: "Sao thế?"
"Có phải Hoàng thượng nhớ đến tỷ tỷ không?" Vương Uyển cũng có nghe được đồn đại trong hậu cung, nàng vốn bán tin bán nghi có phải Hoàng thượng thật sự thay lòng hay không, lại thấy nửa tháng nay không thấy hắn triệu kiến Nhạc phi, nhưng bây giờ xem ra, những lời đồn đại này có chút hữu danh vô thực rồi. Cho dù Hoàng thượng không triệu kiến Nhạc phi thì Nhạc phi vẫn tuyệt đối không có khả năng bị thất sủng.
"Không, đang yên nhắc tới nàng làm gì?" Khẩu khí của Sầm Mặc có chút cứng ngắc. Không biết ngày ấy xảy ra vấn đề ở chỗ nào, chẳng qua bản thân chỉ sử dụng chút sắc mặt, vậy mà Chung Linh liền dùng dáng vẻ bi thương không để hắn tới gần. Hành vi như vậy không thể nghi ngờ chính là chạm tới lòng tự tôn của Sầm Mặc, cũng khiến hắn nhớ tới một số chuyện không thoải mái.
"Sao Hoàng thượng lại giận tỷ tỷ, tình cảm của tỷ tỷ đối với Hoàng thượng, Hoàng thượng là người rõ nhất rồi." Hoàng thượng đã có tâm với Nhạc phi, vậy thì nàng ta đưa ra một nhân tình là được rồi.
Sầm Mặc cau mày không nói chuyện, nhưng cũng không bác bỏ lời của Uyển Phương nghi.
"Lý do Hoàng thượng tranh cãi với tỷ tỷ là gì?"
"Trẫm thấy nàng làm sai chuyện, nói nàng hai câu, nàng liền ầm ĩ, tức giận với trẫm." Sầm Mặc có chút bất mãn mở miệng.
"Việc này không thể trách tỷ tỷ rồi." Vương Uyển dịu dàng cười.
"Chẳng lẽ là trẫm sai sao?" Sầm Mặc trừng mắt.
Vương Uyển đỡ bụng, làm như không nhìn thấy: "Từ lúc gặp Hoàng thượng, tỷ tỷ chưa chịu một chút uất ức nào, lần trước tần thiếp xảy ra chuyện, Hoàng thượng cũng không trách phạt nửa câu. Nhưng lần này, Hoàng thượng răn dạy tỷ tỷ, trong lòng tỷ tỷ cảm thấy uất ức, cũng là dễ hiểu."
"Nàng làm sai chuyện, chẳng lẽ còn không nói được sao?" Sầm Mặc không vui.
"Người khác thì được, nhưng Hoàng thượng thì không." Vương Uyển cười nói: "Tỷ tỷ đối với Hoàng thượng cũng là thật lòng, bản thân bị người quan trọng nhất răn dạy, tự nhiên sẽ vô cùng thương tâm, làm sao còn có thể nhớ tới bản thân làm sai chuyện gì."
Cũng không biết là do 'người quan trọng nhất' hay 'thương tâm' kia tác động suy nghĩ của Sầm Mặc, vẻ mặt hắn dịu đi rõ ràng. Đúng rồi, Linh Nhi luôn bị hắn làm hư, bỗng nhiên bị mình nói vài câu nặng lời, đại khái là bị dọa sợ rồi.
Mặc dù nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng bảo hắn đi chủ động làm lành với Chung Linh thì người theo chủ nghĩa đại nam nhân như hắn lại có chút không mở miệng được.
Lúc nói Vương Uyển hiểu chuyện mở miệng: "Nếu Hoàng thượng có tâm tha thứ cho tỷ tỷ, thì chỗ tỷ tỷ bên kia, tự nhiên sẽ là tần thiếp đi nói."
Sầm Mặc nghe những lời này, trong giây lát cảm thấy có chút xuôi tai, nhưng nghĩ lại , hắn vẫn cự tuyệt lời của nàng.
"Hoàng thượng?" Vương Uyển có chút kinh ngạc nhìn hắn.
"Uyển Phương nghi khéo hiểu lòng người, được lòng trẫm, thăng lên làm Dung Hoa đi." Sầm Mặc bỏ lại những lời này, liền khởi giá hồi cung.
Tiễn Hoàng thượng rời đi, nụ cười trên mặt Vương Uyển không giảm đi. Quả nhiên nàng ta nghĩ không sai, chỉ mới nói vài câu, bản thân lại tăng một bậc, thành thứ ngũ phẩm Dung Hoa.
Nhạc phi nương nương ơi Nhạc phi nương nương, rốt cuộc ngươi dùng phương pháp gì mà có thể khiến Hoàng thượng coi trọng ngươi như thế.
***
Tới buổi tối, Chung Linh ngồi trên giường, ôm gối đầu tiếp tục ngẩn người.
"Sao chủ tử ngươi lại thế kia?" Sầm Mặc đứng ở cửa, ẩn giấu thân mình, không vui nhìn Vân Nhi.
"Hồi Hoàng thượng, từ ngày đó trở về, nương nương liền trà không nhớ, cơm không nghĩ, không có việc gì liền một mình ngẩn người, nhóm nô tỳ khuyên như thế nào cũng không được." Vân Nhi Tưởng Nhi lập tức quỳ xuống nhận tội, nhưng giọng nói lại vô cùng nhỏ, hiển nhiên là không dám để Chung Linh phát hiện.
Không để ý tới các nàng, Sầm Mặc đi thẳng vào trong, vốn chỉ muốn nhìn một cái rồi đi, ai ngờ nàng lại gầy như thế, còn ngơ ngác ngồi rất lâu.
"Bây giờ bản cung còn chưa muốn ngủ." Chung Linh cho rằng người đến là Vân Nhi: "Đi ra ngoài trước đi."
"Muốn trẫm ra ngoài sao?" Giọng nói trầm thấp của Sầm Mặc vang lên.
Chung Linh kinh ngạc quay đầu lại, lại thấy người ngoài dự đoán, cũng không thỉnh an, cứ như vậy ngơ ngác nhìn.
"Sao lại khóc?" Sầm Mặc có chút đau lòng lấy tay lau nước mắt của Chung Linh.
Chung Linh vẫn không phát hiện, chỉ nhìn hắn chằm chằm, nàng thật không ngờ, hắn lại tới nhìn nàng trước. Mặc dù bình thường giống như hiểu chuyện, nhưng nàng phát hiện mình đối với Sầm Mặc có chút cố chấp.
Nàng muốn đợi đến lúc bản thân không còn cảm thấy uất ức nữa, điều chỉnh tốt tâm trạng, sẽ đến cửa nói xin lỗi.
"Được rồi, đừng khóc, trẫm sẽ đau lòng." Sầm Mặc nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Chung Linh không nói lời nào, cứ yên lặng lau nước mắt, ôm lại hắn. Nàng chỉ cảm thấy, cuối cùng hắn cũng đến đây, vậy thì dường như những uất ức trong lòng trước đó đều biến mất rồi.
Trong lúc không hề hay biết, nàng đã lặng lẽ gieo hạt mầm mang tên là 'Tình' với nam nhân này rồi. Chỉ là cả ngày ở cùng nhau nên mới không phát hiện.
Ngày đi Bùi phủ ấy, chỉ vì không thấy Sầm Mặc mà bản thân liền cảm thấy vô cùng bất an, khiến nàng cảm thấy hoàn toàn không giống bản thân nàng. Nhưng vào lúc đó cũng không có thời gian sắp xếp cho thật tốt, chỉ có thể đè nén ở trong lòng, ngay sau đó hắn liền phát hỏa với nàng, toàn bộ những điều đó đều tới quá đột ngột.
Nàng tự cho là có thể bình tĩnh biểu hiện dáng vẻ mà Sầm Mặc muốn ở trước mặt hắn, giống như biểu hiện hai năm ở Chung phủ. Đè nén bản tính của bản thân, chỉ cần hắn vừa ý là được. Nhưng chỉ có nàng mới rõ ràng nhất, biểu hiện ngày thường khi tiếp xúc với Sầm Mặc có vài phần diễn trò, có vài phần nghiêm túc. Cho dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng phần tình cảm đó đã từng chút từng chút cắm rễ trong lòng nàng.
"Sầm Mặc, thật xin lỗi..." Chung Linh nhắm mắt ôm chặt hắn, thực xin lỗi, ta luôn không thẳng thắn thành khẩn đối xử với chàng, thật xin lỗi, để chàng tìm ta trước. Mặc dù xin lỗi, nhưng cũng cám ơn chàng, cám ơn chàng tới tìm ta trước. Khóe miệng của nàng khẽ nâng lên.
Lúc Sầm Mặc nghe thấy tên bản thân thì có chút hoảng hốt, nhưng bên môi nhanh chóng cong lên, ý cười hiện rõ trong đôi mắt.
Hắn chỉ cẩm thấy, hình như trong lòng nàng chân thật hơn rất nhiều, mà hình như những điều hắn làm trước đó cũng được đáp lại rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...