Editor: Búnn.
"Hoàng thượng, lần đầu Uyển muội muội mang thai, bên người cũng có ai đắc lực đáng tin, không bằng Hoàng thượng phái ma ma có kinh nghiệm qua đó đi, cũng để muội muội an tâm dưỡng thai." Chung Linh nhanh chóng đề cập đến vấn đề lần trước đã nói với Uyển Phương nghi với Sầm Mặc.
"Nàng đặt tỷ tỷ ruột sang một bên, vậy mà lại rất quan tâm Uyển Phương nghi nhé." Sầm Mặc có chút trêu ghẹo nhìn nàng.
"Suy cho cùng thì Uyển muội muội cũng đang hoài đứa nhỏ của Hoàng thượng nên nô tỳ mới quan tâm hơn một chút." Chung Linh làm như không nghe thấy câu nói đầy hàm ý của Hoàng thượng: "Nếu là người khác, nô tỳ sẽ không hề nhắc tới."
Một nam nhân tự nhiên sẽ có tình phụ tử với đứa nhỏ của mình, cũng không kém yêu thương mà mẫu thân dành cho nó bao nhiêu, mặc dù loại chuyện này trong hoàng thất không có gì để xác định, nhưng cũng ảnh hưởng đến việc Hoàng thượng mong chờ đứa nhỏ đầu tiên của mình được sinh ra, hơn nữa từ trước đến nay sự xa cách ngày sau cũng không phải một mình phụ thân hoặc nhi tử có thể tạo thành.
"Vậy theo ý nàng, trẫm sẽ cho người đáng tin đến Ỷ Trúc hiên." Sầm Mặc khẽ gật đầu, hiển nhiên là vừa lòng với hành động này của Chung Linh.
Chung Linh cúi đầu, trong lòng không nhịn được cảm thấy có chút phiền muộn. Thời gian nàng ở cùng Hoàng thượng cũng được coi là nhiều rồi, nhưng càng được nhiều thì càng muốn nhiều hơn, không liên quan đến tình yêu.
"Lát nữa trẫm đến Ỷ Trúc hiên, nàng có muốn đi cùng không?" Sầm Mặc nhìn nàng.
"Hoàng thượng đi gặp muội muội, kêu nô tỳ đi làm gì." Chung Linh gắt giọng, nếu nàng thật sự đi theo thì mới đúng là người không thức thời, huống chi bây giờ Vương Uyển cũng không thể thị tẩm, cũng chỉ là đơn thuần đi nhìn một chút, nên nàng cần gì phải tự tìm mất mặt.
Sầm Mặc khẽ mỉm cười, không đáp lại, không thể không thừa nhận, hắn có chút để ý đến đứa trẻ còn chưa chào đời, nếu chào đời rồi thì sẽ là đứa nhỏ đầu tiên của hắn.
Tiễn Hoàng thượng rời đi, Chung Linh cũng quay về Vân Tường cung, chỉ là chưa nghỉ ngơi được một lúc, liền thấy Vân Nhi đi tới.
"Nương nương, Hoàng thượng đi được nửa đường đã bị Quý Phi nương nương gọi đi rồi." Bây giờ quan hệ giữa Chung Linh và Uyển Phương nghi không giống trước kia, cho nên những việc như thế này cũng nhanh biết hơn một chút.
"Đại khái là Quý phi cảm thấy sốt ruột rồi." Thỉnh thoảng sẽ có một lần như vậy, nhưng cũng không sao cả, huống chi hiện tại Uyển Phương nghi có con, vốn không thể thị tẩm, cho nên cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là khó tránh khỏi chút khó chịu. Có điều coi như không có chuyện việc này thì các nàng cũng đã nhìn nhau không vừa mắt rồi.
Vân Nhi cũng chỉ muốn báo cho Chung Linh một chút, thấy nàng không thèm để ý liền lui sang một bên.
Đến lúc trời tối, thấy Hoàng thượng không đến tán gẫu với bản thân, Chung Linh cảm thấy có chút tự giễu, vậy thì sớm tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Nương nương!" Tưởng Nhi vội vội vàng vàng đi tới.
"Có chuyện gì?" Chung Linh cau mày.
"Hồi nương nương, Chung Tiểu Nghi, Chung Tiểu Nghi mang thai rồi." Tưởng Nhi vội vội vàng vàng nói.
Chung Linh ngẩn ra, sau khi phục hồi tinh thần thì không nhịn được cười, cái này thật thú vị, còn thật đúng lúc nữa.
"Nói là bỗng nhiên hôm nay Chung Tiểu nghi té xỉu, sau khi mời thái y tới thì mới phát hiện đã có hỉ mạch hơn một tháng." Tưởng Nhi nói ra toàn bộ tin tức mà bản thân mới tìm hiểu được.
Hơn một tháng? Đúng rồi, khi đó Hoàng thượng thường xuyên truyền nàng ta thị tẩm, có điều vận khí của tỷ tỷ thật tốt.
"Chung Tiểu nghi có chuyện vui, về tình về lý thì bản cung cũng nên đi xem, Tưởng Nhi giúp ta chải tóc đi." Chung Linh ngồi trước bàn trang điểm.
"Vâng, nhưng mà nương nương, không cần đánh phấn sao?" Tưởng Nhi có chút do dự nói: "Hoàng thượng đã ở Tập Phương hiên rồi."
"Trang điểm cho ai nhìn? Trở về còn phải rửa nữa." Chung Linh lơ đễnh, coi như Hoàng thượng cũng ở đó thì lực chú ý cũng không đặt trên người nàng.
"Vâng." Tưởng Nhi không dám nhiều lời.
Đến cửa Tập Phương hiên, đúng lúc gặp Vân Quý phi không biết là vô tình hay cố ý đến chậm hơn Hoàng thượng một bước, Chung Linh cúi người hành lễ.
"Muội muội cũng đến xem Chung Tiểu nghi sao?" Vân Quý phi cười như không cười nhìn nàng nói, vươn tay ra nâng nàng dậy.
"Chung Tiểu nghi có việc vui, tự nhiên muội muội sẽ tới chúc mừng nàng." Chung Linh mỉm cười trả lời.
"Cũng đúng, hai người là tỷ muội ruột thịt, dù là ai hoài Long tự thì cũng đều như nhau, có điểu muội muội cần phải cố gắng, đừng để Uyển muội muội người sau vượt người trước." Vân Quý phi cười dịu dàng, nói xong liền bước vào trước.
Chung Linh ngẩn người, đứng ở cửa một lát, rồi sau đó mới bước vào.
Không biết có phải bởi vì vui vẻ đến quá nhiều nên Sầm Mặc lại không có cảm giác gì với đứa trẻ đến sau này không, hắn đến đây cũng là vì muốn an ủi Chung Tiểu nghi vì hoài Long tự mà ngất đi thôi.
"Vân Nhi, ngày mai truyền ý chỉ tăng Chung Tiểu nghi lên Chung Lương viện xuống đi." Sầm Mặc ra hiệu cho Vân Quý phi.
"Tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng." Chung Uyển mang sắc mặt còn có chút tái nhợt hành lễ, cúi đầu che giấu sự không cam lòng của bản thân.
"Vâng, nô tỳ đã biết." Vân Quý phi nhẹ phúc thân, trong lòng lại cảm thấy kinh ngạc, thời gian mang Chung Lương viện và Uyển Phương nghi không cách nhau là mấy, nhưng đối xử lại vô cùng khác biệt. Đều là Tiểu Nghi, nhưng người này lại thấp hơn người kia một cấp.
Có điều việc này với nàng ta có lợi không hại, tự nhiên nàng ta sẽ không nói thêm gì.
"Sao Linh Nhi cũng tới đây rồi?" Sầm Mặc thấy Chung Linh thì hình như có chút ngạc nhiên, bước nhanh lên nghênh đón, hai nữ nhân trong phòng cùng biến sắc.
"Suy cho cùng thì Chung Lương viện với nô tỳ cũng là tỷ muội, tỷ muội có thai, làm sao nô tỳ lại không biết đạo lý." Vừa rồi Chung Linh đứng ở bên cạnh, cũng nghe thấy lời Hoàng thượng nói, đồng thời ra hiệu cho Lâm di đưa lễ vật lên.
Mặc dù không biết tại sao Hoàng thượng lại không vui vẻ như lúc Uyển Phương nghi mang thai, có điều như vậy cũng khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Tiến cung hai tháng, Chung Linh vừa đúng lúc bước vào giai đoạn trưởng thành, bởi vậy chiều cao cũng tăng thêm một chút, đặc biệt là dáng vẻ lúc chưa trăng điểm, cộng thêm ánh nến, trong giây lát lại khiến Chung Linh không rời mắt được.
"Muội muội đa tạ Nhạc phi nương nương." Chung Lương viện vẫn tái mặt tạ ơn như trước.
"Sao sắc mặt của Chung Lương viện lại tái nhợt như vậy." Chung Linh có chút kỳ lạ hỏi, sau đó lại đón nhận ánh mắt của Sầm Mặc, lòng nàng nhảy dựng lên: "Hoàng thượng?"
Vân Quý phi cùng Chung Uyển ở bên cạnh tự nhiên là thu thần thái của Hoàng thượng vào trong mắt, một người không hài lòng vì tự nhiên Hoàng thượng lại bị một nữ nhân không xinh đẹp như bản thân hấp dẫn ánh mắt, một người thầm hận Chung Linh vì ngay cả lúc nàng ta mang thai nàng cũng đến chặn ngang một tay, thu hút sự chú ý của Hoàng thượng.
Mặc dù Sầm Mặc không nói chuyện nhưng vẫn để ý trong ánh mắt đang nhìn bụng Chung Uyển của nàng có chút hâm mộ cùng cô đơn mơ hồ. Hắn không khỏi nhớ tới chuyện đến nay vẫn còn chưa chạm vào nàng.
Trong lòng Chung Linh thật sự có chút phức tạp, Uyển Phương nghi mang thai nàng vẫn còn tốt, nhưng hôm nay tỷ tỷ ruột cũng đã có thai, nàng thật sự không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì.
"Thái y nói khí huyết của nàng ấy có chút không đủ. Vân Nhi, nàng phải chiếu cố nhiều một chút." Sầm Mặc thu hồi ánh mắt.
"Nô tỳ đã biết." Vân Quý phi nuốt bất mãn vào bụng, mang theo một chút lấy lòng tươi cười nói: "Chút nữa về nô tỳ sẽ đến khố phòng tìm dược liệu tốt để Chung Lương viện bồi bổ."
"Được." Sầm Mặc vừa lòng gật đầu. "Đêm nay nàng phải lo chuyện tấn phong của Chung Lương viện, vậy trẫm sẽ nghỉ ngơi ở chỗ Nhạc phi."
Nụ cười trên mặt Vân Quý phi không giảm, gật đầu xác nhận. Trong miệng thiếu chút nữa cắn một miếng, nàng ta vất vả đoạt Hoàng thượng từ chỗ Uyển Phương nghi, ai biết nửa đường lại xảy ra việc Chung Uyển mang thai, sau đó Hoàng thượng còn muốn đến chỗ Chung Linh. Tỷ muội Chung gia có thù oán với nàng sao? Ngay cả Chung Uyển nàng ta cũng bắt đầu cảm thấy không vừa mắt.
Chung Linh vẫn còn chút thẫn thờ, sao đến đây một chuyến liền thuận tiện mang Hoàng thượng về rồi? Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy. Hoàng thượng đã lên tiếng thì chẳng lẽ nàng còn có bản lãnh cự tuyệt sao, bởi vậy liền cười cùng Sầm Mặc đi ra ngoài, làm như không thấy ánh mắt không chút che giấu sự chán ghét của Vân Quý Phi và Chung Uyển lúc Hoàng thượng rời đi.
"Sao Hoàng thượng lại đến chỗ nô tỳ?" Từ trước đến nay Sầm Mặc vẫn không qua đêm ở chỗ nàng mà.
"Nàng đã tắm rửa rồi sao?" Sầm Mặc không đáp mà hỏi lại.
"Vâng, vừa rồi nô tỳ đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe nha hoàn báo lại, liền vội vàng chạy đến đây."
"Ngày mai đến cũng vậy, làm gì mà tối muộn còn qua đây, cũng không sợ bị ngã sao?" Giọng nói của Sầm Mặc trầm thấp khó hiểu.
"Dù sao đó cũng là tỷ tỷ của nô tỳ, nô tỳ vẫn nên qua đó nhìn một chút." Chung Linh cúi đầu.
Sầm Mặc vươn tay ra nắm tay nàng: "Nàng hâm mộ sao?"
"Nô tỳ chỉ cảm thấy chuyện có đứa nhỏ thật là thần kỳ." Chung Linh cười cười, xoay tay nắm bàn tay có chút lạnh lẽo của Sầm Mặc. Như vậy sẽ làm cho nàng cảm nhận được sự an toàn khó hiểu.
"Không cần nghĩ nhiều, nàng cũng sẽ có đứa nhỏ của mình." Sầm Mặc tùy ý cười, ngẩng đầu lên: "Ánh trăng đêm nay rất đẹp."
Chung Linh ngẩng đầu lên nhìn một chút, bỗng bật cười hai tiếng.
"Nàng cười gì?" Sầm Mặc cảm thấy kỳ lạ.
"Hoàng thượng, người xem có phải chúng ta đang áp dụng câu 'trước hoa dưới trăng' không, chỉ còn thiếu tự định chung thân thôi." Chung Linh cười nói, nếu không phải phía trước phía sau còn một đống nô tài thì nàng thật sự sẽ cảm thấy có vài phần lãng mạn.
Vì không được đáp lại, Chung Linh cảm thấy kỳ lạ bèn quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt của Sầm Mặc không ngừng tới gần, đợi đến lúc nàng ý thức được hắn đang làm cái gì thì Sầm Mặc đã hôn lên rồi.
Bởi vì bên cạnh có một đám thái giám cung nữ, Chung Linh có chút xấu hổ, không nhịn được muốn lùi lại, nhưng lại bị Sầm Mặc gắt gao ôm ở trong ngực.
Được rồi, dù sao nàng cũng không nhìn thấy ánh mắt người khác đang nhìn nàng. Chung Linh cũng biết nàng không thể cự tuyệt Sầm Mặc, đành phải có chút cam chịu không tiếp tục quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa.
Nàng lại không biết nhóm nô tài này đều vô cùng biết điều, nhanh chóng quay đầu đi, chỉ là trong lòng thầm cảm thán, quả nhiên Nhạc phi nương nương là phi tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất, ngay ở ngự hoa viên cũng làm ra chuyện này.
Vừa hôn xong, mặt Chung Linh đã đỏ đến mức không có tâm tư nói chuyện, dọc đường cứ im lặng để Sầm Mặc dắt về cung.
"Nàng đi ngủ trước đi, trẫm đi tắm trước."
"Vâng." Chung Linh vào cung, nhưng lại cảm thấy dễ chịu. Trong lòng lại âm thầm đoán, có phải đêm nay Hoàng thượng sẽ chạm vào nàng không?
"Nương nương, đêm nay người nhất định phải nắm chắc cơ hội." Tần ma ma thừa dịp Hoàng thượng đi tắm liền đi đến bên cạnh nàng.
"Nhưng chuyện này không phải một mình ta có thể làm được." Chung Linh cau mày nói, lần trước nàng cũng chủ động, nhưng không phải Hoàng thượng cũng không chạm vào nàng sao?
Tần ma ma lắc đầu, làm một nữ nhân, xem ra Nhạc phi nương nương vẫn còn non nớt: "Nương nương, người phải nhớ, Hoàng thượng là nam nhân, mà nương nương là nữ nhân mà Hoàng thượng thích."
"Đây là hương có tác dụng thúc tình, nương nương chỉ cần bôi một chút vào trước ngực và sau cổ là được." Tần ma ma đưa tới phía trước một chiếc lọ nho nhỏ: "Loại thuốc mỡ này trong cung đều dùng, chỉ là thuốc trợ hứng, không làm thương thân thể."
Chung Linh vươn tay ra nhận, gật gật đầu, nhưng cũng không lập tức sử dụng.
"Hoàng thượng." Không biết Hoàng thượng đến đây từ lúc nào, Chung Linh bị dọa lập tức giấu vật trong tay vào phía sau.
"Đều lui ra đi." Đương nhiên là Sầm Mặc nhìn thấy động tác nhỏ của Chung Linh, nhưng lại không hỏi, chỉ là bảo nhóm nô tài trong điện cùng ra ngoài.
Cung điện to như vậy chỉ còn lại hai người khiến Chung Linh không nhịn được có chút hoảng hốt.
"Đi ngủ đi." Sầm Mặc mỉm cười đến gần. Vừa tắm xong nên trên người hắn chỉ mặc một lớp áo, lộ ra một mảng ngực lớn.
Chung Linh gật đầu, bước lên giường, đi vào bên trong trước, đang định nằm xuống thì bị vật cứng chọc vào eo, trong lúc hoang mang liền túm lấy, nhưng lại đúng là chiếc lọ nhỏ vừa rồi.
"Đây là gì?" Sầm Mặc ngồi ở cạnh giường, có chút hứng thú hỏi.
"Là hương cao Tần ma ma đưa, nói là, nói là có thể thúc tình." Chung Linh trốn tránh ánh mắt, đưa tay ném về phía chân giường.
"Sao không dùng mà lại ném đi?" Đối với những thứ này thì đương nhiên là Sầm Mặc cũng biết, đa phần nữ nhân trong hậu cung đều sẽ dùng một chút.
"Không muốn dùng." Chung Linh vươn tay giũ chăn, rồi cầm nó kéo qua đầu.
Sầm Mặc buồn cười lắc đầu, cũng thoát giày lên giường, vừa quay đầu liền phát hiện, Chung Linh để hở mắt ra ngoài chăn, đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
"Nhìn gì?" Hắn thuận miệng hỏi một câu,
"Nô tỳ đang nghĩ, Hoàng thượng có muốn nô tỳ thị tẩm không." Chung Linh thốt ra, một nửa giống như vô tình, một nửa giống như cố ý, một mặt nàng thật sự lo lắng về vấn đề này, mặt khác, nếu thật sự muốn thị tẩm thì tại sao Hoàng thượng còn không nhanh không chậm như vây thì không khỏi có chút sốt ruột, trực tiếp hỏi lên.
Sầm Mặc kéo chăn qua một chút, lập tức cười nói: "Nếu không thì nàng nghĩ là trẫm muốn làm gì, đắp chăn nói chuyện tán gẫu với nàng chắc?"
Nhìn biểu cảm vừa khẩn trương vừa mong chờ của Chung Linh, tâm tình của hắn cũng thả lỏng hơn rất nhiều, thì ra trong lòng hắn cũng luôn suy nghĩ đến vấn đề này, hiện tại xem ra thì hình như ý tưởng phủ định của hắn có chút dư thừa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...