Nhiễm Chi Thần được hầu bàn giới thiệu cho một căn phòng, trong phòng bố trí rất tinh tế, từ bảo vật, đến cầm kỳ thư họa, đầy đủ mọi thứ. Người hầu bàn ngâm cho hắn một ấm trà thơm, rồi yên lặng lui ra, trở về chỗ Triệu hoàng phục mệnh .
Sau đó, Nhiễm Chi Thần cho gọi vài tên thuộc hạ đang ở ngoài canh cửa vào, không biết đã nói những gì với họ. Sau một lúc lâu, bọn họ mới từ trong phòng ra, dáng vẻ vội vàng rời đi. Chỉ còn lại mình Nhiễm Chi Thần, hắn nằm xuống trên chiếc giường dài, bưng ly trà thơm, tinh tế thưởng thức, trên khuôn mặt đầy vẻ bí hiểm.
Không bao lâu, ngoài phòng vang lên tiếng ồn nhẹ. Có thể là do cách quá xa nên âm thanh cũng không rõ ràng. Nhiễm Chi Thần nghiêng tai lắng nghe một lúc rồi nhếch miệng cười tươi.
Hắn khẽ vuốt con ngao khuyển luôn nằm bên chân, miễn cưỡng ngồi thẳng, đặt tay trên chiếc đàn ngọc ở trên giường , vừa định đàn, đột nhiên ngưng động tác lại, hơi nhíu hai hàng lông mày, nhìn về phía cửa phòng.
Chỉ thấy cửa phòng đột nhiên bị một người đẩy ra, rồi lại vội vàng đóng lại, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước cửa.
Người đột nhiên xông tới, chính là Lạc Thần!
Lúc trước, nàng được người nâng đi bằng kiệu, không biết là đi tới đâu, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn từ nơi tụ tập các nô lệ . Xa xa, còn có thể nghe được có người không ngừng quát to : “Các nô lệ bạo loạn! Các nô lệ chạy trốn rồi!”
Bốn thị vệ bên người nàng lập tức hoảng sợ, ngay cả khi đã có hai người khác vội vàng đi xác minh tin tức.
Tại thời điểm đó, tâm trí Lạc Thần không thể kìm nén được sự phấn khích . Có một loại trực giác mãnh liệt nói cho nàng rằng, đây chính là cơ hội duy nhất để nàng trốn thoát khỏi nơi này !
Căn bản không có nhiều thời gian suy nghĩ, nàng liền bắt đầu hành động.
Đầu tiên lấy cớ là muốn đi tiểu, thoát ly khỏi tầm mắt của hai thị vệ, sau là dùng kế dụ bọn họ rời đi. Chỉ làm điều đó đã khiến nàng hao hết tâm sức, và cực kỳ nguy hiểm. Nàng thậm chí cũng không dám suy nghĩ, nếu là bị bắt được sẽ có kết cục ra sao.
Kế tiếp nàng chạy sang con đường kế bên để trốn thoát, chỉ hy vọng có thể mau chóng tìm được lối thoát, may mà lần này hỗn loạn mới có thể thuận lợi bỏ chạy. Nhưng do hoảng hốt mà chạy bừa nên nàng bị mất phương hướng. Khi chạy tới trước căn phòng này, suýt nữa nàng đã bị người ta phát hiện, nàng bối rối đẩy cửa trốn vào bên trong phòng.
Lúc này, nàng nghiêng người bên cửa phòng, đem lỗ tai áp lên trên đó, một mặt lấy tay che miệng lại, kìm nén hơi thở dồn dập của mình, một mặt nhanh chóng cẩn thận thám thính động tĩnh bên ngoài phòng. Sau khi xác định người bên ngoài đã rời đi xong, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhất thời, nàng thấy tay chân như nhũn ra, dựa vào cửa phòng liền trượt ngồi xuống đất.
Giây tiếp theo, nàng bắt gặp một cặp mắt hung dữ quen thuộc – không ngờ kia chính là con ngao khuyển!
Trong nháy mắt, nỗi lòng vừa yên ổn, lại bị kéo lên đến cổ họng, chỉ thấy sợ hãi đến nỗi tóc gáy toàn thân đều dựng đứng. Nàng đột nhiên hít một ngụm khí lạnh , cật lực kiểm soát bản thân, mới không kinh sợ mà hét lên tiếng.
Con ngao khuyển chăm chăm nhìn nàng không chớp mắt, Lạc Thần dè dặt cẩn thận xoay cái cổ cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn về phía cạnh ngao khuyển. Nơi đó, Nhiễm Chi Thần đang ngồi trên giường nhỏ, chăm chú quan sát nàng, hơi nhíu mày, có vẻ bất mãn.
Lạc Thần không nghĩ rằng trong phòng này lại có người, hơn nữa, còn là hắn!
Lúc này đã chạng vạng tối, ánh sáng trong phòng mờ mờ, cho nên vừa rồi nàng mới xâm nhập vào, hoảng loạn quá nên không thấy rõ cảnh tượng trong phòng. Hơn nữa, rõ ràng không có nô bộc bên ngoài cửa, với thân phận của hắn, tại sao lại không tham gia yến hội, ngược lại còn một mình ở nơi này, thậm chí ngay cả một người hầu cũng không có bên cạnh?
Không để Lạc Thần nghĩ nhiều, giữa lông mày hắn tỏ vẻ không hài lòng, khiến cho nàng không khỏi rùng mình. Nơi này cũng không an toàn, nàng tin rằng thị vệ sẽ rất nhanh chóng ghé qua. Hiện tại điều nàng sợ nhất, chính là người trước mắt sẽ giao ra nàng.
Dưới ánh mắt dò xét của hắn, Lạc Thần khom người, quỳ rạp trên mặt đất, đầu cúi xuống, dùng tư thế hèn mọn nhất đối mặt với hắn.
Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn như một khối ngọc được mài dũa tinh tế của nàng ngẩng lên, đầy vẻ cầu xin nhìn hắn, lại một lần nữa, thốt ra câu nói mới trước kia đã nói với hắn: “Cầu ngươi, cứu, cứu ta…”
Nhiễm Chi Thần nhìn vào khuôn mặt thiếu nữ hèn mọn, toàn thân đang giống như bất động phía trước, nhẹ nhàng thẳng thừng nói: “Dựa vào cái gì?”
Lạc Thần ngây ngẩn cả người, đúng vậy, dựa vào cái gì?
Nàng mở to cặp mắt sáng trong suốt, nhất thời, có chút mờ mịt, luống cuống.
Nhưng chỉ do dự một lúc, nàng lập tức khôi phục ánh mắt chống lại ánh mắt của hắn, giọng khàn khàn nói: “Ta rất đẹp… Về sau… Còn có thể đẹp hơn nữa…” Âm thanh kia càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng không thể nghe thấy nữa, thân thể nhỏ bé cũng theo lời nói, trở nên hơi run rẩy, ánh mắt nhìn hắn, cũng đã hơi né tránh.
Nhiễm Chi Thần khẽ cười một tiếng, đứng dậy đi tới phía trước nàng. Một bàn tay vươn ra, cúi người nắm lấy cằm nàng, nâng nàng từ trên mặt đất đứng lên. Còn tay kia thì trực tiếp luồn vào vạt áo nàng, không hề chần chừ, trực tiếp vuốt ve bộ ngực mềm mại của nàng.
Khi bàn tay hơi chai của hắn, chạm vào mảnh da thịt bóng loáng như ngọc của nàng, hai tròng mắt vốn trước sau vẫn lạnh nhạt, xuất hiện một tia khác thường khó mà thấy, rồi sau một giây, biến mất không còn bóng dáng
Hắn cúi đầu xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn phía trước, tinh tế quan sát, không bỏ xót bất cứ biểu hiện nào trên khuôn mặt nàng.
Trong mắt hắn vẫn toàn vẻ lạnh nhạt, động tác vuốt ve dưới tay vẫn không ngừng dù chỉ một lát.
Qua một lúc lâu, hắn rời khỏi con mắt Lạc Thần nhìn xuống dưới, lần lượt quan sát kĩ lưỡng từ đầu tới chân.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng cười với nàng, nụ cười kia dù tao nhã xuất trần, nhưng không hề mang một tia ấm áp.
Hơi thở nóng hổi phất qua tai Lạc Thần, giọng nói trầm thấp vang lên: “Muốn quyến rũ ta? Ngươi còn nhỏ một chút.”
Sau khi nhẹ nhàng nói với nàng, lại hung hăng nắm lấy, rồi hắn rút tay ra, xoay người bỏ đi.
Trong lúc nhất thời, chỉ để lại Lạc Thần đứng tại chỗ đỏ mặt, cảm giác xấu hổ chưa từng có, giờ đây lại nảy sinh trong lòng nàng. Ngay cả khi phải đối mặt với con mãnh hổ nàng cũng chưa bao giờ từ bỏ ý định được sống xót của mình, giờ khắc này lại bỗng sinh ra một loại cảm xúc, hận không thể chết ngay tại đây.
Nàng đang suy nghĩ hỗn loạn, ngơ ngác đứng bất động một lúc, còn Nhiễm Chi Thần thì đã trở lại ngồi trên chiếc giường dài. Một lần nữa ngón tay thanh mảnh của hắn đặt trên dây đàn, nhất thời, nàng nghe thấy một chuỗi âm thanh tao nhã từ chiếc đàn phát ra.
Hai mắt hắn nhìn xuống, tao nhã nhập tâm đánh đàn, coi như Lạc Thần không hề tồn tại, coi như cảnh trước đó chưa từng xảy ra.
Trong tiếng đàn êm dịu, những cảm xúc mãnh liệt của Lạc Thần dần dần dịu xuống, cảm giác xấu hổ lúc trước cũng theo đó mà tiêu tan không còn dấu vết.
Nàng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thân hình đang chuyên tâm đánh đàn kia, đây cũng là lần đầu tiên nàng bạo dạn cẩn thận quan sát hắn.
Thậm chí cho dù trong ngành giải trí nàng đã nhìn quen vô số mĩ nam, nhưng không thể không thừa nhận, đây là gương mặt hoàn mĩ may mắn được tạo hoá vun đắp mà thành.
Ngũ quan sâu sắc, mặt giống như điêu khắc. Trong cái đẹp, lại nhè nhẹ lộ ra một phần uy nghiêm.
Không biết vì sao, sau khi phải trải qua cảnh tượng đáng xấu hổ trước, Lạc Thần không thể nào đối mặt với gương mặt hoàn mĩ này, đành cúi đầu khúm núm.
Trong lúc nhất thời, vô vàn ý nghĩ nảy sinh trong tâm trí nàng.
Sau một lúc lâu, tiếng đàn ngừng hẳn, hắn một lần nữa ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn về phía nàng.
Trong ánh mắt nàng, vẫn là một mảnh bình tĩnh không gợn sóng.
Hẳn liền đẩy cây đàn về phía trước, ” Biết đánh không?”
Lạc Thần chỉ liếc mắt qua cây cầm một cái, rồi đem ánh mắt nhìn lên cây sáo trúc bên hông hắn, không sợ sệt, cũng không kiêu ngạo đáp: “Ta biết dùng cái này”.
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần nhíu nhíu mày, sau một lát do dự, liền đem cây sáo trúc để xuống đặt cạnh cây đàn.
Lạc Thần cũng không nhiều lời, lập tức đi đến trước mặt hắn, cầm lấy cây sáo trúc kia, cẩn thận vuốt ve.
Cây sáo này giường như đã có chút tuổi đời, cả thân sáo tỏa sáng bóng loáng, còn có thể nhìn ra dấu vết mờ nhạt của năm tháng. Nhưng mà rất may, không có gì bất đồng so với cây sáo nàng đã dùng quen ở kiếp trước. Đầu tiên, Lạc Thần thử thổi vài tiếng, tiếng sáo thanh thoát rõ ràng, mượt mà du dương, hơn nữa khi phát ra âm thanh lại mẫn cảm phi thường. Quả nhiên là cây sáo tốt khó gặp.
Không do dự, Lạc Thần đem sáo trúc đặt trên môi rồi mím môi thổi lên tiếng.
Nàng thổi bản nhạc dân ca truyền thống của Anh —” Lục Tụ Tử”, đó cũng là khúc đoạn mà nàng thích nhất. Kiếp trước, nàng luôn luôn cảm thấy, bản nhạc này có thể phối với nhiều loại nhạc cụ để tạo ra những xúc cảm, những tâm tình khác nhau của con người , cũng có thể nghe ra những tâm trạng khác nhau. Nàng nhớ rằng, lần đầu tiên nàng nghe nó là phiên bản độc tấu trên đàn dương cầm. Sự rung động trước nó làm cho nàng nghĩ rằng, nếu bản nhạc được tấu ra bằng sáo trúc, chắc chắc sẽ tạo ra nhiều điều thú vị. Vì thế, nàng mới tập chơi sáo trúc riêng, hơn nữa đã học được mười mấy năm.
Lúc này, đang phải ở một thế giới khác, thổi điệu nhạc quen thuộc của kiếp trước, những suy nghĩ đầy ngập trong nàng không ngừng bay xa. Nàng nhắm chặt hai mắt, càng thêm nhập tâm.
Nhiễm Chi Thần lắng nghe, nét mặt ngày càng nghiêm túc. Đã bao năm, từ khi bóng dáng cao lớn trong trí nhớ chết đi, hắn đã không còn được nghe thấy tiếng sáo rung động lòng người ấy nữa.
Tiếng sao du dương uyển chuyển, triền miên, không tươi vui, như ẩn chứa nỗi buồn. Giống như là một dòng tưởng niệm ngân nga, giống như là một tiếng gọi mãi mãi một nơi xa xôi, nơi mà dù đi hết cả cuộc đời cũng không thể đến được,
Đến khi khúc nhạc kết thúc, hai người đều như vẫn đang chìm đắm trong dư âm của nó, lâu sau mới hoàn hồn lại.
Trong lúc nhất thời, không ai nói gì, trong phòng vô cùng im lặng.
Đúng lúc đó, nghe thấy có tiếng bước chân của nhiều người, sự im lặng này đột nhiên bị phá vỡ.
Chỉ nghe thấy bên ngoài tiếng nói cung kính của một kẻ: “Nhiễm gia chủ, vừa rồi có nô lệ bạo loạn, hiện tại đã xử lý thích đáng. Không biết có quấy nhiễu đến ngài?”
Lạc Thần cả trái tim chợt đập mạnh, chỉ nghe Nhiễm Chi Thần trả lời: ” Đều ổn .”
Dù vậy, nhưng những người ngoài cửa vẫn chưa dời đi, có chút chần chờ tiếp tục hỏi:”Vừa có một nữ nô chạy trốn bên hướng này, không biết… Nhiễm gia chủ có nhìn thấy không?”
Lạc Thần liếc mạnh về phía Nhiễm Chi Thần, một mực nhìn thẳng hắn, như là đang nhìn vào niềm hy vọng duy nhất của bản thân mình. Nàng không thể bị phát hiện, nàng không muốn bị bắt trở lại. Nàng thật sự không thể tưởng tượng được, nếu bản thân bị rơi vào tay Triệu Hoàng , sẽ có hậu quả ra sao. Tuy rằng Triệu hoàng không muốn làm cho nàng chết, nhưng hắn có nhiều cách để khiến cho nàng sống không bằng chết!
Nhưng, mặc Lạc Thần với ánh mắt cầu xin , Nhiễm Chi Thần không thèm nhìn nàng lấy một cái, môi mỏng khẽ mở, thuận miệng đáp: “Có gặp, đang ở tại đây .”
Chỉ một câu nói khiến cho mọi hi vọng của Lạc Thần liền bị vỡ vụn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...