Edit: Awu
Beta: Yun
Nghĩ tới đây, Nhiễm Chi Thần cười nhẹ, ôm Lạc Thần, như sủng ái, như thở dài nói: “Đứa ngốc, ngươi có thể chạy trốn đi đâu?”
Tại thời buổi loạn lạc này, sở hữu dung nhan tuyệt thế như vậy, rời khỏi hắn thì nàng có thể đi đâu?
Điểm này chắc nàng cũng đã phải nghĩ tới. Xem ra, quả thật là như lời nàng nói, cho dù biết nguy hiểm, gian nan nhưng nàng vẫn bị lòng đố kỵ làm cho hồ đồ.
“Ta cũng không biết Tiểu Bảo lại là một hũ giấm chua đâu.*” Nhiễm Chi Thần hàm xúc nói.
Từ trước đến nay, nữ tử ghen tị chính là tối kỵ, nhất là thân phận hèn mọn như Lạc Thần, cho dù đố kỵ , thì trên danh nghĩa cũng không có tư cách ấy, chỉ càng khiến cho nhà cửa không yên thôi.
Nhiễm Chi Thần nói như vậy, nhưng khuôn mặt lại không hề có ý trách cứ.
Lạc Thần quan sát một chút, thấy hắn không có vẻ bất mãn mới dần dần yên lòng. Xem ra, chuyện nàng tự ý chạy trốn coi như đã được bỏ qua.
Nàng biết, đàn ông dù nói ghét những người phụ nữ có tính đố kỵ, nhưng nếu không làm ảnh hưởng tới hưng trí của bọn họ, thì việc có nữ nhân ăn chút dấm chua ngược lại còn khiến cho họ vui vẻ.
Khác với những lý do khó mở miệng kia, nàng nói như vậy, dĩ nhiên có thể khiến hắn thôi nghi ngờ.
Nay, nàng đã về Nhiễm phủ, không thể vì chuyện chạy trốn mà khiến Nhiễm Chi Thần có sự xa cách với nàng. Nếu không, e rằng cuộc sống của nàng sẽ khổ không nói hết.
Ngẫm lại, từ khi xuyên không đến giờ, nàng đã bị hổ vồ, rắn cắn mà vẫn có thể sống được, cũng xem như mạng lớn.
Nàng không biết lần sau sẽ còn có nguy hiểm nào chờ nàng, cũng không biết con đường của nàng sẽ dẫn đến đâu, nhưng chỉ cần không chết, thì dù sống một ngày, nàng cũng phải cố gắng để được sống tốt.
Vì vậy, việc tự mình chuốc lấy khổ, như chọc giận Nhiễm Chi Thần chẳng hạn, nàng không muốn làm.
Lên kế hoạch nửa năm, xem xét xung quanh, cuối cùng lại dễ dàng bị bắt về. Quả nhiên như lời Nhiễm Chi Thần, nàng đúng là ngốc, cứ tưởng như vậy là có thể thoát khỏi hắn.
Lần này thất bại, nàng không còn đủ sức lực để nghĩ xem đó là bài học hay là kinh nghiệm. Hiện tại, nàng chỉ muốn buông xuống tất cả, ngủ một giấc an ổn…
Có lẽ do quá suy yếu, Lạc Thần chỉ tỉnh một lát rồi lại ngủ thiếp đi.
Nhiễm Chi Thần thấy nàng lại nhắm mắt, gọi khẽ mấy tiếng mà không được đáp trả, nên bắt đầu lo lắng. Vốn định đánh thức nàng, nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi ấy, hắn do dự.
Sau đó, hắn chỉ gọi đại phu đi vào, khi đã chắc chắn rằng Lạc Thần chỉ đang ngủ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lạc Thần đã bị cơn đau làm tỉnh lại.
Vừa mở mắt, nàng đã thấy mình đang khỏa thân, được Nhiễm Chi Thần ôm để thoa thuốc.
Phát hiện ra nàng đã tỉnh, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, sau đó lại cúi xuống. Vẻ mặt hắn rất bình thản, như thể hành động của hắn không có gì là không ổn.
Mặc dù hai người cũng từng đã từng trần trụi đối mặt nhau, nhưng Lạc Thần vẫn cảm thấy mất tự nhiên, khiến nàng dãy dụa. Nhiễm Chi Thần không vui nói: “Đừng động đậy.”
Nghe vậy, theo bản năng, Lạc Thần ngừng dãy, giữ im cho Nhiễm Chi Thần bôi lên toàn thân nàng.
Trong lúc lúng túng, Lạc Thần cúi đầu, muốn nhìn tình trạng vết thương trên người mình. Đột nhiên, Nhiễm Chi Thần cầm một bộ quần áo trùm lên mặt nàng, khàn giọng nói: “Bây giờ đừng xem, đợi mấy ngày nữa tốt lên rồi hãy nhìn.”
Lạc Thần sửng sốt, nhưng sau đó lập tức hiểu ra.
Bộ dạng nàng lúc này chắc là rất khó coi. Trăm lở ngàn loét, vết thương trải đầy?
Hắn sợ nàng không chấp nhận được sao?
Nghĩ đến đây, Lạc Thần ngầm cười tự giễu. Hang rắn nàng còn dám nhảy, chút vết thương này có là gì đâu.
Nhưng nhận thấy động tác nhẹ nhàng của Nhiễm Chi Thần, cặp mắt đã bị quần áo che kín của Lạc Thần trở nên phức tạp.
Sao hắn có thể như thế?
Rõ ràng người khiến nàng vô cùng tuyệt vọng là hắn, nhưng hôm nay, người đối với nàng rất ôn nhu cũng là hắn…
Nàng không biết cảm giác của mình là gì nữa. Lát sau, nàng chỉ phải nén tiếng thở dài, nhắm hai mắt lại.
Bôi thuốc cho Lạc Thần xong, Nhiễm Chi Thần đắp chăn cho nàng, nhẹ giọng nói: “Ngủ tiếp một lúc nữa đi.”
Sau đó, hắn vội vã rời phòng.
Hôm nay là ngày giỗ của Nhiễm Chi Uyên, hắn phải đến Lăng viên bái tế một chút.
Cũng may là Lạc Thần đã tỉnh lại, hắn có thể an tâm hơn.
Trên đường tới Lăng viên, hắn bỗng nhớ ra, ngày này năm ngoái, hắn từng nói với Lạc Thần, năm nay sẽ dẫn nàng cùng đi.
Nhưng giờ… Đúng là mọi việc khó mà lường trước được.
Không sao, còn có năm sau, năm sau nữa. . .
Nhiễm Chi Thần lẳng lặng đứng trước mộ của Nhiễm Chi Uyên, ánh mắt xa xăm, nhưng không còn thê lương như trước.
Khác với dĩ vãng, ngày hôm nay hắn không mang theo bầu rượu, hơn nữa chỉ ở đó nửa canh giờ liền phóng ngựa đi.
Trước khi đi, hắn nói một câu trước bia mộ Nhiễm Chi Uyên: : “Huynh trưởng, quá nhiều năm rồi, ta cũng đã mệt mỏi. Bây giờ có người ở bên thật là tốt. Sau này ta vẫn muốn tiếp tục được tốt như thế…”
#######################################
Nghe lời Nhiễm Chi Thần, Lạc Thần đã ngủ sau khi hắn đi không bao lâu. Đến khi tỉnh lại lần nữa, nàng nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Nhiễm Chi Vũ.
Thấy Lạc Thần tỉnh lại, hắn nở nụ cười, vui mừng nói: “A Thần, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh. Ta đến đây rất lâu rồi. Nhị huynh không cho ta đánh thức ngươi.”
Lạc Thần cũng cười với hắn.
Nhiễm Chi Vũ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiều tụy của nàng, ngừng cười, nhíu mày lại, bất mãn nói: “A Thần, sao ngươi lại trở nên…”
Từ “xấu” kia đến bên miệng, thì bị hắn nuốt vào.
Thấy thế, Lạc Thần thấy dở khóc dở cười. Ngày thường hắn nói nàng xấu nàng cũng không để ý. Nhưng hôm nay hắn ấp úng như vậy lại khiến nàng không biết phải làm gì mới được.
Đúng lúc này, giọng nói của Nhiễm Chi Thần truyền đến: “Ngươi đã nhìn thấy người rồi, về đi. Sau này biết điều một chút, nếu lại náo loạn nữa, đừng trách ta phạt ngươi.”
Lạc Thần quay đầu nhìn, thấy một chiếc bàn trong phòng ngủ, chẳng biết đã được kê từ bao giờ. Mà Nhiễm Chi Thần đang ngồi ở đấy, vùi đầu phê duyệt cái gì đó, nói chuyện với Nhiễm Chi Vũ cũng không ngẩng đầu lên.
Mấy hôm nay, Nhiễm Chi Thần luôn ở cạnh Lạc Thần, công việc đã chồng chất không ít. Sau khi Lạc Thần tỉnh lại hắn mới bắt đầu xử lý, bởi vậy lúc này vô cùng bận rộn.
Nhiễm Chi Vũ nghe thế, bất mãn bĩu môi nhưng vẫn nghe lời nói: “A Thần, lần sau ta lại đến thăm ngươi.” Dứt lời hắn dẫn Đại Bảo rời đi.
Sau khi hắn đi, một tỳ nữ bước vào, tay bưng bát cháo trắng.
Hơi nóng bốc lên, mùi thơm lan tỏa khiến Lạc Thần cảm thấy đói bụng.
Nhiễm Chi Thần đặt bút xuống, đi tới đỡ Lạc Thần dậy rồi cầm lấy bát cháo, múc một muỗng cháo đưa tới miệng Lạc Thần.
Tim Lạc Thần run lên, nhưng vẫn mở miệng nuốt vào.
Cháo đủ ấm, mùi cũng rất thơm, khiến nàng ăn một cách ngon lành.
Nhiễm Chi Thần nhìn Lạc Thần ăn, ánh mắt hài lòng, thản nhiên cười.
Chỉ chốc lát sau, bát cháo đầy đã thấy đáy.
Hắn lấy chiếc khăn từ tay tỳ nữ lau miệng cho Lạc Thần, vừa định nói gì thì thấy Lạc Thần thay đổi sắc mặt, đột nhiên nôn tất cả chỗ cháo vừa ăn xong vào người hắn.
Tỳ nữ đứng cạnh kêu ra tiếng, khuôn mặt Lạc Thần cũng tỏ vẻ sợ hãi.
Sắc mặt của Nhiễm Chi Thần đen kịt lại, trầm giọng nói với tỳ nữ: “Đi lấy một bát khác.” Nói xong, hắn đứng lên đi sang phòng bên.
Hắn thay quần áo xong thì cháo cũng được bưng lên. Hắn lại cầm lấy bát, múc từng muỗng cho Lạc Thần ăn.
Lần này, Lạc Thần mới ăn được nửa bát đã nôn ra, nhưng vì đã có kinh nghiệm nên không nôn vào người Nhiễm Chi Thần nữa.
Vậy mà sắc mặt hắn lại khó coi hơn lần trước.
“Lấy bát khác đến!” Nhiễm Chi Thần quát tỳ nữ, âm thanh nóng nảy.
Vẫn là mùi cháo thơm nức kia nhưng giờ Lạc Thần lại thấy thật kinh khủng. Nàng nhìn Nhiễm Chi Thần, lắc đầu van xin.
Nàng thật sự không muốn ăn.
Nhiễm Chi Thần trầm mặt, đưa thìa đến bên miệng nàng, kiên quyết nói: “Ăn.”
Lạc Thần khựng lại, nhưng vẫn lắc đầu.
Nhiễm Chi Thần hít một hơi thật sâu, ** nhẫn nhịn nói: “Đại phu nói ngươi phải ăn cháo trước rồi mới có thể uống thuốc. Bây giờ ngươi còn rất yếu, chẳng lẽ ngươi không biết? Cháo không ăn, thuốc không uống, ngươi không muốn sống nữa sao?”
” Không phải. . .” Lạc Thần thều thào nói.
Không phải nàng không muốn ăn, nàng cũng muốn mau chóng khỏe lại, cảm giác ốm đau, toàn thân vô lực như thế này thật sự rất tệ.
Nhưng nàng thật sự nuốt không trôi, thức ăn vừa vào dạ dày liền có cảm giác quay cuồng *** không ngừng, khó chịu mà nôn ra.
Thấy Lạc Thần không há miệng, Nhiễm Chi Thần đặt chén xuống, bóp cằm của nàng ép nàng phải há miệng ra, lại bưng chén cháo lên đổ vào miệng nàng.
. . .
Cứ như vậy, Lạc Thần ăn rồi ói, ói rồi ăn, sau vài lần đã bị giày vò đến mức không còn chút sức lực.
Mà vẻ mặt đau lòng của Nhiễm Chi Thần cũng không che dấu được nữa.
Một lúc sau, nhìn Lạc Thần khổ sở nôn chút thức ăn còn lại trong dạ dày ra, toàn thân dơ bẩn, hắn rốt cục ôm chặt lấy nàng, miệng liên tục lẩm bẩm: “Không ăn, không ăn. . .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...