Đi vào phòng để nước.
Bạc Kha Nhiễm đem cái ly đặt ở vòi nước ấm, vặn mở khóa nước bắt đầu xả.
Kì thật cô cũng không có khát nước lắm, chính là bởi vì ánh mắt Thẩm Dữ nhìn cô quá trần trụi nóng cháy, cho nên cô mới lấy cớ đi lấy nước, nói như thế nào thì cuối cùng cô vẫn phải mang nước về.
Lúc sáng dậy đã tỉnh rượu, cô đã nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua, cho nên sáng hôm nay cô thấy Thẩm Dữ như chuột nhìn thấy mèo, thật sự quá xấu hổ.
Đương nhiên cô cũng không nghĩ sẽ xấu hổ như vậy, nhưng một khi đã xấu hổ thì cũng không có cách nào khác, huống chi đó cũng không phải là người khác, mà chính là Thẩm Dữ a.
Cứ nghĩ đến việc trên cổ trên xương quai xanh đầy dấu hôn của anh để lại, Bạc Kha Nhiễm liền thấy khuôn mặt mình nóng lên đầy khả nghi, trong đầu không tự chủ mà hiện ra khuôn mặt của Thẩm Dữ.
Gương mặt góc cạnh mang chút lạnh lùng, anh rất ít khi cười, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhạt màu, trong lời nói ngẫu nhiên sẽ nói hai ba câu không mặn không nhạt.
"Lại phát ngốc cái gì đó?"
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, một âm thanh quen thuộc từ đằng sau truyền đến, mà cũng chính tại một giây này, cô tay của cô bị người túm lấy, gương mặt đập vào lồng ngực rắn chắc mà ấm áp.
Bạc Kha Nhiễm theo phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu nhìn lên, hiện ra trước mắt chính là đường cong duyên dáng của chiếc cằm người nọ, theo hướng cằm nhìn lên, không phải Thẩm Dữ thì còn có thể là ai?
Cô vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nam nhân đột nhiên vươn ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng lướt qua đằng sau thắt lưng của cô đem vòi nước vẫn chưa đóng lại tắt đi.
Cảm thấy nghi ngờ, Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nhìn theo, lúc này cô mới giật mình nhìn thấy ly nước đã sắp đầy, thậm chí muốn tràn ra ngoài, cũng may Thẩm Dữ nhanh tay lẹ mắt kéo tay cô ra, nếu không chỉ sợ là tay cô sẽ bị bỏng rồi.
"Thời điểm rót nước như thế nào mà cũng ngẩn người ra, nước nóng như vậy, lỡ chẳng may bị bỏng thì phải làm sao bây giờ?"
Lúc nói những lời này, tiếng nói của anh đều trầm xuống, thậm chí còn mang theo vài phần nghiêm khắc.
"Em có phải là không cần đôi tay này nữa đúng không?"
Trái tim Bạc Kha Nhiễm run lên: "Không.. không phải.."
Thẩm Dữ thấy Bạc Kha Nhiễm một bộ tội nghiệp, hiển nhiên là bị dọa rồi, một bụng trách cứ cứ như vậy không nói ra được một câu.
Chỉ có thể thở dài một hơi, hạ thấp thanh âm nói: "Không cho phép có lần thứ hai, đã biết chưa?"
Bạc Kha Nhiễm thuận theo dùng sức mà gật đầu: "Đã biết đã biết."
Cô nói những lời này xong, Thẩm Dữ cũng không có tiếp tục lên tiếng, cả căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.
Mà cô vẫn như trước tựa vào lồng ngực anh, một tay anh vẫn khoát lên vòng eo mảnh khảnh của cô, trong không khí ẩn ẩn xảy ra một chút biến hóa vi diệu, hơi thở tùy ý lan tràn, vây quanh nơi hai người đang đứng.
Những hình ảnh không nên hồi tưởng lại toàn bộ hiện lên trong đầu.
Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được có một trận nhiệt khí chậm rãi xông lên mặt.
"Hôm nay vì cái gì lại trốn anh?"
Bạc Kha Nhiễm nháy mắt liền cứng đờ, cô thật không ngờ Thẩm Dữ cư nhiên trực tiếp hỏi trắng trợn như vậy, cô sẽ rất xấu hổ đó.
"Này.. cháu.."
Bạc Kha Nhiễm nói năng lộn xộn.
"Hử?"
Âm thanh của anh hơi giương cao lên, theo âm điệu từ trong miệng anh đi ra mang theo mị hoặc nói không nên lời.
"Thình thịch thình thịch."
Bạc Kha Nhiễm tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim chính mình đang đập rất to.
"Cháu.. cháu không có trốn chú.." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng vì chính mình mà giải thích.
"Không có trốn?"
"Vừa thấy anh liền bỏ chạy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, đây không tính là trốn?"
Thẩm Dữ vừa nói ra liền khiến cô á khẩu không biết trả lời thế nào cho tốt.
Ai kêu cô trốn anh chứ, nhưng làm sao mà không trốn anh cho được?
Thẩm Dữ đều đem biểu tình của cô xem đến nhất thanh nhị sở.
"Bởi vì chuyện đêm qua."
"A?"
Bạc Kha Nhiễm cả kinh.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài hành lang truyền đến âm thanh tiếng bước chân.
"Giống như có người đang đến."
Trong mắt Bạc Kha Nhiễm mang theo một tia bối rối, cô nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Đối mặt với bối rối của cô, Thẩm Dữ có vẻ thờ ơ, đôi con ngươi bình tĩnh trầm lắng nhìn thẳng vào cô.
Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, trên mặt Bạc Kha Nhiễm trở nên kích động càng rõ ràng hơn, liền ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp.
"Có người.. có người.."
Thẩm Dữ thưởng thức vẻ mặt thất kinh của Bạc Kha Nhiễm, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
Bên ngoài tiếng bước chân càng lúc càng gần, tâm trí như biến mất không suy nghĩ được gì, đầu óc hỗn loạn giống như một bãi tương hồ.
"Có người có người.. có người."
Trong lời nói của Bạc Kha Nhiễm có chút không ổn, sau đó cô tận mắt nhìn thấy Thẩm Dữ đưa tay ra cánh cửa phía sau lưng mình.
Chỉ nghe "lạch cạch" một tiếng.
Cửa phòng để nước liền bị anh khóa trái lại.
Cũng vì một tiếng khóa cửa này, làm cho trái tim Bạc Kha Nhiễm càng thêm căng thẳng, cô ngẩng đầu, sợ hãi nhìn người nam nhân đang đứng trước mắt.
"A, cửa này như thế nào lạo mở không được?"
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng nói của một nữ nhân.
Tiếng nói bên ngoài truyền vào làm cho tóc gáy Bạc Kha Nhiễm dựng đứng hết lên, trong nháy mắt trái tim đập nhanh dữ dội.
Cô theo bản năng nhìn Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ tự nhiên là nhìn thấy trong con ngươi của cô tràn đầy sự kinh hoảng, anh nâng bàn tay lên, dựng thẳng ngón tay hơi hơi đưa tới gần môi.
"Xuỵt."
Bạc Kha Nhiễm hiểu được ý tứ của anh, cô vội vàng vươn tay định nâng lên che miệng mình lại, ai ngờ giây tiếp theo bàn tay của cô bị người nọ kéo xuống nắm trong tay, cô nghi hoặc nhìn về phía anh.
Trong đôi mắt hiện lên sự khó hiểu, bàn tay hữu lực của Thẩm Dữ hơi hơi dùng sức kéo cô vào lòng, Bạc Kha Nhiễm hơi lảo đảo một chút, cả người liền vững vàng nằm trong ngực anh.
Phòng chứa nước không lớn, mà hiện giờ hai người lại đứng gần sát nhau như vậy, Bạc Kha Nhiễm dường như có thể nghe rõ tiếng tim trong lồng ngực mình đập rộn ràng.
"Cốc cốc cốc."
Sau vài giây, bên ngoài lại truyền đến thanh âm gõ cửa.
Trong nháy mắt, Bạc Kha Nhiễm vội vàng nhắm lại hai mắt, bởi vì sợ hãi.
Cô đem hai má chôn vào trong ngực Thẩm Dữ.
Cùng lúc đó, thanh âm gõ cửa bên ngoài không ngừng truyền vào trong tai cô.
"Sao lại thế này?"
"Bên trong có thể nào đang có người trong đó hay không?"
Bởi vì lời nói này, trái tim Bạc Kha Nhiễm càng thêm kinh hoảng.
"Không thể nào, có thể có người nào, có lẽ khóa cửa bị hỏng rồi đi."
"Ừ, nói cũng có lý."
"Trở về cùng tổ máy móc nói một chút, kêu bọn họ đến sửa lại một chút, đi thôi."
Tiếng nói vừa dứt, tiếp theo đó là tiếng bước chân rời đi, thẳng đến khi tiếng bước chân đi càng xa, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng lại không thể xem nhẹ ánh mắt nóng bỏng đang đặt trên đỉnh đầu của cô.
"Cái kia.. chúng ta nên trở về thôi.." Cô không dám nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng đề nghị.
Thẩm Dữ không có nói chuyện.
Sau một lúc lâu qua đi, thanh âm của Thẩm Dữ bình tĩnh vang lên.
"Nhiễm Nhiễm, anh là gì của em?"
Bóng ngọn đèn chiết xạ xuống, Bạc Kha Nhiễm không nghĩ qua liền cùng anh đối mắt, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, vô tình phóng ra sự yêu mị, làm cho người khác không dứt ra được.
"Chú nhỏ?"
Cô vừa nói ra, sắc mặt của Thẩm Dữ liền trần xuống, anh hơi hơi cuối đầu, cùng cái trán của cô dặt cùng một chỗ, con ngươi thâm thúy đen láy không chớp mắt mà nhìn thẳng vào cô.
"Nhiễm Nhiễm."
Tiếng nói của anh vang lên mang theo vài phần không biết phải làm sao.
"Cho em cơ hội một lần nữa, nghĩ kĩ rồi trả lời."
"Chúng ta có quan hệ nhự thế nào?"
Trái tim Bạc Kha Nhiễm thình lình bị kiềm chặt lại.
"Nói, hửm?" Đôi môi ấm áp của Thẩm Dữ không theo dự liệu mà hạ xuống mơn trớn vành tai cô.
Thanh tuyến trầm thấp, ám ách của anh vang lên.
Bị anh hôn như vậy, chân của Bạc Kha Nhiễm có chút nhuyễn.
"Chồng.. vợ chồng.."
Câu trả lời của cô thật khiến anh hài lòng, khóe môi của anh không khỏi mà nâng lên một độ cung xinh đẹp.
"Em phải nhớ kĩ, chúng ta là vợ chồng, hiểu chưa?"
"Hiểu.. Hiểu được.."
Nhìn bộ dáng biết nghe lời của cô, anh hơi hơi cuối người xuống, hướng sát về phía cô.
Hai người dựa vào càng gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, hô hấp giao hòa, dây dưa lẫn nhau.
Bạc Kha Nhiễm chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bạc Kha Nhiễm cẩn thận mở mắt ra, lại phát hiện Thẩm Dữ đang nhìn mình chăm chú, trong cặp mắt sâu thắm kia hiện lên ý cười rất rõ ràng.
"Oanh"
Bạc Kha Nhiễm xấu hổ và giận dữ muốn chết, thật sự rất là dọa người.
Cô nghiêng đầu, có chút ảo não mà lấy tay đẩy đẩy ngực Thẩm Dữ.
Chính là, Thẩm Dữ là người muốn để cô đẩy là đẩy được sao?
Anh hơi dùng sức ôm cả người cô vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu của cô.
"Nhiễm Nhiễm."
"Buổi tối để cửa cho anh."
**
Nguyễn Lệ ở phiến tràng tìm cả nửa ngày mà vẫn không thấy Bạc Kha Nhiễm.
"Nha đầu kia lại chạy loạn ở chỗ nào rồi." Nguyễn Lệ rất có một loại cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô, mới vừa lấy điện thoại ra, liền thấy một thân ảnh quen thuộc từ trong phòng để nước đi ra.
Không phải cô đang ở cũng các diễn viên khác sao?
"Kha.."
Nguyễn Lệ đang muốn mở miệng gọi Bạc Kha Nhiễm, nhưng tiếng nói vừa phát ra một nửa, tiếp theo liền ngưng bặt.
Bởi vì trong phòng nước lại đi ra một người khác nữa.
Không phải người khác, đúng là Thẩm Dữ Thẩm đại đạo diễn.
Anh đứng ở cửa, thẳng đến khi Bạc Kha Nhiễm đi khuất, anh lúc này mới đi theo sau.
Nguyễn Lệ không khỏi nhíu nhíu mày.
Bọn họ như thế nào lại cùng nhau từ trong phòng để nước đi ra?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...